Thế Hôn

Lục lão phu nhân không thể chấp nhận, ai không từng
phạm sai lầm chứ? Lục Luân phạm lỗi mặc dù có chút thái quá nhưng giáo huấn là
được rồi, sao có thể dễ dàng đuổi đi? Liền nhíu mày nhìn về phía Lục Giam: “Nhị
lang……”

“Thỉnh tổ mẫu thứ tội.” Lục Giam đánh gãy lời của bà,
cất cao giọng nói: “Pháp không tha tình không hợp, gia quy Lục thị không phải
lấy ra để đùa vui. Đương kim thiên tử lấy Hiếu trị thiên hạ, nặng nhất chính là
hiếu đạo nhân luân, nhà của ta có con cháu như vậy cũng không để ý giáo huấn,
ngày sau bị người ta biết được, bảo người trong nhà làm sao sống yên làm người
được đây?”

Lục Thiệu từ sau theo vào, hơi hơi cười lạnh: “Nói đến
nói đi, bất quá là sợ liên lụy thanh danh làm quan của Nhị đệ thôi……”

Lục Giam rũ mắt xuống, không nói được một lời.

“Tạp vụ lui ra!” Lục Kiến Trung sắc mặt cực kỳ khó
coi, trầm giọng phân phó Lục Kinh: “Tam Lang, đi mời Đại bá phụ của con đến.”

“Con đi.” Lục Kinh “Ai” một tiếng, trước khi đi không
quên thu dọn bát mỳ kia.

Lâm Cẩn Dung tiến lên đè lại bát mỳ nước: “Tam thúc
đừng quản việc này, ta sẽ thu dọn.” Nếu Lục Kiến Trung thỉnh Lục Kiến Tân đến,
vậy thuyết minh bọn họ trong lúc đó đã sớm có chung suy nghĩ. Trứng chọi đá,
nàng cùng Lục Giam cho dù muốn chuẩn bị đường lui, cũng phải được chủ gia tán
thành mới được. Nàng chỉ có thể dựa vào tâm từ ái của Lục lão thái thái, tận
lực tranh thủ một đường sống cho Lục Luân.

Lục Kinh giận dữ, hắn là vì ai mà tới đây? Gây chuyện
không phải hắn, hắn lại phải đi theo chịu tội bỏ mạng, phu thê Lâm Cẩn Dung
nguyện ý đảm đương phiêu lưu này là chuyện của bọn họ, làm gì phải kéo theo
những người khác vào cuộc? Bản thân Lục Luân cũng hiểu phải gánh vác trách
nhiệm, phu thê hai người làm loạn cái gì? Giả bộ là người tốt chăng? Ai mà
không biết giả bộ chứ? Thật là ghê tởm. Vì thế không chút khách khí cướp bát mỳ
kia từ trong tay Lâm Cẩn Dung, lạnh lùng thốt: “Nhị tẩu, tẩu vẫn nên quản
chuyện của tẩu cho tốt đi. Một nữ nhân, chỗ nào không nên nhúng tay vào thì
đừng nên nhúng tay! Chuyện không nên quản thì chớ quản bừa!”

Lục Giam cũng không biết bát mỳ kia có gì bí mật, có
điều thái độ này của Lục Kinh cũng đã khiến hắn vô cùng tức giận, vì thế tiến
lên một bước, đem Lâm Cẩn Dung bảo hộ ở sau người, cười lạnh nói: “Tam đệ thậy

là uy phong! Ta ngày thường không ở nhà, đệ đối đãi với tẩu tử như vậy sao?
Nàng có ý tốt thu thập bát đũa, làm sai chỗ nào? Ta cũng không biết, khi nào
thì việc thu thập bát đũa lại là việc của nam nhân như đệ đây!” Lời này của hắn
có năm phần tức giận, cũng có năm phần mượn cơ hội làm rối loạn.

