Hai người bọn họ vẫn giằng co, tựa như thề sống chết phải dồn con dã thú kia vào con đường anh sống tôi chết.
Không ai được phép thua, thua là máu chảy đầm đìa, thịt nát xương tan.
Sau cánh cửa phòng tắm là một trận đọ sức kinh hồn bạt vía.
Người làm chậm rãi cầm quần áo mới đi đến cửa phòng tắm đưa cho Giang Vũ Phi, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cô Giang, tôi mang quần áo cho cô. Quần áo của cô hôm trước không biết bị ai lấy đi, không tìm được, tôi đã nói người khác mua cho cô bộ khác."
Trong phòng tắm rõ ràng có người, nhưng không có tiếng đáp lại.
Dường như bên trong có âm thanh kỳ lạ, giống như có thứ gì đó không ngừng va vào trên vách tường, còn có một chút mơ hồ làm người nghe bất giác nảy sinh những suy nghĩ xa xôi.
Cộc cộc cộc.
Người làm gõ gõ cửa, "Cô Giang, tôi vào nhé."
"Cút!" Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn của Nguyễn Thiên Lăng.
Thiếu gia cũng ở bên trong?
Người làm sợ tới mức lùi lại vài bước, ngay lập tức cũng hiểu bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Thiếu gia và thiếu phu nhân…
Mà họ lại…
Người làm quay người nhanh chóng rời khỏi phòng, cô phải nói cho lão thái gia biết tin tức tốt này!
Anh buông Giang Vũ Phi ra, cô ngã xuống dưới đất, trên người không có áo quần, người mệt lả.
Cô cúi đầu, mái tóc dài che đi gương mặt cô, biểu cảm của cô.
Môi Nguyễn Thiên Lăng mím lại thành một đường thẳng như lưỡi dao. Đôi mắt đen láy của lạnh như băng nhìn cô chằm chằm, chợt nhớ đến cảnh tượng trượt tuyết với cô ngày hôm qua.
Lúc ấy cô cầm áo cho Tiêu Lang, lại còn nắm tay anh ta không buông.
Chà, anh kéo nhẹ khóe miệng, ngồi xổm xuống nâng cằm cô lên, mắt cô tràn ngập oán hận lạnh như băng nhìn anh.
"Giang Vũ Phi, cô hãy nhớ rõ cho tôi! Cho dù tôi và cô đã ly hôn, cô cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi. Nếu để cho tôi nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở bên nhau, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Sắc mặt Giang Vũ Phi trắng bệch, cô chỉ nhìn anh lạnh lùng uất hận. Trong mắt cô không có nước mắt, cũng không có chút gì tủi thân.
Đôi môi cô sưng đỏ nhuộm máu, răng cô sắc bén như thế, thiếu chút nữa đã cắn đứt cổ anh.
Nguyễn Thiên Lăng sờ sờ vết cắn trên cổ, hơi nhếch miệng.
Đúng là một cặp răng thỏ, quả là con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn trả.
Thay vì nhìn lại cô với ánh mắt oán hận, anh thu mắt đứng dậy, chỉnh quần áo quay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Trong phòng tắm để một bình hoa bằng sứ cao tầm nửa người, đôi mắt Giang Vũ Phi nhìn sang, hơi lay động.
Nguyễn Thiên Lăng mở cửa phòng tắm ra, cảm giác được nguy hiểm sau lưng, anh đột nhiên xoay người, nhìn cô đằng sau kinh ngạc.
Hai tay cô giơ cao bình hoa lên, răng cắn chặt môi, trong mắt lóe lên tia sáng tuyệt vọng.
Anh hơi nheo mắt, quần áo chỉnh tề, toàn thân anh tỏa ra hơi thở lạnh toát.
Giang Vũ Phi tay giơ bình hoa, chỉ cần cô dùng sức đập xuống, đầu anh sẽ nở hoa, xuống địa ngục ngay lập tức!
Nguyễn Thiên Lăng cũng không tránh đi, môi anh vô tình kéo ra một đường cong lạnh như băng.
"Đập à, cô có bản lĩnh đập à!" Anh lạnh lùng quát cô, người Giang Vũ Phi run lên nhè nhẹ, có thứ gì đó ảm đạm trong mắt từng chút từng chút rơi xuống dưới.
Cô không thể đập, đập rồi cả đời cô sẽ bị hủy hoại!
Vừa lỏng tay, bình hoa đã rơi xuống đất, vỡ ngay cạnh chân cô.
Giang Vũ Phi ngồi xổm người xuống ôm mặt, phát ra tiếng khóc hu hu như con thú nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...