Thế Hôn

“Có hỏi rõ ràng Tam thiếu gia đã đi đâu không?” Lâm
Cẩn Dung sau khi ngủ trưa dậy chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm Lâm Thế Toàn đi
đâu. Lúc trước Lâm Thế Toàn trong lòng khổ sở, nói là muốn ra ngoài một chút,
nàng cũng không đi theo.

“Đi làm việc.” Lệ Chi tràn đầy bội phục: “Vốn nghĩ đến
hắn sẽ trốn ở đâu đó khổ sở, ai ngờ lại đi làm việc. Mọi người hỏi hắn, hắn
cũng không nói gì.”

Lâm Cẩn Dung chống cằm suy nghĩ một lát, ra lệnh Lệ
Chi cùng Quế Viên đem trà cụ chuẩn bị tốt, đến tây viện tìm Đào Thuấn Khâm.

Đào Thuấn Khâm đang đọc sách, thấy Lâm Cẩn Dung đi
vào, đặt xuống hỏi: “Quyển sách này là của ai vậy?”

Lâm Cẩn Dung đi qua nhìn vào, là một quyển [ tề dân
muôn thuật ]. Nhân tiện nói: “Chắc là của tộc huynh.” Lại nhìn thêm, thấy trên
trang giấy có một hàng chữ nhỏ, nét bút quen thuộc, rõ ràng là chữ của Lục
Giam, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, hỏi: “Cữu phụ từ đâu tìm được
nó?”

Đào Thuấn Khâm chỉ tháp ngồi: “Ở trong góc tìm được.
Tộc huynh này của con chữ viết thật đẹp.”

“Cữu phụ, con pha trà cho người uống, được chứ?” Lâm
Cẩn Dung vô tình chuyển chủ đề, đứng dậy rửa tay dâng hương nấu nước trà, đợi
đến khi trong chén nổi bọt mơ hồ hình chữ thọ, liền trong suốt dâng lên: “Cữu
phụ trường mệnh trăm tuổi.”

Tài nghệ thật khá. Đào Thuấn Khâm mỉm cười tiếp nhận,
ngửi hương trà rồi nếm thử, khen ngợi: “Thật ngon. Con thực sự có vài phần bản
lĩnh.”

“Con thổi sáo cũng hay hơn lúc trước, khi nào đó sẽ
thổi cho người nghe?” Lâm Cẩn Dung da mặt dày tự khen ngợi bản thân hai câu,
rồi đi vào chính đề: “Cữu phụ, sắp tới là sinh nhật cữu mẫu, người tính làm sao
bây giờ?”

Đào Thuấn Khâm nhíu mày: “Con có chủ ý gì?”

Lâm Cẩn Dung ngồi xuống bên cạnh hắn: “Con sẽ thêu một
bình phòng nhỏ đặt ở đầu giường, gồm một trăm chữ phúc, tính tặng cữu mẫu làm

lễ vật. Người thấy thế nào?”

“Tốt lắm a. Chữ là do con thêu?” Đào Thuấn Khâm cơ hồ
có thể đoán được nàng kế tiếp muốn nói gì, trong lòng âm thầm buồn cười, lại có
vài phần vui mừng. Xem ra để Đào thị đến thôn trang dưỡng bệnh là việc thật
đúng đắn, nhìn xem hài tử này, hoạt bát lên rất nhiều.

“Đương nhiên là con a, tuy rằng không phải rất đẹp,
nhưng từng đường kim mũi chỉ đều là tâm ý của con.” Lâm Cẩn Dung thấy Đào Thuấn
Khâm lộ ra thần sắc vừa lòng, nói tiếp: “Năm nay để con đến Thanh châu mừng thọ
cữu mẫu đi, được không? Con không thích ở trong nhà.”

Không phải yêu cầu bất thường gì, Đào Thuấn Khâm trong
lòng đã chấp nhận, nhưng vẫn cố ý trêu Lâm Cẩn Dung: “Tỷ tỷ con mười sáu tháng
chạp sẽ cùng Đại biểu ca của con thành thân, mẫu thân lo việc không xong, chỉ
sợ không rảnh mang con đi thôi.”

