Anh biết, hôm nay Nhan Duyệt chịu ấm ức, anh không nên bỏ cô ta lại một mình.
Nhưng lúc anh nghe ông nội nói chuyện Giang Vũ Phi mang thai, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ngăn cản cô trở thành vị hôn thê của Tiêu Lang!
Lúc đó anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được Giang Vũ Phi, sau đó đưa cô đi, làm cho cô chấp nhận mọi sự sắp xếp của anh.
Trên đường đi anh lái xe rất nhanh, trong lòng không thể bình tĩnh được. Giang Vũ Phi mang thai, không cần nói anh cũng biết đó là con của anh.
Anh không thể nói ra được cảm giác trong lòng, có phấn khích, có xúc động, cũng có một sự vui mừng không rõ ràng.
Anh nghĩ, cô mang thai con anh, anh có thể can thiệp vào tất cả mọi chuyện của cô, không cho cô kết hôn với bất kì người đàn ông nào khác.
Anh không nhận ra rằng anh đã mượn cái cớ này, chỉ muốn dùng đứa bé để ràng buộc cô.
Nhất là khi anh nghe ông nội nói Tiêu Lang đã bỏ đi, bọn họ đã không đính hôn thành công, sự vui mừng trong lòng anh càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tốt lắm, giờ thì người phụ nữ đó còn có cái cớ gì để không làm người phụ nữ của anh nữa!
Con cũng đã có rồi, cô không thể không làm người phụ nữ của anh, mọi thứ đều không phải do cô làm chủ.
Lúc đó, trong đầu anh chỉ quẩn quanh những suy nghĩ này, thậm chí hoàn toàn quên mất Nhan Duyệt.
Ngay cả trước lúc đến biệt thự, Nhan Duyệt gọi điện thoại mà anh cũng không muốn nghe.
Bây giờ cô ta lại gọi, không cần nghĩ cũng biết lúc này cô ta đang rất tủi thân buồn bã.
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới tỉnh táo lại, cảm thấy rất có lỗi với Nhan Duyệt, trong lòng có chút áy náy.
Anh nghe điện thoại, giọng nói có một chút dịu dàng: “Duyệt Duyệt?”
“Lăng, anh đang ở đâu, có chuyện gì xảy ra sao? Vì sao lại đột nhiên bỏ đi?” Nhan Duyệt không tức giận, mà quan tâm dịu dàng hỏi anh.
Cô ta như thế này, càng khiến anh cảm thấy áy náy hơn.
“Anh có chút việc, Duyệt Duyệt, hôm nay em phải chịu thiệt thòi rồi, anh không đúng, anh không nên bỏ em một mình giữa đường.”
Nhan Duyệt dịu dàng cười nói: “Không sao, em biết anh bỏ em lại cũng là bất đắc dĩ, nhất định anh đang có chuyện rất quan trọng. Lăng, từ nay về sau em chính là vợ anh, cho dù anh làm gì em cũng đều hiểu anh, ủng hộ anh.”
Ánh mắt của Nguyễn Thiên Lăng dần trở nên dịu dàng, anh nhếch môi cười nói: “Em đang ở đâu, anh đến tìm em.”
“Em ở nhà, ba mẹ đang rất tức giận, anh đừng đến đây, cẩn thận họ sẽ mắng anh.” Nhan Duyệt nói, vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ.
Nguyễn Thiên Lăng cong môi: “Anh đến để tạ tội với chú dì, để họ tha thứ cho anh.”
“Được, anh tới đi, nếu họ mắng anh, em và anh sẽ cùng chống đỡ...”
---
Trong ngôi biệt thự, Giang Vũ Phi đã thay bộ lễ phục ra.
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng cho người chuẩn bị rất nhiều quần áo cho cô, tủ quần áo vốn trống không trong thoáng chốc đã chứa đủ loại quần áo đắt tiền.
Cô tắm rửa bằng nước nóng, mặc một bộ đồ ở nhà, quấn chăn ngồi co ro ngẩn người trên giường.
Trời đã dần tối, ngày hôm nay cũng sắp kết thúc.
Nhưng từ sáng đến giờ lại xảy ra bao nhiêu chuyện.
Tiêu Lang đi không từ biệt, lễ đính hôn tan vỡ, Nguyễn Thiên Lăng cưỡng ép đưa cô đi, anh còn biết chuyện cô mang thai.
Bây giờ cô lại bị anh bắt ở lại đây, không được bỏ đi.
Mọi chuyện xảy ra làm cô trở tay không kịp, không có cơ hội phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...