Lâm Cẩn Dung vội nói: “Nhị lang.” Trong miệng nói như
vậy, lại thừa dịp Lục Kinh chỉ lo cùng Lục Giam đấu khẩu, làm bộ lỡ tay, đem
bát mỳ nước đổ vào tay của Lục Kinh.

Cũng không biết độc này có thể xuyên qua da thẩm thấu
vào bên trong cơ thể hay không? Lục Kinh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hú lên
quái dị, kéo tay áo lau tay, chạy như điên ra ngoài cuống cuồng hô gọi: “Mau
mang nước đến!”

Rốt cuộc có bao nhiêu độc? Ngay cả chút canh hắt vào
tay cũng bị dọa thành bộ dạng này? Lâm Cẩn Dung âm thầm kinh hãi, lại mang theo
một loại thống khoái nói không nên lời,“Ai nha” một tiếng, kinh hoảng nói: “Ta
không phải cố ý, nóng sao? Rõ ràng đã nguội rồi vào.” Tay lại gắt gao bắt lấy
Lục Giam, không cho hắn chạm vào bát mỳ đó.

Sao lại nháo thành cái dạng này? Lục Luân thần sắc
phức tạp nhìn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, Lục lão phu nhân trợn mắt há hốc mồm.
Dù bà đã già lại hồ đồ cũng có thể nhìn ra chuyện này thật sự không phải nghiêm
trọng bình thường.

Kế hoạch đã bị quấy rầy, một lần nữa so đo, Lục Kiến
Trung thở hổn hển, nhìn Lục Thiệu đang quan sát tình thế, lâm vào suy nghĩ sâu
xa: “Nhanh đi mời Đại bá phụ của con đến!”

Không bao lâu, Lục Kiến Tân mặt âm trầm đi vào, trước
âm âm nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam liếc mắt một cái, thay đổi thành gương
mặt mềm mại, đi đến trước mặt Lục lão phu nhân thỉnh an: “Con dạy con vô
phương, quấy nhiễu mẫu thân.”

Lục Giam giống nhau là cùng Lục Kiến Tân giảng giải:
“Phụ thân, chuyện của Lục Luân…”

Lục Kiến Tân mạnh quay đầu, hung hãn nói: “Câm miệng,
lui ra!”

Lục lão phu nhân mặt âm trầm nói: “Đây là có chuyện
gì?” Vừa dứt lời, lại nghe cửa phòng mở một tiếng, Lục Thiện thò đầu ra nhìn ôm
một cái hòm đi vào, trước nhìn lén Lâm Cẩn Dung một cái, hàm chứa lệ nhìn Lục

Luân, sợ hãi hô một tiếng: “Tổ mẫu, Đại bá phụ, Nhị bá phụ.”

Lục Kiến Tân lạnh lùng thốt: “Ngươi tới làm gì? Đi ra
ngoài!”

Lục Thiện run lên một chút, sợ hãi môi trắng bệch, lại
vẫn nhanh chóng chạy tới trước bát mỳ nóng đã đổ xuống đất kia, run chân run
tay từ bên trong cái hòm ôm ra một con gà. Gà kia thấy cái ăn, theo bản năng sẽ
tới mổ.

Được rồi, gà cũng đem tới đây. Lục Kiến Trung tức giận
đến một cước đá bay con gà kia, con gà kia hú lên quái dị, hoảng hốt không biết
chạy đi đâu, ngược lại vỗ cánh hướng về phía hắn, Lục Thiệu vội vàng ngăn đón,
con gà kia thấy Lục lão phu nhân nơi đó tĩnh lặng không nhúc nhích, lại xoay
người bay về phía Lục lão phu nhân. Mọi người đều nhất tề ngăn đón, trong lúc
nhất thời gà bay chó sủa, đợi cho rốt cục đã cất gà vào trong hòm. Lục Kiến
Trung tát một cái vang dội lên mặt Lục Thiện. Kỳ thật hắn muốn đánh là Lâm Cẩn
Dung, Lục Thiện thành thật ủ rũ sao có thể làm ra sự tình này, trừ bỏ nữ nhân
này ở bên trong phá rối ra, sẽ không còn ai khác. Nhưng hắn tức giận thì tức
giận, cũng không dám thật sự ở trước mặt Lục Kiến Tân cùng Lục Giam đánh hoặc
mắng chửi Lâm Cẩn Dung, hắn chỉ có thể phát tiết lên người Lục Thiện.

