Thế Hôn

Qua hơn phân nửa tháng, Đào Phượng Đường nhận được tin
tự mình dẫn Lâm Thận Chi đến đây, cùng mọi người thổn thức ôn chuyện một hồi,
sau đó tự mình chạy tới gặp riêng Lâm Cẩn Dung, cũng không nói gì hết hướng
nàng vái chào thật sâu.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười nghiêng người né, hỏi: “Đại biểu
ca làm cái gì vậy? Vài năm không gặp, vừa gặp đã khách khí như thế, là muốn hù
chết ta sao?”

Đào Phượng Đường đã hoàn toàn trưởng thành, so với từ
trước cũng có vài phần trầm ổn uy nghiêm, giờ phút này cũng bị nàng chọc cho nở
nụ cười: “Nói linh tinh, cái gì mà chết với sống chứ, không được nói bừa.”

Lâm Cẩn Dung tự tay bưng lên trà nóng cho hắn: “Cữu
phụ cùng tỷ tỷ, Phượng Cử, hai ngoại chất nhi đều khỏe chứ? Lúc này cả đại gia
tộc đều nương tựa vào mọi người, thực sự khiến mọi người có thêm không ít phiền
toái a.”

“Nói lời khách khí này làm cái gì? Nếu không vì bất
đắc dĩ, ai mà muốn rời xa nơi chôn nhau cắt rốn?”

Đào Phượng Đường thở dài, nghiêm mặt nói: “Mọi người
trong nhà đều khỏe, bệnh của phụ thân quả nhiên giống như muội nói, thay đổi
nơi khác, có sự tình phân tán tinh lực, thật sự đã tốt hơn rất nhiều.”

Nói tới đây, lại nhịn không được hướng Lâm Cẩn Dung
thở dài: “Tứ muội muội, may mà có muội bằng không giờ phút này ta chỉ sợ không
biết thế nào. Ngày ấy biết được Bình châu, Thanh châu rối loạn, cả nhà chúng ta
đều sợ hãi mà ngẫm lại, lúc trước cũng là muội bảo ta tới Giang Nam buôn bán,
vì thế mới có thể để lại chút gia tài, bằng không lúc này đúng là vô cùng hoảng
loạn. Phụ thân ta còn cảm thán muội biết nhìn xa, ai, nói với ta, lúc ấy muội
làm sao mà nghĩ ra a?”

Lâm Cẩn Dung ra vẻ kinh ngạc: “Cái gì mà nhìn xa chứ,
ta cũng chỉ là đau lòng cữu phụ cùng tỷ tỷ, mèo mù vớ phải cá rán thôi.” Rồi hé
miệng cười: “Nói đến lúc trước, không phải trong lòng trong mắt ta chỉ có tiền
thôi sao, đã thiếu ân tình của cữu phụ cùng biểu ca nhiều như vậy, muốn giúp
mọi người kiếm thêm tiền mà thôi.”

Lục Giam đi vào nói: “Không nói nữa, bất luận thế nào,
nay cuối cùng là giai đại vui mừng.”

Nói xong, Đào Phượng Đường cũng quên hỏi chuyện vừa
rồi, ngược lại hoan hỉ vui mừng cùng hắn nói tiếp: “Ý tứ của lão thái gia là
muốn mua một tòa nhà khác ở bên cạnh, nhưng mấu chốt vẫn là vì mấy vị anh em bà
con cần đọc sách đi học. Ý của phụ thân ta là cho bọn họ mượn dùng một tòa nhà
để không của chúng ta, tiền cũng không nên lãng phí…”


Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu: “Tốt nhất vẫn nên làm theo
ý của ngoại tổ phụ đi, lão nhân gia người tính tình nghiêm cẩn, không dễ dàng
vì loại chuyện này nhận ân tình của người khác đâu, nếu khiến người mất hứng
ngược lại thành không hay.”

Đào Phượng Đường nói: “Đúng vậy. Các ngươi thật sự
không đi cùng chúng ta sao?”