Lâm Cẩn Dung đã sớm tính toán thỏa đáng:“ Đồ cưới của
tỷ tỷ đã sớm được chuẩn bị chu đáo. Mẫu thân trước đó vài ngày còn nhắc con,
nói muốn đến dự sinh thần của cữu mẫu để Thất đệ quen thuộc một chút. Con cũng
đã nhiều năm không đến đó, cữu phụ không muốn thành toàn cho chúng ta sao?”

Nói đến mức này, Đào Thuấn Khâm cũng không muốn trêu
đùa nàng nữa: “Ta tất nhiên là thích các con đến chơi rồi, nhưng còn phải xem
tổ phụ tổ mẫu có đồng ý hay không đã.”

“Mẫu thân nhiều năm chưa từng trở về nhà, chỉ cần lý
do chính đáng sẽ không bị cự tuyệt.” Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn Đào Thuấn
Khâm: “Cữu phụ, cữu phụ có biết tộc huynh Lâm Thế Toàn kia của con không? Hắn
thực thông minh, có thể chịu khổ, có cá tính, người có thể thuận tiện hướng dẫn
hắn một chút được không? Tỷ như thời điểm đi mua đất bị nhiễm phèn, để hắn đi
theo người, học hỏi cách đàm luận, nên giao dịch như thế nào. Được không?”

Nàng không có cách nào, hôm qua sau khi cùng Đào Thuấn
Khâm nói chuyện, nàng càng thêm khắc sâu sự bất công mà thế đạo dành cho nữ tử.
Cho dù là Đào Thuấn Khâm, cũng cho rằng nàng không cần thiết hiểu biết nhiều
chuyện, chỉ cần chuẩn bị đủ đồ cưới cho nàng là được rồi, nàng có năng lực quản
gia cũng đã đủ. Bọn họ có thể cho nàng tự do cùng bảo đảm, có điều chỉ trong
một phạm vi hạn hẹp mà thôi, nàng muốn đạt được mục đích, phải có đường đi lối
tắt khác.


Nàng bức thiết cần một người ở bên ngoài giúp nàng
quản sự, người này phải phụ thuộc vào nàng, cũng không thể là gia phó, dù sao
có những trường hợp họ không thể ứng phó. Nàng không có cơ hội tiếp xúc với đại
quản sự có năng lực bên ngoài, cũng không có biện pháp khống chế những người đó
trong tay, nàng chỉ có thể tập trung vào Lâm Thế Toàn, nàng cảm thấy hắn mặc dù
ngây ngô không có kinh nghiệm, nhưng có thể chịu khổ, kiên định thông minh,
nhân phẩm cũng tốt. Nàng cũng không biết lựa chọn này có đúng hay không, nhưng
nàng không có con đường khác để đi, nàng chỉ có thể thử một lần.

“Được, tiểu tử này nhìn cũng không tệ lắm.” Đào Thuấn
Khâm căn bản không ý thức được điều này đối với Lâm Cẩn Dung có ý nghĩa gì, chỉ
cho rằng đây là ngoại chất nữ lương thiện mà thôi, bất quá nhấc tay chi lao
giúp nàng vui vẻ, tiếp tục lại lật giở quyển sách kia nói: “Lại pha thêm cho
cữu phụ một chén trà nữa đi. Chữ viết của Lâm Thế Toàn thật đẹp……”

Lâm Cẩn Dung đun nước, quấy trà, gương mặt dần dần phủ
mờ trong hơi nước. Năm đó, nàng vô cùng muốn đến Thanh châu, giống như phát
điên muốn thoát khỏi Lâm gia ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông,
nhưng nàng căn bản không dám đưa ra yêu cầu này, bởi vì nàng nghĩ, lấy tính
tình của Đào thị ở Lâm gia, nàng cho dù đưa ra yêu cầu cũng bất quá là khó xử
Đào Thuấn Khâm, khiến người khác cự tuyệt nàng, cười nhạo nàng mà thôi. Nhưng
hiện tại, nàng không nghĩ như vậy, chuyện nhà mình cũng không dám mở miệng
tranh thủ, ai sẽ đem nàng để ở trong lòng đây?

