Dưới ánh nến, mãn thất ấm áp.
Lục Giam ngồi bên giường nhỏ của Nghị Lang, vẻ mặt ôn
nhu nhìn Nghị Lang đang ngủ say, thấp giọng nói: “A Dung, nàng không cần nghĩ
nhiều, cứ thanh thản ổn định. Tương lai không câu nệ như thế nào, ta cuối cùng
vẫn có thể nuôi nàng và Nghị Lang là được.” Nếu Lục Kiến Tân thật sự có nhi tử
thân sinh, hắn cũng không muốn cùng người khác tranh đoạt địa vị tôn tử, trong
bụng hắn có thi thư, thân có công danh, luận về việc buôn bán, hắn cũng không
phải là không rõ.
Đúng vậy, nay tình hình đã hoàn toàn khác so với kiếp
trước, không chỉ chính nàng có tiền tài bàng thân, Lục Giam cũng không giống,
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười: “Tâm ý của Nhị lang ta biết, ta cũng nghĩ như
vậy. Huống chi, chúng ta thật sự không thiếu tiền, Nghị Lang của chúng ta sẽ
không thiếu tiền chi tiêu.”
Lục Giam trầm mặc một lát, cúi đầu cười: “Đó là của
nàng, ta chỉ có cửa hàng hạt châu mà lão gia tử cho, còn lại là một bụng thi
thư, chữ viết đẹp, còn có thể tu bổ tranh chữ, nàng đừng chê ta a.”
Lâm Cẩn Dung bị câu nói phía sau “Nàng đừng chê ta”
kia của hắn khiến trong lòng vừa động, không khỏi thêm vài phần mềm mại, cố ý
nói: “Phu quân là nói cho thiếp thân biết, nếu sinh ý bất thành, chàng cũng
không bỏ đói mẫu tử chúng ta, chẳng những trong bụng chàng đều là thi thư, còn
có thể viết chữ đẹp, càng có thể thay người tu bổ tranh chữ cổ?”
Lục Giam ngẩn ra, lập tức khôi phục tinh thần, véo nhẹ
cái mũi nàng một cái, nói: “Ta còn biết lựa rau dại! Xuống sông bắt cá a!”
Phu thê hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy trong
lòng tràn đầy ấm áp.
Lâm Cẩn Dung hỏi ra một vấn đề đã cất giấu từ lâu ở
trong lòng: “Sao chàng cái gì cũng đều muốn học? Sao lúc nào cũng cần mẫn đến
thế?”
Lục Giam nắm bàn tay mũm mĩm của Nghị Lang đặt trong
lòng bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Trước đó ta vẫn mong chờ phụ mẫu sớm ngày
sinh ra thân cốt nhục của họ, ta nghĩ như vậy bọn họ sẽ thả ta về nhà. Nhưng mà
dần dần lớn lên, ta bắt đầu lo lắng, nếu thật sự như vậy, ta sẽ đi đâu đây? Ta
chỉ có thể liều mạng đọc sách, cố gắng học thêm bản sự, ta nghĩ, mặc dù thực sự
có một ngày như thế, ta có công danh tất nhiên sẽ không sợ vạn nhất gì nữa, có
nhất nghệ tinh cũng không bị chết đói……” Có đôi khi hắn cảm thấy mờ mịt trong
thế gian này, lẻ loi một mình, không chỗ nào để đi, không chỗ nào có thể ở, cảm
thấy lo lắng sợ hãi đến cực điểm, lại vô kế khả thi chỉ có thể biến mọi sầu lo
sợ hãi hóa thành động lực học tập.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trên tay hắn
do hàng năm miệt mài luyện chữ, cúi mắt nói: “Mẫn Hành nhất định mệt chết đi,
thực không dễ dàng đúng không?” Trên lưng vẫn đeo gánh nặng như vậy, sao có thể
thoải mái được đây. Bất luận là Lục Giam kiếp trước, hay là Lục Giam kiếp này,
cũng đều sống không dễ dàng.
“…” Lục Giam trầm mặc một lát, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Hiện tại ngẫm nghĩ lại, cũng thấy nàng sống không dễ dàng.” Rồi mở tay nắm bàn
tay nàng, kéo đến bên bàn tay nhỏ bé của Nghị Lang, nắm chặt bàn tay nàng và
tay của Nghị Lang, lại kiên quyết nói: “Chúng ta là người một nhà, nhất định
phải có ngày lành. Nghị Lang chỉ có thể lớn lên bên cạnh ta và nàng! Ta không
muốn Nghị Lang chịu đau khổ, làm việc luôn phải xem sắc mặt của người khác.”
Tất nhiên là vậy, Lâm Cẩn Dung đột nhiên cũng rất yên
tâm, nàng tin tưởng không câu nệ nàng sinh tử tồn vong, chỉ cần Lục Giam còn
sống, hắn sẽ không bạc đãi Nghị Lang, sẽ không mặc kệ Nghị Lang. Vì vậy chỉ
cười: “Ngọc không mài không nên thân, chàng đừng chiều hư hắn.”
Lục Giam cười cười: “Nàng yên tâm ta sẽ không nuôi nó
giống như Lục Thiện ngày bé đâu.” Nói tới đây, lại tiếp lời: “A Dung, may mà có
nàng, bằng không Lục Thiện cũng sẽ không có bộ dạng ngày hôm nay.” Ánh mắt của
hắn lòe lòe tỏa sáng: “Không câu nệ hắn có thi đỗ công danh hay không, ta thấy
bộ dáng của hắn tương lai phụng dưỡng Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ đều là
không thành vấn đề. Nói đến nói đi, sao nàng có thể thu phục được hắn vậy? Lúc
trước ta thấy hắn có đến thăm Nghị Lang!” Còn có tình hình ngày ấy Lục Luân gặp
chuyện không may, Lâm Cẩn Dung có thể sai sử Lục Thiện, mấy ngày nay Lục Thiện
đối với hắn tuy rằng không thân cận bằng Lục Luân, nhưng cũng không cố ý trốn
tránh hắn, có đôi khi đối mặt với hai huynh đệ Lục Thiệu và Lục Kinh, còn luôn
yên lặng bồi ở bên người hắn, bộ dáng nghiễm nhiên cùng hắn tiến thối.
Lâm Cẩn Dung nghịch ngợm cười: “Không nói cho chàng
biết!” Trong lòng cũng là vô cùng cảm thán. Năm đó Lục Thiện vẫn đều là vẻ bệnh
tật kia, nửa chết nửa sống, trầm mặc ít lời, đừng nói tới phong phạm hôm nay,
ngay cả phụng dưỡng phụ mẫu, cung cấp nuôi dưỡng thê nhi cũng không ai tin
tưởng hắn có thể làm được. Bị Nhị phòng phá rối, thời điểm phân gia Tam phòng
không giữ lại được bao nhiêu tài sản, Lục Kiến Lập buồn bực thất bại, sau khi
làm tròn hiếu đạo thân thể cũng suy sụp, Đồ thị chanh chua, có chút không như ý
liền khóc nháo không ngớt, phảng phất giống như mỗi người đều thiếu nợ của nàng
vậy, Tam phòng nửa chết nửa sống, lúc nào cũng sầu bi. Có thể có cục diện ngày
hôm nay, thật là không dễ.
Dưới ánh nến, Lâm Cẩn Dung tươi cười xinh đẹp đáng
yêu, Lục Giam nhìn xem động tình, cũng không dám lỗ mãng, nắm tay rồi lại nắm
tay, sờ soạng một lúc: “A Dung…”
Lâm Cẩn Dung rộng rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn
tay của hắn một cái, cười nói: “Đi thôi. Đến quá muộn sẽ bị người ta đàm tiếu.
Đã nhiều ngày lão thái thái trong lòng không thoải mái, đừng khiến bà buồn
bực.”
“Ta đi đây, nàng nghỉ ngơi đi.” Lục Giam lưu luyến
đứng dậy rời đi, Lâm Cẩn Dung cẩn thận ôm Nghị Lang đến trên giường, nhẹ nhàng
nằm xuống bên người Nghị Lang, cẩn thận hôn Nghị Lang một cái, bảo bối của nàng
a, cái gì cũng không bằng bảo bối đâu.
Mặc kệ là phỉ loạn hay chuyện gì, nàng nhất định phải
để hắn sống sót, sống hạnh phúc lại khoái hoạt.
Thời tiết quả nhiên giống như Lục lão phu nhân nói, từ
ngày Lục Luân trở về có rơi tuyết xuống thì vẫn khó chịu như thế. Mặc dù là âm
u, nghĩ đến sẽ có tuyết rơi, kết quả vẫn là lạnh lẽo khô ráo, đừng nói là
tuyết, ngay cả mưa bụi li ti cũng không thấy đâu.
Liên tục hơn nửa tháng trời nắng, giữa trưa mặc áo
bông còn thấy nóng, làm cho lòng người Lục gia vốn đang nôn nóng bất an vô hình
trung lại thêm một phen ám hỏa. Lục Kiến Tân chọn một ngày có ánh mặt trời ấm
áp sáng lạn, bảo Hà di nương thiên kiều bá mị đi ra dập đầu dâng trà cho Lâm
Ngọc Trân.
Hà di nương, năm nay mới chỉ 25, 26 tuổi, một thân váy
thuần trắng, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, mày cong như vầng trăng, môi như
thoa son, hiếm có nhất là dáng người vừa thon dài lại linh lung đầy cảm hứng,
đi từng bước một, không giống như liễu rủ trước gió, mà là ung dung rộng lượng,
bình tĩnh, nửa điểm nữ tử bần hàn hoặc là chút co quắp của kẻ hèn mọn đều không
có. Nàng cứ như vậy thoải mái nhanh nhẹn quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Ngọc Trân,
vươn bàn tay thon dài dâng trà. Đôi tay trắng mịn như ngọc được chén sứ mén
xanh làm nền, vô cùng xinh đẹp.
Ở đây rất ít người, cũng chỉ có Lục Kiến Tân, Lâm Ngọc
Trân, Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, còn có vài nhũ mẫu có thể diện, cùng với A
Nhu, Tiểu Tinh. Đa số là nữ nhân, nhưng ai cũng không thể thừa nhận Hà di nương
này phong tư rất xinh đẹp. Nữ nhân như thế này, nên được cất giấu giống như
danh họa đồ cổ quý giá, cho nên dưới vẻ đạo mạo của Lục Kiến Tân có che giấu
chút đắc ý.
Nếu bình thường nhìn thấy một mỹ nữ, Lâm Ngọc Trân có
lẽ sẽ tán thưởng, nhưng nữ nhân này lại là sủng thiếp của trượng phu mình, dừng
ở trong mắt liền thành gai đâm vào thịt. Lâm Ngọc Trân thấy chân nhân, vốn thập
phần chán ghét oán hận từ mười thành hai mươi phần, mặt âm trầm, tiếp nhận trà
Hà di nương dâng lên, miễn cưỡng mím môi chạm một chút rồi đặt xuống.
Hà di nương cũng không đứng dậy, còn đoan đoan chính
chính quỳ đó, dường như muốn nghe răn dạy. Cái gì đây, cũng xứng nghe nàng răn
dạy sao? Lâm Ngọc Trân nhíu mày, nhìn Phương ma ma liếc mắt một cái, Phương ma
ma mỉm cười cầm ra một châu sai, nâng đỡ Hà di nương đứng dậy, ý bảo phía sau A
Nhu cùng Tiểu Tinh tiến lên.
Hà di nương khẽ mím môi, bộ dạng phục tùng rũ mắt
tránh ra, lui qua một bên.
Lâm Ngọc Trân đối đãi với A Nhu và Tiểu Tinh sắc mặt
tuy rằng không tốt lắm, nhưng vẫn mở miệng nói chuyện: “Các ngươi làm hài khá
được, thực vừa chân, ngày sau có rảnh cũng làm một đôi cho lão gia đi.”
Có thể được Đại phu nhân tán dương, tất nhiên rất tốt,
nhưng tại đây dưới dạng tình hình này lại có chút không ổn. Hai người kia đầu
tiên không hiểu vì sao lại kinh hỉ, lại không hiểu vì sao mà hoảng sợ, tiếp
nhận châu sai giống như đúc Phương ma ma đưa lên, dập đầu lui ra. A Nhu cũng
đành thôi, Tiểu Tinh kia chỉ để ý vụng trộm liếc nhìn Hà di nương, Hà di nương
cúi mặt, khóe môi vừa đúng mà dẫn dắt một tia cười nhẹ, cả người nhìn hòa ái dễ
gần, ôn nhu hào phóng.
Từ đó, đích tôn có thêm ba di nương mỹ mạo yêu kiều.
Lục Kiến Tân thực vừa lòng, thản nhiên nói: “Đều lui
ra đi.”
“Vâng.” Vài vị tân tấn di nương đều kính sợ, nhất tề
hành lễ lui ra. Trong cử chỉ hành động, rất có kết cấu, nhận ra được ngày
thường ở Giang Nam cũng đã quen, không ai dám thị sủng sinh kiều, không tuân
thủ quy củ.
Đợi đến khi nhóm di nương lui xuống, ánh mắt Lâm Ngọc
Trân nhìn chằm chằm xuống đất, khẩu khí lạnh như băng: “Vốn nên dọn một bàn
tiệc, nhưng tình hình hiện tại không ổn.”
Lục Kiến Tân phất tay áo một cái, thản nhiên nói: “Đây
là thời điểm gì chứ? Dọn bàn tiệc làm cái gì?” Lập tức nhìn thoáng qua thê tử
của Chu Kiến Phúc đứng ở một bên.
Thê tử của Chu Kiến Phúc tuân lệnh, lập tức ôm một hộp
nhỏ đến: “Thỉnh phu nhân xem qua, rồi đợi nô tỳ cùng người tinh tế bẩm báo.”
Nàng không phải nữ nhân xuất thân từ gia đình nghèo
khó, có gì hiếm lạ chút tài vật này? Huống chi là đã qua tay nữ nhân kia, giống
như ăn đồ thừa của người khác vậy. Lâm Ngọc Trân lệnh Phương ma ma tiếp nhận,
thản nhiên nói: “Nghe cái gì? Hai người các ngươi đi giao hàng kiểm kê này nọ
là được rồi.” Nói xong định đứng dậy.
Lục Kiến Tân tất nhiên hiểu được trong lòng nàng mất
hứng, nhưng mục đích đã đạt được, cũng tận lực uyển chuyển: “Nàng cất giữ cẩn
thận, đây là gia sản của chính chúng ta! Mấy năm nay đều là vất vả của ta bỏ
vào trong đó.” Uyển chuyển giải thích, Hà di nương quản gia rất tốt, không làm
loạn bao giờ, hắn thực tín nhiệm nàng, tất cả đều đưa cho nàng.
Đáng tiếc Lâm Ngọc Trân không hiếm lạ, chỉ kéo kéo
khóe môi.
Lục Kiến Tân nhìn nhìn Lục Giam và Lâm Cẩn Dung đứng
khoanh tay ở một bên, mặt không chút thay đổi, thần sắc nghiêm túc, thấp giọng
nói: “Hôm nay có một chuyện quan trọng khác, mọi sự đều đủ, chỉ thiếu đông
phong. Đều tỉnh táo chút, từ nay trở đi sẽ động thủ!”
Lâm Cẩn Dung khó hiểu, Lục Kiến Tân nếu muốn thu thập
Nhị phòng, vì sao lại mở miệng trêu chọc Lâm Ngọc Trân? Nếu Lâm Ngọc Trân nháo
loạn lên, thì sao có thể đồng tâm hiệp lực? Nhưng mặc kệ như thế nào, Lục Kiến
Tân thủy chung vẫn là người biết nắm bắt cơ hội.
Lục Kiến Tân nhẹ nhàng nói: “Hiện tại, phu nhân vẫn
nên tiếp tục dưỡng bệnh đi. Buổi tối không cần đến khóc tang, cứ nghỉ ngơi cho
tốt.” Nhị phòng chỉ nghĩ rằng bọn họ vì chuyện tiểu thiếp mà có mâu thuẫn, làm
sao dự đoán được, hắn đang chờ bọn họ đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...