Lục Giam đáp: “Chúng ta đi Tín châu. Lúc trước A Dung
từng bảo Tam ca nàng mở cửa hàng ở đó, cũng có sân viện. Lâm Tam ca cũng đã
khởi hành đến đón chúng ta, hơn phân nửa là chưa đến hai ngày nữa sẽ tới nơi,
chúng ta đến đó là được rồi.”

Đào Phượng Đường nói: “Nếu như thế, ta cũng sẽ không
miễn cưỡng các ngươi.”

Nhịn không được lại cảm thán một tiếng: “Thật không
biết lúc trước Tứ muội muội làm sao mà nghĩ ra a, lại có thể lo lắng chu toàn
như thế.”

Lục Giam trầm mặc một lát, nhẹ giọng đáp: “Có lẽ là
phúc khí a.”

Tiếp theo, Lục Thiện cùng Lâm Thận Chi đi vào, bốn
người tâm tình cao hứng bàn về chuyện chuyển nhà và cuộc sống sau này thế nào.

Lúc này Đào Phượng Đường cũng không thể truy vấn nàng
cái gọi là “nhìn xa” được nữa, Lâm Cẩn Dung thở phào nhẹ nhõm, nhẹ chân nhẹ tay
thối lui ra phía sau đi an bài cơm chiều.

Qua hai ngày, Đào Phượng Đường và Lâm Thận Chi mang
theo người Lâm gia lưu luyến chia tay với đám người Lâm Cẩn Dung, lên xe mà đi.
Sau đó, Lâm Thế Toàn cũng dẫn theo trượng phu Mão Trọng của Lệ Chi tới đón Lâm
Cẩn Dung đi Tín châu. Lâm Cẩn Dung gọn gàng dứt khoát mời Tam phòng đến Tín châu
cùng bọn họ, Đồ thị nói rất nhiều lời cảm kích, Lâm Ngọc Trân hiếm khi không
lên tiếng, cũng không bày tỏ thái độ không kiên nhẫn hay tỏ vẻ hèn mọn gì.

Nói về loạn lạc ở Bình châu, Lâm Thế Toàn trong lòng
vẫn còn sợ hãi, mà khi nghe người ta kể về thuyền chỗ Thủy Hùng kia, không khỏi
liếc nhìn Lâm Cẩn Dung một cái thật sâu. Lâm Cẩn Dung vốn là lòng có chút chột
dạ, không khỏi trốn ra phía sau Lục Giam, mặt khác tìm chuyện để ngắt lời, chỉ
sợ Lâm Thế Toàn cũng giống như Đào Phượng Đường hỏi nàng về điều này. Lâm Thế
Toàn biết rất nhiều chuyện của nàng, cũng không dễ giấu giếm như với Đào Phượng
Đường, nhưng Lâm Thế Toàn cũng không hề đề cập đến nửa chữ.

Đợi đến khi Lâm Thế Toàn sửa soạn mất hai ngày, Lục

Giam chọn ngày tốt, trả lại tòa nhà đang thuê, cùng Lục Thiện dẫn cả nhà già
trẻ đến Tín châu. Dọc theo đường đi không cần phải nói tới những bất tiện khi
xuất môn ở bên ngoài, cuối cùng vào đầu tháng chạp, toàn gia đã bình an đến Tín
châu.

Tín châu là ở vùng sông nước Giang Nam, nước hồ lần
lượt thay đổi, cầu nhỏ uốn lượn, tường gạch trắng đứng yên như mỹ nhân, tuyết
mịn cũng được, mà mưa nhỏ cũng thế, vô luận thế nào nếu ngắm nhìn ở nơi đây đều
trở nên xinh đẹp như một bức tranh, một bức thơ duyên dáng.

Đứng trước sân viện chỉnh tề tinh xảo của nhà mình,
Lâm Cẩn Dung ôm Lệ Chi chào đón mà trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Mọi
người còn lại trong Lục gia đều khó nén tình cảm phức tạp kinh ngạc, trước hết
phản ứng lại là Lục Giam, dẫn đầu gọi Lục Thiện, hàm chứa tươi cười nói rõ
ràng, đây là sản nghiệp do Lâm Cẩn Dung tân tân khổ khổ lập nên, là đồ cưới của
chính nàng, không người nào có thể ăn không ngồi rồi. Lục Thiện sớm hay muộn
đều sẽ thành gia lập nghiệp, hắn liền nhân cơ hội này dạy cho Lục Thiện biết
nên quản sự đương gia như thế nào.

