Chờ đến lúc Giang Vũ Phi quay đầu lại đã thấy đồ ăn bên trong cà-mên đã hết nhẵn.
Kể cả nửa cái bánh bao cô đang ăn dở.
Cô ngạc nhiên tự nhủ, anh ăn hết chúng sao?
“Sao vậy?” Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô và hỏi.
“Không có gì, sắp đến sân bay rồi đó.” Cô lạnh nhạt cụp mắt xuống, cặp mắt dưới kính râm không biểu lộ cảm xúc gì.
Đeo kính râm đúng là sự lựa chọn hoàn hảo, không để người khác nhìn được cô nghĩ gì.
“Còn mười phút nữa, em nhắm mắt lại nghỉ chút đi.” Nguyễn Thiên Lăng điều chỉnh lại ghế ngồi cho cô, để cô có thể nằm thoải mái hơn.
Giang Vũ Phi không quen với hành động của anh ngày hôm nay.
Hôm nay, anh đối với cô đã tốt hơn rất nhiều, lúc nào cũng ân cần chăm sóc cô, cô cảm thấy lạ kỳ.
Tuy nhiên cô không có biểu hiện gì cả, cô nhắm mắt lại.
Khi xe đến sân bay, sau khi kiểm tra an ninh xong hai người lên máy bay luôn, giống như máy bay tư nhân vậy.
Máy bay cất cánh, Giang Vũ Phi ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng và những ánh nắng mặt trời chói chang, không biết nhắm mắt ngủ lúc nào.
Địa điểm họ đến là thành phố D, là nơi lần trước cô đã đặt chân tới sau khi chạy trốn.
---
Sân bay thành phố D.
Một chiếc xe con màu đen bóng loáng chầm chậm dừng lại, Cung Thiếu Huân đeo kính râm bước ra.
Đi sau anh ta là hai người đàn ông, một là trợ lý, một là đàn em.
Trợ lý của anh ta mang theo vali của anh ta, đi vào sảnh lớn sân bay.
“Nhị thiếu, anh hãy yên tâm tham gia trận đấu, chờ anh đạt giải quán quân trở về, chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng.” Thủ hạ của anh ta cười nói.
Cung Thiếu Huân nhai kẹo cao su, đôi môi mỏng rất đẹp hé ra: “Nhớ những việc tôi đã dặn, không được lười biếng!”
“Không thể nào, chúng em sẽ tìm ra chị dâu một cách nhanh chóng.”
Cung Thiếu Huân cười vỗ vai hắn, cùng với người trợ lý đi đến cổng kiểm soát an ninh.
Đàn em của Cung Thiếu Huân đứng ở đại sảnh nhìn anh ta đi vào trong mới chuẩn bị rời đi.
Mà lúc này ở cửa ra sân bay, Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng đang cùng đi ra, phía sau có mấy người trợ lý.
Lúc đàn em của Cung Thiếu Huân chuẩn bị lên xe thì nhìn thấy Giang Vũ Phi ở phía trước.
Hắn ta hơi nghi ngờ, cảm thấy người phụ nữ kia rất giống cô gái mà nhị thiếu đang muốn tìm.
Nhưng hắn ta chỉ mới gặp cô một lần, mà thời gian cũng khá lâu rồi nên không nhớ được gương mặt của cô.
Hắn ta không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào, hắn ta tiến về phía trước, muốn gần hơn chút để xem xem.
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt thấy hành vi kỳ lạ của hắn ta, anh đưa mắt nhìn mấy người trợ lý của mình.
Ngay lập tức có hai người đến ngăn cản hắn ta: “Anh muốn làm gì?”
Bọn họ cho rằng hắn ta có ý đồ xấu.
“Xin chớ hiểu lầm, tôi chỉ nhìn thấy một người quen thôi.” Đàn em của Cung Thiếu Huân nhìn về phía Giang Vũ Phi đang ngồi trong xe nói to: “Chị dâu, là chị sao?”
Sau khi hét xong, hắn ta liền cảm thấy hối hận.
Chị dâu không hề biết hắn ta, hắn ta mở miệng gọi người ta là chị dâu, cô không nghĩ hắn ta điên mới lạ.
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, lúc cô quay đầu nhìn lại, Nguyễn Thiên Lăng đã nhanh chóng đóng cửa xe, không để cô nhìn thấy.
“Lái xe đi.” Anh lạnh lùng nói với tài xế.
Tài xế không dám dừng lại, lập tức lái xe rời đi.
“Em biết cậu ta sao?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô với giọng điệu kỳ lạ.
Giang Vũ Phi tháo kính râm xuống, lạnh nhạt nói: “Không quen.”
“Không quen tại sao cậu ta lại gọi em là chị dâu?”
“Làm sao tôi biết được!”
“Anh nhớ lần trước em trốn đi, chính là từ thành phố A đến thành phố D. Em ở đây nửa tháng, quen biết ai, làm những chuyện gì?” Nguyễn Thiên Lăng từng bước gặng hỏi, giống y như là thẩm vấn tội phạm vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...