Lâm Thế Toàn một thân đầy mồ hôi, mệt mỏi trở về phòng
mình trong ánh tịch dương, tùy tay múc một gáo nước giếng đổ xuống đầu. Nước
giếng lạnh lẽo khiến da thịt, thần kinh trên cơ thể hắn đều run rẩy co rút,
cũng làm cho cảm xúc của hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn kinh ngạc nhìn giọt
nước đọng trên lông mi nhẹ nhàng thổi một hơi.

Vừa rồi lời Lâm Cẩn Dung còn quanh quẩn bên tai hắn:
“Ta cần người giúp ta một việc, ta không cần hắn làm tận thiện tận mỹ (hoàn mỹ tốt đẹp), chỉ
cần hắn tận chức tận trách (hoàn thành chức trách). Nếu
có một ngày hắn không muốn giúp ta nữa, ta hy vọng vẫn có thể giữ quan hệ tốt.
Về việc sau này, hắn nhất định áo cơm không lo, nhưng được người tôn kính hay
không, còn phải dựa vào chính hắn. Nhưng ta nghĩ, hắn chỉ cần làm việc không
thẹn với lương tâm, được người khác tôn kính là chuyện dễ như trở bàn tay. Tam
ca, không biết huynh có nguyện ý thử một lần không?”


Hắn đương nhiên nguyện ý thử một lần. Tuy rằng hắn
thực hoài nghi, vị tộc muội nhỏ tuổi này sao có thể giúp hắn cơm no áo ấm,
nhưng hắn xác thực không còn cơ hội nào tốt hơn thế — Lâm Cẩn Dung nói đúng,
hắn không cam lòng thủ thúc cả đời, không cam lòng làm quản sự cho người ta cả
đời. Hắn muốn được thế nhân tôn kính, muốn dựa vào sức lực bản thân che chở Lưu
Nhi, không để người khác dẫm nát trên đầu bọn họ, muốn như thế nào liền như thế
ấy.

Nếu thua bất quá là hắn lại lần nữa trở về làm quản sự
mà thôi, cũng không thể chết đói. Có cơ hội so với không có vẫn tốt hơn. Phải
biết rằng, thứ mà người với hai bàn tay trắng không hề thiếu chính là thời
gian.

“Không muốn sống sót như cẩu nuôi trong nhà, mà là
giống như sói hoang tìm cách sinh tồn.” Lâm Thế Toàn nhìn chằm chằm ánh tịch
dương màu đỏ cười tươi, hàm răng trắng tinh lóe hồng quang. Ngày hôm nay, hắn
cơ hồ mất đi mọi thứ, nhưng cũng chiếm được mọi thứ. Rất nhiều năm sau, khi Lâm
Thế Toàn nhớ tới ngày kịch tính này, vẫn không nhịn được cảm khái.

***

Ba ngày sau.

Lâm Tam lão gia cùng Lâm Diệc Chi sáng sớm đã đến đón
Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung trở về nhà, Lâm Cẩn Dung lưu luyến không rời từ biệt
đám người Miêu Nha, đi về Bình châu. Khi đi qua phiến đất bị nhiễm phèn kia,
nàng qua khe hở của rèm xe ẩn tình nhìn nó, cảm giác vuốt địa khế so với việc
chân chính nhìn thấy mảnh đất này hoàn toàn không giống nhau, nàng có chút an
tâm, lại có chút hưng phấn. Nàng giống như đã nhìn thấy nước sông nước mưa theo
kênh mương tràn về, bao phủ phiến đất này, lưu lại bùn đất nhẵn mịn, trên bùn
đất lại trồng lúa mạch xanh tươi sum xuê, đợi đến thời điểm lúa mạch chín,
những người đi qua nơi này ánh mắt sẽ bị phiến đất vàng óng ánh kia thu hút.

Lâm Cẩn Dung vỗ về má bởi vì vui mừng mà hơi hơi nóng
lên, cúi đầu mím môi nở nụ cười.