Lâm Thế Toàn ở một bên nhìn một lúc, thấy không còn gì
phải lo lắng, liền cáo từ Lâm Cẩn Dung: “Mấy ngày nay chỉ để một mình Lưu Nhi ở
nhà, ta phải về xem nàng có phóng hỏa đốt cháy sạch nhà hay không. Thuận tiện
chuẩn bị dạ yến tẩy trần đón gió cho mọi người.”

Lâm Cẩn Dung đưa hắn đến trước cửa, thấp giọng nói:
“Cảm ơn huynh, Tam ca.”

Lâm Thế Toàn thần sắc phức tạp nhìn nàng: “Đừng nói
vậy. Ai tạ ai còn chưa biết mà.”

Lâm Cẩn Dung liền nhanh ngậm miệng.

“Sau đó sẽ sai người tới đón mọi người.”

Lâm Thế Toàn nhìn nàng cười, tiêu sái rời đi.

Lâm Cẩn Dung hướng hắn hữu khí vô lực vẫy vẫy tay,
quay đầu đối diện với ánh mắt mỉm cười của Lục Giam, nhịn không được nghĩ, Đào
Phượng Đường tỏ vẻ nghi vấn, Lâm Thế Toàn cũng vậy, chỉ có Lục Giam không hỏi
qua, hắn thật sự không hề hoài nghi hay là không muốn hỏi đây? Nhưng vấn đề
này, nàng vĩnh viễn cũng không có dũng khí hỏi Lục Giam, cũng nhất định không
thể hiểu hết.

Sau khi Lâm Thế Toàn trở về nhà, Lâm Cẩn Dung an trí

Nghị Lang đã sớm buồn ngủ thỏa đáng, lười biếng vặn thắt lưng cùng Đậu Nhi
nương theo ánh đèn may quần áo cho Lục Giam.

“Xem Nhị gia nói, Nhị thiếu phu nhân không phải là
ngại bên ngoài làm quần áo không tốt sao?”

Đậu Nhi hé miệng cười, đứng dậy đi ra ngoài để hai phu
thê nói chuyện thoải mái.

Lục Giam thấy Đậu Nhi đi, lá gan lớn hơn, tiến lên
ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, cầm tay nàng đoạt được kim thêu ném sang một
bên: “Muốn làm thì để ban ngày nhàn hạ hẵng làm, ta cũng không vội mặc, nếu để
mắt hỏng về sau xem nàng thế nào.”

“Thì còn làm sao nữa? Cùng lắm giống như Tam thúc phụ
híp mắt nhìn người ta thôi.”

Lâm Cẩn Dung liếc nhìn hắn một cái nói: “Lúc trước tìm
mọi biện pháp muốn ta may quần áo cho, rồi sau đó lại chán ghét, tay áo còn bị
cắt ngắn đi, hiện tại lại biết đau lòng cho ta, chậc chậc, thật sự là trước
khác nay khác a…”

Lục Giam trừng nàng: “Đã bảo không đề cập chuyện lúc
trước nữa.”

Lâm Cẩn Dung cũng cười: “Được, không đề cập nữa, chúng
ta không đề cập tới.”

Lục Giam cọ bên người nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng
thổi khí: “Ta nhớ rõ, hiện giờ nàng không có nguyệt sự đúng không.”

Lâm Cẩn Dung lập tức nhướn lông mày: “Ta chỉ biết vô
sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (khi không tỏ ra ân
cần, không phải gian trá thì cũng trộm cắp)”

“Nói khó nghe vậy, nửa điểm tình cảm đều không có.”

Lục Giam trơ mặt cắn vành tai của nàng: “Từ lần trước
đến bây giờ, ta nhịn đã lâu.”

Lâm Cẩn Dung đè lại hắn: “Hài tử còn đang ngủ ở bên
trong mà.”

Nghị Lang gần đây càng ngày càng quỷ quái, đúng là
không dễ đối phó.

Lục Giam không cần nghĩ ngợi nói: “Để Đậu Nhi ôm hắn
ra ngoài đi.”

“Lúc này chàng ngại hắn phiền sao?”

Lâm Cẩn Dung liếc trắng mắt: “Chàng muốn nói cho Đậu
Nhi biết chúng ta muốn làm gì sao?”


Lục Giam nhất thời tiết khí, nhưng thật sự không cam
lòng, liền đề nghị: “Chúng ta tản bộ đi? Nàng giúp ta dọn dẹp phòng của ta một
chút. Đúng rồi, đệm chăn kia của ta không biết vì sao luôn thấy có chút không
thoải mái, nàng thay ta nhìn xem.”

Lâm Cẩn Dung vươn tay nhéo bên hông hắn một cái, gọi
Đậu Nhi vào trông Nghị Lang, bản thân thì theo Lục Giam đi ra ngoài. Thư phòng
của Lục Giam ngay tại phòng cách vách trong viện, bất quả chỉ mất vài chục
bước. Lúc này trăng sáng mới nhô lên, vạn lại câu tĩnh, mấy cành mai vàng ở
phía trước cửa sổ yên lặng tỏa hương, không biết là thiếu niên nhà ai đang thổi
sáo, từ từ uyển chuyển. Lâm Cẩn Dung nghe thấy trong lòng hoảng hốt, đang muốn
phát biểu cảm nghĩ, liền thấy bên gáy một trận tê rần, cũng là Lục Giam bắt
đầu.

Lâm Cẩn Dung đưa tay đẩy cằm hắn ra, thấp giọng nói:
“Nghe tiếng sáo này một chút.”

Lục Giam bất mãn, đưa tay che hai lỗ tai nàng: “Có gì
dễ nghe chứ? Sau này để ta thổi cho nàng nghe, còn hay hơn hắn nhiều.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta thấy chàng thích nhất là
mèo khen mèo dài đuôi a.”

“Ta thấy nàng thích nhất là ép buộc người ta.”

Lục Giam lười nhiều lời với nàng, trực tiếp ôm nàng
ném lên giường, tùy ý làm càn. Lâm Cẩn Dung vòng tay ôm cổ hắn, chỉ cảm thấy cả
người phảng phất giống như trôi nổi trong sóng nước nhộn nhạo, từ trên xuống
dưới, tới tới lui lui, tư vị tuyệt vời nói không nên lời. Thấy Lục Giam hết sức
ra sức, không khỏi cũng đón ý cùng hắn tương thân tương ái một hồi.

Sau một lúc lâu, trên trán Lục Giam đổ mồ hôi, cảm
thấy mỹ mãn nhìn Lâm Cẩn Dung cười, Lâm Cẩn Dung cũng hoàn trả một nụ cười ngọt
ngào, lười biếng nghiêng người, nhẹ nhàng ách xì một cái: “Lạnh quá, ta không
muốn động đậy, chàng qua phòng ngủ đi.”

Lục Giam im lặng nằm một lúc lâu rồi mới không tình
nguyện thấp giọng lầm bầu ngồi dậy mặc quần áo. Lâm Cẩn Dung đợi hắn mặc xong
đi cả hài vào, mới ngồi dậy cười nói: “Chàng nằm xuống đi, để ta trở về phòng
vẫn tốt hơn.”

Lục Giam khó thở, trừng mắt nhìn nàng: “Nàng cố ý đúng
không?”

Lâm Cẩn Dung không thừa nhận: “Làm sao, vừa rồi ta
thật sự không muốn động đậy a, chính là đột nhiên nhớ tới như vậy thật không
tốt lắm…”

Lục Giam véo cái mũi của nàng, thở dài nói: “Càng lớn
lại càng trẻ con.”

Thời gian trôi qua mau, đảo mắt kỳ giữ hiếu đạo đã
hết. Lục Giam đang chuẩn bị lên kinh khởi phục chức quan, đột nhiên có một vị
khách đã lâu chưa gặp đến tìm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui