Thời điểm vừa lạnh vừa ẩm, rất khó điều dưỡng.
Mùa xuân năm nay so với năm trước rét lạnh hơn nhiều,
lại thay đổi thất thường, hôm trước vẫn là diễm dương cao chiếu, nóng nực làm
cho người ta chịu không nổi, buổi sáng ngày hôm sau đã là đại tuyết bay tán
loạn. Nóng lạnh luân phiên, Lâm Cẩn Dung đã thấy có hai người ngã bệnh, một
người là Lục Kiến Lập, một người là Đào Thuấn Khâm ở tít Thanh châu.
Lâm Cẩn Dung ưu sầu đồng thời lại thấy cơ hội tới. Ưu
sầu là, Lục Kiến Lập bệnh lúc này tuy chỉ là ngoại cảm phong hàn, nhưng nàng lo
lắng hắn sẽ phát triển theo phương hướng kia, càng không thể vãn hồi, cuối cùng
ngay cả khí lực chạy nạn đều không có; Đào Thuấn Khâm thì nàng không lo lắng
lắm, dù sao mọi người ngày thường đều biết, Đào Thuấn Khâm từ lúc Ngô thị mất
vẫn không vui vẻ, chưa bao giờ từng chân chính vui thích, ứ đọng quá sâu, trận
bệnh này là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Tương đối mà nói, ngược lại đó là một cơ hội — Lâm Cẩn Âm năm mới đã từng cùng
Đào Phượng Đường đi Giang Nam ở lại nửa năm, Đào Phượng Cử nay cũng đã đi học
xa, đợi đến khi khí hậu ổn định vừa vặn sẽ khuyên hắn đi Giang Nam một chút để
giải sầu, như vậy, nguy cơ của Đào gia đã được giải quyết.
Chỉ có Lâm gia bên này, nàng cảm thấy thực đau đầu.
Lục gia còn có nhà cũ có thể tránh né, Lâm gia lại không có chỗ nào để đi. Suy
nghĩ theo nhiều phương diện, nàng thấy đại để cũng chỉ có con đường đi theo Lục
gia đến nhà cũ tị nạn là khả thi, điểm này không cần lo lắng, chỉ cần Lâm Ngọc
Trân ở đây, sẽ không sẽ có người nào dám cự tuyệt. Mà Đào thị cùng Lâm Thận
Chi, nàng đã có ý tưởng khác. Dù sao nàng cũng không biết, năm đó sự tình phát
triển đến mức nào, trừ bỏ việc nàng thê thảm chết đi, những người còn lại có
kết cục gì thì nàng không biết, Đào thị cùng Lâm Thận Chi nhất định là phải tìm
cớ để tiễn bước đi xa trước tiên.
Còn có Nghị Lang của nàng.
Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu nhìn con hổ mà Nghị Lang yêu
nhất đang nằm trên tháp kia, trong lòng tràn đầy ôn nhu, Nghị Lang cũng không
thể ở tại chỗ này. Tốt nhất là theo Đào thị trước tránh đi, sau đó lại trở về.
Nhưng mấy việc này nghĩ thì dễ, làm thì khó, không thể có nửa điểm sai lầm.
Tính kiếp trước kiếp này, nàng coi như đã sống thêm 10
tuổi, không còn là tiểu nữ tử thiên chân không biết gì nữa. Nàng thực hiểu
được, bản thân chính là một nữ tử, một tiểu nữ tử bé nhỏ không đáng kể, cho dù
là nàng dám mạo hiểm sơ suất nhắc nhở mọi người, cũng không có ai tin lời của
nàng, ngược lại chỉ biết cho rằng nàng yêu ngôn hoặc chúng, do đó dẫn đến vô
tận phiền toái. Nàng không có cách nào thay đổi vận mệnh của nhiều người, nếu
không có thể sẽ dẫn đến kết cục thua trắng. Nàng chỉ có thể bắt đầu từ người
thân cận bên cạnh mình, đây mới là thực tế nhất.
Lục Giam thăm Lục Kiến Lập trở về, mang theo một thân
phủ đầy tuyết đi vào trong phòng, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung một mình ngồi ở bên
chậu than, cầm que cời than gẩy gẩy, ánh mắt mờ mịt tản mạn, có nhiều tâm sự,
ngay cả hắn đi vào cũng không biết. Nghĩ đến từ lúc Lục Luân mất, lúc trước
không thấy có gì quá khác biệt, lúc này lại là như thế, đã qua hơn một năm, nói
tới cái chết của Lục Luân, hắn vô cùng đau đớn, nhưng cũng không đến mức rơi
vào tình trạng này. Tất nhiên là vì chuyện khác, Lục Giam không khỏi ngay tại
cửa dừng lại cước bộ, xem Lâm Cẩn Dung rốt cuộc bao lâu mới có thể phát hiện ra
hắn.
Nhưng thấy Lâm Cẩn Dung lúc trước còn cầm que cời
than, đột nhiên ánh mắt lóe lóe, giống nhau là nghĩ ra cái gì đó, chỉ ngửa đầu
trầm tư, que cời than trong tay cũng quên lấy ra, tùy ý để nó nằm bên trong đó.
Không bao lâu lại bị cái nóng từ que cời than truyền đến khiến nàng cả kinh run
lên, nhanh ném nó đi.
“Nàng nghĩ gì đến mức choáng váng vậy?” Lục Giam bước
nhanh đi qua, cau mày cầm lấy tay nàng xem xét: “Còn nóng không?”
“Phù phù…” Lâm Cẩn Dung chu miệng dùng sức thổi đầu
ngón tay, oán trách nói: “Chàng đã thấy vì sao không nhắc ta? Chàng cố ý muốn
nhìn ta chịu thiệt đúng không?”
Lục Giam không để ý tới nàng, chỉ rũ mắt đem tay nàng
đặt trên lỗ tai hắn. Lỗ tai hắn lạnh lẽo, đầu ngón tay bị bỏng đau đớn của Lâm
Cẩn Dung vừa chạm phải, cảm nhận nóng rát kia liền phai nhạt, đã không đau,
liền nắm lỗ tai lạnh lẽo nói: “Chàng vừa rồi là cố ý nhìn ta chịu thiệt đúng
không?”
“Lá gan càng lúc càng lớn, dám nhéo lỗ tai của ta.”
Lục Giam thản nhiên liếc nàng một cái, chậm rãi bắt lấy bàn tay nàng: “Chính
nàng mất hồn mất vía còn muốn oán người khác? Đây là có ta, nàng mới chỉ bị
nóng một chút, nếu ta không thấy, có lẽ sẽ gây ra chuyện nguy hiểm khác nữa a,
vậy nàng sẽ trông cậy ai tới nhắc nhở nàng đây?”
Lâm Cẩn Dung cố ý làm bộ dạng không phân rõ phải trái
phản bác hắn: “Ai mà không có thời điểm thất thần chứ? Chàng không có sao?”
Lục Giam ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy tay nàng
nhìn kỹ, trên đầu ngón tay có hai dấu đỏ hồng, cũng không bị nặng, liền lấy
dược bôi cho nàng, hỏi: “Nghị Lang đâu?”
Đầu ngón tay của hắn lành lạnh, ôn nhu tinh tế qua lại
di động trên tay nàng, giống như chạm vào một khối ngọc, cũng không phải hoàn
toàn băng lạnh, mà là vừa đúng sảng khoái. Lâm Cẩn Dung thoải mái mà híp lại
mắt, chăm chú nhìn vẻ mặt chuyên tâm của Lục Giam, lông mi rủ xuống rung động,
đột nhiên còn có loại xúc động, muốn hôn một cái lên lông mi hắn, rốt cuộc vẫn
nhịn xuống, kìm lòng không được đè thấp thanh âm trả lời: “Lúc trước đã đến
thỉnh an tổ mẫu hắn, hắn đùa giỡn khiến tổ mẫu cười to, liền giữ hắn ở lại
chơi, ngủ trưa cũng muốn ở lại bên kia, nói là bảo chúng ta buổi tối cùng đi ăn
cơm.”
Nghị Lang nay còn kém 2 tháng sẽ tròn một tuổi, đúng
là thời điểm trêu đùa tốt nhất, nói chuyện nãi thanh nãi khí, quái khang quái
điều, bộ dạng lại xinh đẹp, rất tinh khôn, biết xem sắc mặt, Lâm Ngọc Trân vô
cùng yêu thích, thường thường giữ lại chơi ở bên kia, tổ tôn hai người ở chung
cực khoái trá. Cảnh tượng như vậy Lâm Cẩn Dung cũng rất thích thú, lại nói tiếp
liền có vài phần thoải mái: “Đúng là ở lâu mới có cảm tình.” Nghĩ tới ban đầu,
Lâm Ngọc Trân cùng Nghị Lang chưa từng gặp mặt, lại không có tình cốt nhục, Lâm
Ngọc Trân trong mắt cũng chỉ nhìn thấy tầm quan trọng của Nghị Lang, làm sao
biết đau lòng quý trọng như bây giờ.
Kia cũng phải xem là loại người nào. Lục Giam từ chối
cho ý kiến kéo khóe môi, dùng khăn tỉ mỉ lau tay nói: “Quá sủng nịnh cũng không
phải chuyện tốt.”
Có cái nhìn ngăn cách một khi đã hình thành sẽ rất khó
tiêu trừ, Lâm Cẩn Dung cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười: “Không cần lo lắng,
tổ phụ hắn rất nghiêm khắc.” Nàng nhường Lâm Ngọc Trân, chính như Lục Giam
nhường Lục Kiến Tân, đúng là thật sự cân bằng.
Lục Giam quả nhiên không hề nói lời này, cười nhẹ, đem
tay nàng đặt trên đầu gối hắn, không nỡ bỏ ra, Lâm Cẩn Dung mượn tay hắn đặt ở
trên mặt mình cọ cọ. Lục Giam nâng mắt nhìn nàng, cùng nàng hai mắt nhìn nhau,
đều từ trong mắt đối phương thấy được thứ gì đó — hai người ngày ngày gặp nhau
mà không được ân ái, ngược lại càng thêm khát vọng đối phương. Có đôi khi chỉ
một ánh mắt lơ đãng, một động tác trong lúc vô tình, đều khiến đôi bên phiền
muộn không thôi.
Lúc này gian ngoài tuyết rơi nhiều, xung một mảnh tĩnh
lặng, vài nha hoàn cũng không thấy tăm hơi, Lục Giam đột nhiên nói: “Không
người quấy rầy, vậy nàng có thể nói cho ta biết mấy ngày nay suy nghĩ cái gì
được không? Nếu là vì chuyện Ngũ đệ, mặc dù nàng và ta tất nhiên đều thương tâm,
nhưng cũng không đến mức lâu như thế. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của hắn vừa đen vừa sâu, vẻ mặt tìm tòi nghiên
cứu. Hắn từ trước đến nay đều là cực kỳ mẫn cảm, có lẽ bộ dạng buồn bực không
vui mấy ngày nay đều rơi vào trong mắt hắn, nếu không tìm thấy lý do nói cho
hắn nghe, không biết hắn sẽ còn nghĩ loạn đến đâu nữa đây. Lâm Cẩn Dung nhìn
chằm chằm Lục Giam một lát, mỉm cười: “Ta là suy nghĩ, năm trước mùa màng không
tốt, năm nay thế này chỉ sợ sẽ có nạn đói. Lại suy nghĩ, cữu phụ ta bị bệnh
cũng không biết đã đỡ hơn nhiều chưa? Năm đó mấy người chúng ta toàn nhờ hắn
bảo hộ, ta từng nói, không biết tương lai sẽ báo ân thế nào? Hắn mắng ta là kẻ
ngốc, còn nói tương lai nếu ta vướng bận hắn, nhớ rõ thường xuyên đi thăm hắn
cũng đủ rồi. Nhưng hôm nay hắn bệnh, đừng nói tới hầu hạ hắn, ngay cả nhìn cũng
không thể nhìn, trong lòng chịu khổ sở.”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Cữu phụ là người
trung hậu hiếm có. Ta làm sao không nhớ tới ân tình của hắn chứ? Nàng muốn đi
thăm bệnh, ta nghĩ cách là được. Ta chỉ cho là nàng chê ta ở lại nhà thời gian
quá dài, khiến nàng buồn bực.”
Lục gia tôn tử sớm đã mãn tang, Lục Thiệu đã đi trước
đến Thái Minh phủ quản lý cửa hàng, Lục Thiện thì đến thư viện đọc sách, Lục
Giam cảm động và nhớ nhung Lục lão thái gia có ân tình, chấp nhất cháu thừa
trọng lễ, thế tất muốn thủ mãn ba năm mặc quần áo tang. Tâm tình như vậy, Lâm
Cẩn Dung cũng rất thông cảm hắn. Bất quá là muốn tìm cớ, dời đi lực chú ý của
hắn, cũng muốn đến Thanh châu một chuyến, lập tức nhân tiện nói: “Sao ta lại
không hiểu chuyện, vì việc này mà trách chàng chứ? Thời tiết như thế, hắn bệnh
cũng không lâu lắm, chỉ sợ không dễ dàng có thể khỏi.”
Lục Giam nói: “Nói gì vậy, thăm bệnh là muốn người ta
bị bệnh lâu mới tiện tới thăm sao? Nếu muốn đi, hơn phân nửa là có thể thành,
nhưng chỉ sợ Nghị Lang ở lại trong nhà, phụ mẫu sẽ không đồng ý để hắn đi theo
chúng ta.”
“Ta lo lắng Nghị Lang ở lại một mình.” Lâm Cẩn Dung
liền lộ ra thần sắc khó xử. Nàng có chủ ý là đợi cho khí hậu ấm áp rồi sẽ mang
theo Nghị Lang cùng đi, làm sao lại là thời điểm đại tuyết bay tán loạn, lúc ấm
lúc lạnh này?
Lục Giam nhíu mày nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta
đi một chuyến?”
Lâm Cẩn Dung vội đè hắn lại: “Chờ một chút đi, cũng
không gấp trong nhất thời, thời tiết thế này sao ta có thể yên tâm để chàng độc
hành?”
“Vậy chờ một chút, trước khi tuyết ngừng thì sai người
đi thăm bệnh, chờ thời tiết tốt hơn lại nghĩ cách sau.” Lục Giam ôn nhu cười,
đem tay nàng đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Chúng ta nướng hạt dẻ ăn
đi.”
Lâm Cẩn Dung theo lời lấy ra hạt dẻ trong tráp đặt ở
trước mặt Lục Giam, Lục Giam cầm dao nhỏ sắc bén thuần thục tách hạt dẻ ra, lại
đưa cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung đem hạt dẻ đặt trên chậu than nóng, cầm que
cời than cẩn thận lẩm nhẩm, giống như lơ đãng nói: “Ta từng nghe người ta nói,
bình thường không bệnh một khi bị bệnh sẽ rất nghiêm trọng, Tam thúc phụ tuổi
đã cao, lại là thời tiết thế này, tuy chỉ là phong hàn tầm thường, còn nên cẩn
thận, tìm đại phu giỏi cẩn thận khám đi.”
Lục Giam thuận theo “Ân” một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...