Thím Lý cười nói: “Cô Giang, thiếu gia cũng tốt mà. Theo tôi thấy hai người rất hợp, nếu cô có thể kết hôn lại với thiếu gia thì quá tốt rồi.”
Giang Vũ Phi càng ngày càng cảm thấy hết nói rồi: “Thím Lý, thím cho rằng tôi lấy anh ta lần nữa là việc tốt sao?”
“Đúng vậy, tôi biết có một số điểm thiếu gia chưa làm được, nhưng thực sự thiếu gia rất ưu tú.” Trên mặt thím Lý như viết lên hai chữ sùng bái vậy.
Giang Vũ Phi không muốn cùng thím Lý tranh cãi vấn đề này nữa, trong mắt tất cả mọi người bọn họ, Nguyễn Thiên Lăng luôn tốt đẹp nhất.
Không ai có thể hiểu được nỗi đau khổ của cô, suy nghĩ cho cô.
Giang Vũ Phi trở lại phòng ngủ, Nguyễn Thiên Lăng cũng vừa tắm xong đi ra, anh chỉ quấn khăn tắm, lộ ra lồng ngực màu đồng tráng kiện và đôi chân thon dài.
Tóc anh ướt sũng, vừa gợi cảm lại vừa có vẻ hoang dã.
Nếu như là trước kia, nhìn thấy anh như vậy cô sẽ rất xấu hổ, tim đập mạnh đến nỗi không biết được phương hướng luôn.
Nhưng bây giờ, cô nhìn thấy anh thì lại không có cảm giác gì cả, giống như đang nhìn một người đàn ông xa lạ vậy.
Giang Vũ Phi cầm lấy áo ngủ, không nói gì bước ra phía cửa.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày: “Em đi đâu vậy?”
“Tìm phòng khác để ngủ.”
“Không được đi!” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng lên tiếng, anh bước đến trước mặt cô, cả người tỏa ra luồng nhiệt nóng bỏng, cô còn ngửi thấy mùi sữa tắm quả hạch trên người anh.
Giang Vũ Phi lùi lại một bước, không muốn gần anh như vậy.
“Tôi không đi cũng được, vậy anh đi ra ngoài, tôi sẽ ở lại.” Cô lạnh nhạt nói với anh.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch miệng: “Đây là nhà của anh, anh muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.”
Giang Vũ Phi cũng cười nhạt: “Tôi cũng biết đây là nhà của anh, tôi không có quyền quyết định. Tôi sống ở đây cũng chẳng khác gì ăn nhờ ở đậu cả, anh nói gì thì là như vậy, chưa bao giờ biết tôn trọng tôi. Đã như vậy, xin anh cho tôi đi được không, đây không phải nhà tôi, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa.”
Nguyễn Thiên Lăng biết mình đã nói lỡ lời.
Anh kéo tay cô, ôm vào lòng nói: “Sao em lại kích động vậy, anh là chủ nhân, em cũng là chủ nhân, tất cả những gì ở đây đều là của anh cũng là của em, chỉ có điều duy nhất không giống là em là của anh, em hiểu không?”
“Anh buông tay ra.” Giang Vũ Phi tức giận ra sức giãy giụa, cô không phải của anh, không phải!
Cô càng giãy giụa, Nguyễn Thiên Lăng càng không buông tay.
Anh kéo người cô giữ chặt trong ngực, cánh tay dùng lực giữ chặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô.
“Đừng quậy nữa, em có biết anh đã bị cấm dục bao lâu rồi không? Em quậy nữa anh sẽ không tiếp tục kiên trì được đâu đó.” Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười nói với cô giọng nuông chiều, thế nhưng Giang Vũ Phi lại cảm thấy rất buồn nôn.
“Anh biết cấm dục? Anh đừng nói là anh chưa bao giờ động vào Nhan Duyệt!”
Cô chỉ là muốn dùng lời nói để đấu lại anh, anh lại trầm tư suy nghĩ rồi nói: “Nói thật anh cũng không thể tin nổi, sau khi Nhan Duyệt trở về, anh và cô ấy cũng chỉ từng quan hệ một lần...”
Chuyện đó là do anh quyết tâm muốn nó xảy ra, chứ không phải là do tình cảm bùng phát mãnh liệt.
Bây giờ nghĩ lại, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Giang Vũ Phi càng nghe càng thấy buồn nôn, người đàn ông này thật ghê tởm.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh có biết không, anh rất bẩn, toàn thân đều rất bẩn!” Cô thật sự cảm thấy anh bẩn, chứ không hề có ý ghen.
Vì sao đàn ông có thể cùng rất nhiều người phụ nữ xxx như vậy cơ chứ, chẳng lẽ bọn họ không thấy ghê tởm chút nào sao?
Nguyễn Thiên Lăng thay đổi sắc mặt, anh nâng cằm cô lên, nói giọng trầm trầm: “Chuyện xảy ra lúc em và anh đã ly hôn, anh định đính hôn cùng với cô ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...