Giang Vũ Phi do dự một lát, sau đó buông sách xuống, đứng dậy miễn cưỡng nói: “Đi thôi, xuống nhà ăn cơm.”
Nhiệm vụ hoàn thành, thím Lý vui vẻ cười híp mắt.
Ngày hôm sau, quả nhiên là Nguyễn Thiên Lăng đồng ý cho cô về nhà.
Thím Lý cũng cùng đi, đương nhiên anh không thể để cho Giang Vũ Phi đi một mình được.
Thật ra thì anh cũng đang đề phòng, sợ cô có cơ hội sẽ ôm đứa bé chạy trốn.
Nhìn đi, cô còn chưa làm gì mà anh đã đề phòng như vậy, nếu như để anh biết cô thực sự có ý định chạy trốn, vậy thì đoán chừng anh sẽ không có cô bước ra khỏi cửa nhà luôn.
Đến cổng nhà, thím Lý mang theo quà tặng đi sau lưng Giang Vũ Phi, theo cô đi lên lầu.
Ba mẹ Giang Vũ Phi đều biết thím Lý, biết thím là người làm Nguyễn gia. Bây giờ trong nhà chỉ còn Vương Đại Trân và Tôn Hạo, Tôn Triệu Huy đã đi làm ở khách sạn, đến tối mới về.
Thấy hai người đến, Vương Đại Trân rất vui mừng.
Bà nhanh chóng nhận quà từ tay thím Lý, kéo hai người ngồi xuống: “Vũ Phi, sao hôm nay con lại về nhà thế?”
“Chị!” Tôn Hạo chạy từ phòng ngủ ra, chào cô, rồi nhanh chóng xem những túi quà cô mang đến.
Cô mang rất nhiều đồ ăn ngon đến, toàn thứ Tôn Hạo thích ăn. Tôn Hạo vui sướng ôm đống đồ ăn vặt mang vào phòng ngủ, định sẽ tiêu diệt toàn bộ chúng.
“Mẹ, con không có việc gì làm nên muốn đến thăm mọi người. Lát nữa con cùng thím Lý ở đây ăn cơm, mẹ đi mua ít đồ ăn đi nha.”
Vương Đại Trân cười nói: “Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ ăn, đều là đồ mới mua hôm nay. Mẹ đi làm cơm luôn đây, hai người cứ ngồi nói chuyện, xem ti vi đi nha.”
“Tôn phu nhân, để tôi giúp bà nấu cơm.” Thím Lý vén tay áo lên, nhanh nhẹn vào bếp cùng bà.
“Không cần đâu, thím là khách mà, ngồi đi, không cần phải giúp tôi đâu.”
“Không sao mà, tôi cũng không ngồi yên được, thành thói quen rồi. Tôi sẽ giúp việc lặt vặt, còn có thể nói chuyện phiếm nữa…”
Giang Vũ Phi liếc nhìn phòng bếp rồi đứng dậy đi đến phòng Tôn Hạo.
Tôn Hạo đang ngồi ở bàn làm bài tập, vừa làm vừa ăn đồ ăn vặt cô mang đến.
Nghe thấy bước chân cô, cậu nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi lại tiếp tục ăn.
“Đã làm xong bài tập chưa?” Giang Vũ Phi đến cạnh cậu, ân cần hỏi han.
“Còn một xíu nữa. Chị, thịt bò khô chị mua rất ngon, lần sau lại mua cho em nữa nha.”
“Chị từng ăn đồ ngon hơn nhiều, em muốn ăn không, lần sau sẽ mang về cho em ăn.”
Ánh mắt Tôn Hạo sáng rực: “Có có, được,chị nhớ mang về cho em ăn đấy.”
“Vậy em sẽ cảm ơn chị thế nào đây?” Giang Vũ Phi cười nói.
“Thế chị muốn em cảm ơn chị như thế nào?”
Giang Vũ Phi khẽ xoa trán nói: “Anh rể của em ngày ngày đều không về nhà, khiến tinh thần của chị buồn phiền, tối đều không ngủ được. Em đi mua cho chị mấy viên thuốc ngủ, nhưng đừng cho ai biết, chị không muốn ai biết việc chị mất ngủ.”
Tôn Hạo đã sắp mười bốn tuổi, đương nhiên hiểu rõ thuốc ngủ không thể uống lung tung.
Cậu nhíu mày nói: Chị, chị muốn làm gì? Thuốc ngủ không phải uống lung tung được đâu.”
“Chị có uống nhiều đâu, chỉ uống mấy viên thôi, không sao cả.” Cô đưa cho cậu tờ tiền một trăm đồng và nói: “Em đi mua giúp chị mấy viên, tiền thừa còn lại đều cho em hết.”
“Được.” Tôn Hạo cười, nhận lấy tiền rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Nhớ kỹ, đừng cho mẹ biết nha, chị không muốn làm mẹ lo lắng.”
“Được, em biết rồi, em sẽ không nói cho ai biết.”
---
Ăn cơm xong, Giang Vũ Phi và thím Lý ngồi xe trở về. Cô để tay cho vào túi áo, bên trong là ba viên thuốc ngủ bọc trong giấy, chính là thứ mà Tôn Hạo đã lén mua cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...