Ngày đầu tiên đi làm, Giang Vũ Phi không phải làm nhiều việc, nhưng ở công ty có cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Vừa đúng năm giờ chiều, cũng chính là lúc tan ca.
Cô ra khỏi công ty, đứng chờ đón xe buýt ở trạm xe. Khi xe buýt chưa tới thì một chiếc xe thể thao sang trọng đã dừng trước mặt cô.
Chiếc xe này cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, không phải xe của Nguyễn Thiên Lăng thì là xe của ai.
Cửa sổ xe trượt xuống, Nhan Duyệt thò đầu từ bên trong ra.
Cô ta lạnh nhạt nhìn Giang Vũ Phi, giọng nói không có chút độ ấm hỏi cô: "Lăng hỏi cô có lên xe hay không, bây giờ chúng tôi sẽ đi về, thuận tiện chở cô về luôn."
Hóa ra cô ta cũng ở bên trong.
Từ góc độ của Giang Vũ Phi nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy nửa cằm dưới của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô hơi nắm chặt quai túi xách, ánh mắt rất bình tĩnh, không có một chút chấn động nào: "Không cần, tôi đợi xe buýt."
"Thực sự không lên?" Nhan Duyệt hỏi lại.
Giang Vũ Phi nhìn về hướng xe buýt chạy đến, không trả lời cô ta. Kính cửa xe lập tức trượt lên, xe cũng chạy ngay không chút do dự.
Lúc này, xe buýt đến, Giang Vũ Phi bước đi, xen lẫn giữa một đám người, chậm rãi leo lên xe.
"Lăng, thật sự là không hiểu nổi cô ta, có xe thì việc gì không ngồi. Có phải cô ta thấy em ngồi ở phía trước, cho nên mới không lên không." Từ trước tới giờ Nhan Duyệt luôn nói chuyện thẳng thắn trước mặt Nguyễn Thiên Lăng.
Anh là người bao dung cô ta nhất, bọn họ tình cảm sâu đậm, cho nên cô ta chưa bao giờ cần phải che giấu suy nghĩ trong lòng khi ở trước mặt anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi liếc nhìn cô ta một cái, xoay chuyển tay lái nói: "Không liên quan đến em."
Là người phụ nữ đó không thèm ngồi xe của anh.
Cho dù trên xe của anh không có Nhan Duyệt, cô cũng sẽ không ngồi lên. Anh lái xe đi qua trước mặt cô, cũng là cố ý.
Buổi sáng vào công ty, anh liền cho người đi điều tra làm chỗ của Giang Vũ Phi.
Mới biết ở cùng khu vực với công ty của anh, anh canh giờ lúc tan ca, cố ý đi qua phía trước công ty cô, không ngờ rằng thật sự cũng gặp được cô.
Nhìn bộ dáng cô đeo túi xách đứng chờ xe trước biển hiệu của trạm xe buýt, thật giống với những người đi làm bình thường.
Đường đường là thiếu phu nhân Nguyễn gia lại đi làm một nhân viên quèn ở công ty nhỏ nhoi, còn cùng một đám người chen chúc trên xe buýt, việc này nếu truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười đến rơi cả hàm răng.
Nguyễn Thiên Lăng thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, đáy mắt hiện lên một tia u ám.
Xe buýt chạy với tốc độ rất chậm, có nhiều chỗ còn đi vòng một đoạn đường, khi Giang Vũ Phi về đến nhà thì sắc trời cũng đã tối.
"Thiếu phu nhân, cô đã về rồi." Người gác cửa cười chào hỏi với cô, cô gật gật đầu.
Vừa đi vào phòng khách, đã nghe thấy tiếng cười nói của Nhan Duyệt.
Cô ta luôn có thể làm cho bà Nguyễn vui vẻ, bởi vì mỗi lần cô đến, bà Nguyễn đều nói cười đến không ngừng được.
Đang trò chuyện rôm rả thì hai người họ thấy cô đi tới, bỗng nhiên ngừng nói chuyện, ánh mắt rơi lên người cô.
"Đi đâu, cả ngày đều không ở nhà, sao bây giờ mới về?" Bà Nguyễn hỏi cô.
Giang Vũ Phi còn chưa trả lời, Nhan Duyệt liền cười nói: "Cháu biết ạ. Bác gái, Vũ Phi rất tài giỏi, bây giờ cô ấy đang đi làm ở một công ty. Không giống cháu, cả ngày không có việc gì, mẹ cháu cũng nhắc cháu rất nhiều lần, kêu cháu mau chóng đến công ty đi làm đó."
Bà Nguyễn cười trêu ghẹo cô ta: "Sức khỏe cháu mới tốt lên, không nên vội đi làm. Với lại, Nhan gia về sau tất cả đều là của cháu, cháu từ nhỏ được học hỏi nhiều, bản lĩnh lớn hơn người bình thường mà."
Lời nói lại xoay chuyển, bà ta nhìn Giang Vũ Phi nói: "Sao đột nhiên con lại đi làm đây? Con làm ở công ty nào, làm việc gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...