Đào thị chú ý tới vẻ mặt nữ nhi, hưng phấn mà nói: “A
Dung, được về nhà có phải rất cao hứng hay không? Ta cũng thật cao hứng. Nơi
này tuy rằng u tĩnh nghỉ dưỡng rất tốt, nhưng thật ra quá mức tịch mịch.” Nửa
năm bảo dưỡng chẳng những thân thể nàng khỏe mạnh hơn, mà tính tình nàng cũng
nhu hòa không ít. Nàng xoa xoa tay, khẩn cấp muốn trở về.

“Vâng.” Lâm Cẩn Dung dễ dàng nhìn thấu ánh sáng trong
mắt Đào thị, cũng không muốn phá hỏng hưng trí của nàng.

Xe ngựa từ cửa hông của Lâm gia đi vào, đi đến nhị môn
mới ngừng lại. Lâm Cẩn Âm nắm tay Lâm Thận Chi, vẻ mặt mỉm cười đi lên đón, tự

tay vén rèm xe: “Nương, Tứ muội muội, một đường mạnh khỏe chứ?” Trong giọng nói
kích động cùng vui mừng dù thế nào cũng không thể che giấu.

“Tốt, đều rất tốt. Tiểu lão Thất cao to lên a, có nhớ
nương hay không?” Đào thị kích động nhéo hai má phấn nộn béo trắng của Lâm Thận
Chi, được trưởng nữ nâng đỡ bước xuống xe, thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng di
nương tiến đến hành lễ vấn an, kiêu ngạo mà nâng cằm, vững vàng hướng phía sau
nói: “A Dung, mau bước xuống.”

“Ân.” Lâm Cẩn Dung theo sát sau đó xuống xe, híp lại
mắt đánh giá Lâm phủ. Đang lúc buổi trưa, ánh nắng chói chang xuyên thấu qua cổ
thụ trăm năm bao trùm phía trên Lâm phủ, chiếu lên mái hiên, đầu tường những
điểm loang lổ, gió thổi qua, giống nhau toàn bộ tòa nhà đều lung lay theo.

Nàng mím môi cười, nhìn về phía Hoàng di nương đứng
một bên đang trông mong nhìn nàng, ôn nhu nói: “Di nương đã lâu không gặp?”

Hoàng di nương chạy nhanh tới, thân thiết nói: “Tứ
tiểu thư, người cùng phu nhân rốt cục đã trở lại, nô tỳ trong lòng thật sự là
vui mừng a.”

Vui mừng? Vui mừng là vì tiền đi? Lâm Cẩn Dung nhìn
thoáng qua Đào thị đằng trước, cười nói: “Di nương nhớ ta sao?”

Hoàng di nương ánh mắt chớp chớp, thanh thúy nói:
“Thật sự là nhớ. Nghe nói Cữu lão gia tới rồi, sao không thấy?”

“Cữu phụ cùng phụ thân ở bên ngoài viện.” Lâm Cẩn Dung
cũng không trêu đùa nàng, rõ ràng nói: “Ta hôm nay muốn thu xếp các thứ, còn
đến thỉnh an các vị trưởng bối, sợ là không có thời gian rảnh rỗi. Di nương nếu
không vội, không ngại ngày mai sau giờ nghỉ trưa thì tới đây, chúng ta quyết
toán sổ sách.”

“Không vội không vội.” Trên mặt Hoàng di nương có chút
thản nhiên sầu ý cùng hối hận: “Nghe nói hiện giờ giá bạc tăng nhanh……”

Lâm Cẩn Dung dừng bước, lạnh lùng liếc nàng một cái:
“Đúng vậy, tăng lên đúng là không ít, phu nhân hối hận, đáng tiếc có hối hận
cũng không thể làm gì được nữa. Di nương cũng hối hận sao?”

Hoàng di nương vốn muốn thăm dò Lâm Cẩn Dung, thấy
nàng lập tức trở mặt, vội ngừng lại tươi cười: “Không hối hận, không hối hận,
may mà có tiểu thư cho nô tỳ cơ hội, bằng không sợ là ngay cả số tiền đó cũng
không kiếm được.”

“Không cần khách khí.” Lâm Cẩn Dung thản nhiên nâng
bước đuổi kịp Đào thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui