Thế Hôn

Quế Viên nửa điểm cũng không chú ý tới cảm xúc của Lâm
Cẩn Dung, chỉ lo vui vẻ của bản thân: “Nói ra biểu thiếu gia thật sự là xui
xẻo, núi Thanh Lương nhiều đường như vậy, hắn sao lại cố tình đi con đường kia,
cây cầu đó lại cố tình sập xuống…… Ai nha, nghe người ta nói, thời điểm Thiết
Nhị Ngưu nhìn thấy bọn họ, Trường Thọ cơ hồ sắp tắt thở a. Bất quá bọn họ thật
đúng là phúc thiên mệnh đại (kẻ may mắn), nếu
Thiết Nhị Ngưu không vì người đi bắt cá hoa đào, bọn họ bị chết đuối cũng không
có ai biết, Cô phu nhân còn không khóc đến chết sao?” Tư duy của nàng biến
chuyển thật nhanh, từ chuyện Lục Giam gặp nạn đột nhiên lại chuyển tới vấn đề
công danh của Lục Giam: “Tiểu thư, nghe nói Chư lão tiên sinh khen ngợi tài hoa
của biểu thiếu gia, nói hắn nhất định có thể thi đỗ.”

Lâm Cẩn Dung cúi mắt mặc quần áo rửa mặt, cũng không
trả lời. Nàng đương nhiên biết Lục Giam có thể thi đỗ, Ngô Tương cũng có thể
thi đỗ, hơn nữa Ngô Tương còn đỗ điểm cao hơn so với Lục Giam.

Lệ Chi bưng bát sứ đựng canh hoa quế tiến vào, thấy
thế vội hỏi: “Quế Viên, hài thêu hoa đón xuân của ngươi để đâu vậy? Sao tìm
không thấy? Lúc trước Xuân Nha tỷ tỷ tới hỏi, muốn mượn để thêu một đôi a.”

Quế Viên quả nhiên ngừng huyên náo, chạy ra bên ngoài
tìm hài.

Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Cuối cùng đã được thanh
tịnh.”

Lệ Chi đem canh hoa quế đặt vào trong tay nàng, thấp
giọng nói: “Tiểu thư, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy Miêu Nha lén lút,
chạy đến tây viện bên kia, sau đó lại chạy ra ngoài cùng Nhị ca nàng nói nhỏ.
Mà Trường Thọ thấy Miêu Nha, giống như hai con gà chọi vậy.”

Lâm Cẩn Dung tiếp nhận canh uống hết, nhẹ nhàng bâng
quơ đáp: “Không có gì, chính là ta chơi ở bên sông, không khéo bị chủ tớ hắn
bắt gặp, hắn muốn ta dẫn hắn du sơn ngoạn thủy, ta đáp ứng, tiếp theo hắn vận
khí không tốt rơi xuống sông. Mà trong lúc đó Trường Thọ cùng Miêu Nha có chút
đấu khẩu.”

Nàng nói nhẹ nhàng, Lệ Chi lại hít một ngụm khí lạnh,
đang muốn hỏi thêm mấy câu, Lâm Cẩn Dung đã buông bát xuống, đứng dậy nói: “Đi
thôi, đến chỗ của phu nhân.”

Đào thị nhàn rỗi cực nhàm chán, đang cùng Cung ma ma
đùa với Lưu Nhi, thấy Lâm Cẩn Dung đi vào liền bảo nhũ mẫu ôm Lưu Nhi lui
xuống, lôi kéo Lâm Cẩn Dung cao thấp đánh giá, lại sờ trán của nàng: “Vừa về
liền đi ngủ, có chỗ nào không thoải mái sao?”


Lâm Cẩn Dung nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng:
“Không có gì, bất quá là ngâm mình trong suối nước nóng hơi lâu, có chút mềm
nhũn, mới trở về mí mắt đã sụp xuống rồi.”

Lệ Chi ở một bên cười làm lành nói: “Tiểu thư sợ là bị
cảnh xuân mê hoặc thôi.”

Đào thị thử nhiệt độ cơ thể bình thường của Lâm Cẩn
Dung, cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ phân phó nói: “Chuyện gì làm quá lại
hóa hại, về sau đừng ngâm lâu như vậy nữa.”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, cầm lên một nắm hạt dưa chậm rãi
đùa nghịch: “Nghe nói Nhị biểu ca muốn ở lại chỗ chúng ta hai ngày? Như vậy
thật không tiện? Hắn không phải đến bái phỏng Chư tiên sinh, đi theo Chư tiên
sinh học tập sao? Cô cô vốn không phân rõ phải trái, nếu để nàng biết, không
chừng sẽ nói chúng ta trì hoãn việc học hành của hắn.”

Đào thị cau mày nhìn nàng một cái, thở dài: “Hài tử
này, ngày thường rất có hiểu biết, sao hôm nay lại nói ra những lời này? Chỗ
của Chư tiên sinh ta cũng biết. Nhưng Lục Giam cùng chúng ta là thân thích,
không ở lại chỗ chúng ta dưỡng bệnh, chẳng lẽ còn đến phiền toái Chư tiên sinh
sao? Cô cô con tuy rằng tính tình không tốt không phân rõ phải trái, nhưng nếu
chuyện lần này nàng lại trách cứ, về sau cũng không còn ai dám tiếp đãi người
nhà nàng nữa.”

Lâm Cẩn Dung vùi đầu khổ sở cắn hạt dưa, không hề lên
tiếng.

Đào thị vui vẻ nói: “Ta vừa rồi hỏi Lục Giam, Chư tiên
sinh bình dị gần gũi, đối với học sinh rất là chiếu cố. Ta đã nghĩ, tương lai
cho Thất đệ của con đi theo Chư tiên sinh học tập. Hắn đã đáp ứng sẽ tiến cử.”

Lâm Cẩn Dung thả hạt dưa xuống nói: “Cần gì phải để
hắn tiến cử? Hắn cũng là nhờ người khác tiến cử mà? Chờ Thất đệ lớn thêm một
chút, thỉnh tổ phụ trực tiếp dẫn hắn đến là được, Chư tiên sinh ngay cả hài tử
của tá điền trong nhà đều thu nạp, chẳng lẽ sẽ cự tuyệt Thất đệ sao?”

“Kia cũng đúng. Lúc này nói về vấn đề này còn quá
sớm.” Đào thị lúc trước đang cao hứng, không nghĩ tới nàng lại có thái độ như
vậy, liền nói: “Người tới là khách, con đi thăm Nhị biểu ca đi. Hỏi hắn cơm
chiều muốn ăn cái gì?”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, rồi đứng lên.

Cung ma ma nhìn bóng dáng của nàng, thấp giọng nói với

Đào thị: “Phu nhân, lão nô thấy Tứ tiểu thư dường như cực kỳ không thích biểu
thiếu gia.”

Đào thị thở dài: “Ngươi đã quên A Dung bị lão thái
thái đánh, chịu ủy khuất là vì cái gì sao? Tuy rằng nàng không nói tỉ mỉ, nhưng
ta có thể đoán được nàng trở nên nổi bật, Lâm Ngọc Trân khẳng định sẽ không tha
thứ cho nàng, vì vậy không thích người nhà hắn cũng không có gì kỳ quái.” Lại
khẽ thở dài một tiếng: “Hài tử này kỳ thật không đáng ghét như Lâm Ngọc Trân.
Thật sự là đáng tiếc. Nếu là ta, giết ta, ta cũng sẽ không đem hài tử của mình
vô duyên vô cớ dâng cho người khác.”

Cung mẹ cười nói: “Phu nhân cần gì phải nói những lời
này, đây là số mệnh của mỗi người, không thể do con người tự mình làm chủ.”

Tây viện kết cấu cũng khá giống đông viện, chỉ có cây
trồng khác biệt, một gốc cây là hạnh hoa, một gốc cây là mộc cận (cây dâm bụt). Lúc
này hạnh hoa nở rộ, dưới ánh tịch dương khiến cả viện trở nên kiều diễm. Lục
Giam một thân tố y, một mình ngồi trên ghế trúc dưới tàng cây đọc sách; Cách đó
không xa, Xuân Nha ngồi xổm ở hành lang sắc thuốc; Đại môn của gian giữa rộng
mở, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng Trường Thọ ở bên trong thu thập hành lý.

Lâm Cẩn Dung đứng ở cửa ho nhẹ một tiếng, đông cứng
nói: “Nhị biểu ca, nghe nói huynh bị bệnh, nương ta bảo ta tới thăm huynh, hỏi
huynh buổi tối muốn ăn cái gì.”

Lục Giam ngẩng đầu, nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, một hồi
lâu mới chậm rãi thu sách trong tay: “Lại đây ngồi.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặt, chậm rãi đi qua, ngồi xuống
ghế.

Lục Giam không nhìn nàng, mà là nhìn một vết bùn đen
trên tường viện đối diện nói: “Vì sao? Ta nhớ ta không hề làm gì có lỗi với
muội hay người nhà của muội.”

Lâm Cẩn Dung không trả lời, trên thực tế lời nàng muốn
nói rất nhiều, lại không biết nên nói như thế nào. Nàng trầm mặc nhìn chằm chằm
ánh hoàng hôn trên đầu tường kia càng lúc càng mờ nhạt, mãi cho đến khi biến
mất hoàn toàn, mới nói: “Không vì sao cả, bởi vì chỉ cần thấy huynh đã khiến
người ta chán ghét.”

“Tiểu thư……” Lệ Chi ở sau người nhẹ nhàng kéo kéo quần
áo nàng, Lâm Cẩn Dung không để ý tới, tiếp tục nói: “Ta mỗi lần gặp huynh đều

gặp xui xẻo. Không ai thích cùng sao chổi ở chung một chỗ, cho nên ta hy vọng
huynh có thể cách xa ta một chút, huynh có hiểu không?”

“Tê……” Lệ Chi hít một ngụm khí lạnh, sợ hãi nhìn Lục
Giam, sợ Lục Giam ngay lập tức sẽ phát hỏa. Bởi vì lấy biểu hiện vừa rồi của
Lâm Cẩn Dung có thể nói là vô cùng thất lễ. Nếu lúc trước Lục Giam rơi xuống
nước là do Lâm Cẩn Dung gây ra, Lục Giam có phát hỏa cũng không phải là quá
đáng.

Lục Giam lại chỉ cúi hạ lông mi, hồi lâu không hề nói
chuyện, trên mặt thần sắc không rõ.

Lâm Cẩn Dung cũng không kỳ quái với sự trầm mặc của
hắn, chỉ hỏi: “Huynh muốn ăn gì? Ta còn phải báo cáo lại với nương ta.”

Lục Giam lúc này mới nâng mắt lên nhìn nàng: “Cá hoa
đào. Tộc huynh của muội nói ăn rất ngon.”

Ngươi xứng đáng sao? Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, lập tức
cười lạnh: “Cá kia là của ta.”

“Cá hoa đào.” Lục Giam thực khẳng định lặp lại một
lần: “Muội không nói, ta sẽ sai Xuân Nha nói với Tam cữu mẫu. Có lẽ ngày mai,
ngày kia ta đều muốn ăn. Mà có lẽ Thiết Nhị Ngưu cùng Miêu Nha cũng sẽ thích ý
thay ta đi bắt cá.”

Lâm Cẩn Dung cười lạnh: “Huynh uy hiếp ta?” Nàng thì
không sao, cùng lắm thì về sau bị trông chừng chặt chẽ hơn mà thôi. Nhưng
chuyện này đối với đám người Thiết Nhị Ngưu, Miêu Nha, Lệ Chi mà nói lại là hai
việc khác nhau.

“Ta chỉ muốn ăn cá hoa đào.” Lục Giam lạnh nhạt cầm
sách lên, tiếp tục đọc, không hề để ý tới nàng.

Không hài lòng thì sẽ không nói thêm nửa câu, Lâm Cẩn
Dung cũng không nói nhiều, đứng dậy ra bên ngoài.

Xuất môn vừa vặn gặp Lâm Thế Toàn ôm Lưu Nhi tới,
hướng nàng cười nói: “Tứ muội muội, vừa vặn, có chuyện ta muốn hỏi muội.”

Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Tam ca có chuyện gì?”

Lưu Nhi nhỏ giọng rầm rì, Lâm Thế Toàn một bên vỗ lưng
dỗ dành nàng, một bên nói: “Chính là chuyện về khối đất bị nhiễm phèn kia. Ta
xem nhân thủ cũng dư vài người, không bằng sai họ sớm ngày xây dựng đường dẫn
nước, chờ thiên hà thủy xuất hiện, cũng có thể trồng nhiều loại hoa màu. Nhưng
không biết đường dẫn nước này nên kiến tạo thế nào mới tốt, ta hỏi thẩm, thẩm
nói là của muội, bảo ta tới hỏi muội.”

Vẫn còn sớm, chuyện khai hoang mảnh đất này để trở
thành ruộng tốt không thể chỉ với một thực lực nhỏ bé có thể thành công, lúc
này bắt đầu xây dựng đường dẫn nước là một chuyện không sáng suốt. Thứ nhất phí
tổn sẽ tăng cao; Thứ hai về sau nàng còn muốn để dành tiền mua phiến đất như

thế này nữa. Lâm Cẩn Dung cười: “Tạm thời không vội, sai người đi hỏi thăm
đường dẫn nước ở nơi khác được kiến tạo như thế nào, rồi chúng ta mới làm theo.
Tam ca có rảnh không ngại đọc nhiều sách một chút, đừng chỉ lo nghĩ mỗi việc
này, về sau còn nhiều thời gian.” Rồi lại thấy Lưu Nhi càng khóc càng lớn, nhân
tiện nói: “Sao vậy?”

Lâm Thế Toàn nhăn cái mũi lại: “Ai nha thối quá, sợ
là….”

“Lưu Nhi là một cô nương yêu thích sạch sẽ, như vậy sẽ
không thoải mái đâu.” Lâm Cẩn Dung vươn tay tiếp nhận: “Để ta ôm đến cho nhũ
mẫu cho.”

Lâm Thế Toàn cũng không chối từ, đem Lưu Nhi giao cho
nàng, có chút do dự nói: “Tứ muội muội, có câu ta không biết nên nói với muội
không.”

Lâm Cẩn Dung cười: “Tam ca có chuyện cứ nói thẳng.”

Lâm Thế Toàn nhìn lướt qua cửa tây viện, nhẹ giọng
nói: “Rốt cuộc vẫn là thân thích, hắn tương lai nếu thi đậu công danh, đối với
Thất đệ cũng có chỗ tốt.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, hướng Lâm Thế Toàn lộ
ra tươi cười sáng lạn: “Đã biết, cám ơn Tam ca nhắc nhở ta.”

Lâm Thế Toàn xoay người vào tây viện, cùng Lục Giam
chào hỏi: “Lục Nhị ca cảm phong hàn thì không nên ngồi đây gió lạnh. Bệnh phong
hàn này, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng càng kéo dài cũng sẽ thành bệnh
nặng, sẽ ảnh hưởng đến đợt thi của huynh, vậy không tốt.”

Lục Giam buông sách xuống nói: “Bất quá chỉ là bệnh
nhỏ, không có trở ngại gì.”

Lâm Thế Toàn cười cười, ngồi xuống chỗ Lâm Cẩn Dung
vừa ngồi, nói: “Xin đừng trách Tứ muội muội, nàng chỉ là một tiểu cô nương.
Nàng lúc trước đang tức giận, cho nên thấy huynh khó tránh khỏi có chút xung
đột……”

Lục Giam cúi mắt cười: “Ta biết.”

Lâm Thế Toàn vẫn có chút lo lắng. Có những người nói
ra lời dễ nghe, ai biết trong lòng suy nghĩ cái gì đây? Vì thế cố ý hỏi Lục
Giam: “Phong cảnh quanh đây rất đẹp, ta đã nói qua với Tam thẩm nương, có thể
dẫn huynh đi chung quanh ngắm nhìn.”

Lục Giam lúc trước đã nghe Lâm gia nói qua về chuyện
của huynh muội Lâm Thế Toàn, tất nhiên biết được Lâm Thế Toàn có ý muốn bảo hộ
Cẩn Dung, lập tức lạnh nhạt cười, xem như đồng ý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui