Xe cứu thương nhanh chóng chạy về phía bệnh viện, cô cảm thấy có một bàn tay to lớn ấm áp vẫn luôn cầm lấy bàn tay cô, từ đầu đến cuối không buông ra, điều này làm cho cô có cảm giác an tâm một chút.
Cô không biết đây là tay ai, nhưng trong sự ấm áp và an ủi của đối phương, cô bất giác ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất lâu, trong lúc ngủ mơ, cô cảm thấy mình đang ngủ trong một cái chăn ấm áp, rất thoải mái, ấm vô cùng, thậm chí cô còn không muốn mở mắt ra.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô mới tiếc nuối thức dậy, nhìn lên trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu.
“Tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?” Nguyễn Thiên Lăng phát hiện cô tỉnh lại đầu tiên.
Anh ngồi trên ghế bên cạnh giường, hơi nghiêng người về phía cô, nhẹ giọng hỏi cô.
Giang Vũ Phi nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, lúc này mới nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Cô bị người ta bắt cóc, sau đó bị nhốt vào căn phòng lạnh lẽo tối tăm suốt một ngày một đêm.
Bây giờ cô đang ở bệnh viện, cô không bị gì sao?
“Em bé...”
“Em bé vẫn còn, cô không cần lo lắng.” Nguyễn Thiên Lăng vội vàng trả lời cô.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, cô mím đôi môi khô nứt lại, Nguyễn Thiên Lăng không cần cô mở miệng đã đi rót một ly nước ấm tới, đỡ đầu cô, đút cho cô uống.
“Muốn uống nữa không?”
"Ừ." Giang Vũ Phi gật đầu, cô đã không ăn bất kỳ thứ gì trong một ngày một đêm, cũng không uống nước, cho nên bây giờ cô rất khát.
Lại uống thêm một ly nước, cô mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nguyễn Thiên Lăng đắp kín chăn cho cô, nói: "Cô nghỉ ngơi cho tốt, thím Lý sẽ đến chăm sóc cô ngay. Hôm nay là ngày mở phiên toà của ba dượng cô, tôi đi xử lý chuyện của ông ta một chút."
"Ừ." Giang Vũ Phi đáp nhẹ một tiếng, cô rất mệt mỏi, nhắm mắt lại một chút liền ngủ say.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, Nguyễn Thiên Lăng đã đi, người trông chừng cô là thím Lý. Sau khi cô tỉnh ngủ, thím Lý mới trò chuyện với cô.
Từ thím Lý, cô mới hay sáng hôm nay có một ông lão nhặt ve chai nhặt được điện thoại của cô ở trước cửa nhà xưởng, điện thoại reo lên, ông lão liền bắt máy, Nguyễn Thiên Lăng dựa vào địa chỉ ông lão cung cấp mà tìm được nhà xưởng.
Giang Vũ Phi nghĩ thầm, may là có người nhặt được điện thoại của cô, cũng may đối phương không vì tham tiền mà cúp điện thoại.
Nếu không cô còn có thể bị nhốt thêm một ngày một đêm nữa, đến lúc đó đừng nói không giữ được đứa trẻ, ngay cả mạng sống của cô cũng không giữ được.
Thím Lý còn nói, không tìm được người bắt cóc cô, cảnh sát cũng hết cách, căn bản cũng không biết điều tra như thế nào.
Nhưng vụ án này sẽ không kết thúc, sẽ vẫn tiếp tục điều tra.
Giang Vũ Phi nghĩ đến khuya ngày hôm trước gặp phải đôi vợ chồng đó ở bệnh viện, lúc ấy người phụ nữ kia tuyên bố sẽ tìm người đối phó với cô. Mà bọn bắt cóc cô có đề cập tới một chị họ, có phải là người phụ nữ kia tìm người bắt cóc cô hay không.
Cô nói với thím Lý chuyện mình biết, để thím Lý báo cho cảnh sát biết.
Thím Lý gọi điện thoại cho người ở sở cảnh sát, nói lại toàn bộ manh mối cô cung cấp, cảnh sát nói sẽ dựa vào manh mối cô cung cấp tiếp tục điều tra.
Giang Vũ Phi nằm viện hai ngày, người nhà cô cũng không biết chuyện này.
Tôn Triệu Huy đã được thả ra, cảnh sát khôi phục sự trong sạch cho ông ta, khách sạn lại có thể hoạt động bình thường.
Sức khỏe của Vương Đại Trân tốt hơn nhiều, cũng có thể ra viện về nhà tĩnh dưỡng.
Trong nhà một trận phong ba tạm thời đi qua, Giang Vũ Phi nghĩ thầm, may thay mỗi người đều không xảy ra chuyện gì, nếu không cô nhất định sẽ áy náy cả đời.
Trở lại biệt thự sau khi ra viện, thím Lý làm những món ăn vừa thanh đạm vừa ngon miệng cho cô ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...