Lục Thiện bụm mặt ngây người một lát, sỉ nhục oán hận
sợ hãi thương tâm nhất tề trào lên trong lòng, đột nhiên một đầu hướng tới Lục
Kiến Trung, khóc hô: “Bá phụ dựa vào cái gì đánh ta, bá phụ bắt nạt ta, bá phụ
luôn bắt nạt phụ mẫu ta, người già mà không đáng kính…”

Lục Kiến Tân ở một bên nhìn, thở dài: “Không ra thể
thống gì.” Không hề có ý tứ đi khuyên nhủ, Lục Giam cùng Lục Luân đồng thời
tiến lên, đem hai người kéo ra. Lục Thiện khóc lóc như một hài tử, gục trên vai
Lục Giam thương tâm muốn chết, Lục Giam gắt gao mím môi, trầm mặc vỗ đầu vai
hắn, hé ra mặt trắng bệch như tuyết, đôi mắt càng thêm tối tăm.

Lâm Cẩn Dung không yên, bất an, cúi hạ đôi mắt. Nàng
biết Lục Luân làm không đúng, biết mọi người đều có lý do sợ hãi oán hận, nhưng
giữa thân nhân không nên như vậy, nàng không thể nhìn Lục Luân toi mạng.

Nếu Lâm Thận Chi cũng làm ra sự tình này, dù thế nào
nàng cũng không thể tự tay bỏ độc giết Lâm Thận Chi.


“Nghiệp chướng!” Lục lão phu nhân gầm lên một tiếng,
vò nhanh áo, hai hàng trọc lệ từ trên gương mặt nhăn nheo chảy xuống, bà bi
thương cực khổ, thống khổ nghẹn ngào một tiếng, thê lương hô to: “Lão nhân!
Người mở to mắt mà nhìn ra!” Đấm ngực khóc lớn không ngừng, nghẹn ngào không
nói nổi.

Lâm Cẩn Dung sợ hãi, nàng bước lên phía trước nâng đỡ
Lục lão phu nhân, thấp giọng khuyên giải an ủi, “Cút!” Lục lão phu nhân đẩy
mạnh nàng ra, Lâm Cẩn Dung lảo đảo một chút, vẫn tiến lên, trầm mặc ôm lấy hai
tay Lục lão phu nhân, không cho Lục lão phu nhân tự đấm ngực. Lục lão phu nhân
thể nhược, khóc một lúc liền không có tinh thần, chỉ thấp giọng thút thít.

Người còn lại chờ sớm đã an tĩnh lại, nhất tề quỳ
xuống.

Lục Luân tiến lên, đoan đoan chính chính quỳ rạp trước
mặt Lục lão phu nhân, dùng sức dập đầu ba cái: “Tổ mẫu bớt giận, đều là tôn nhi
không phải. Tôn nhi đại nghịch bất đạo, liên lụy gia tộc, còn thỉnh tổ mẫu
không cần vì tôn nhi mà thương tâm.”

Rồi dập đầu lạy ba cái trước mặt Lục Kiến Trung: “Đa
tạ phụ thân nuôi con lớn khôn, con khiến người thất vọng rồi.”

Lục Kiến Trung nghiêng đầu qua một bên, bát mỳ kia, vô
luận ăn hay là chưa ăn, tình cảm gì cũng không còn nữa rồi.

Lục Luân nhìn về phía Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, Lục
Thiện, khẽ cười cơ hồ không thể nhân ra, trở lại đối với Lục Kiến Tân cất cao
giọng nói: “Đại bá phụ, sự tình tất cả đều do ta dựng lên, nhiều lời ta không
muốn nói, nói cũng vô dụng. Vì để vẹn toàn, theo ý của Nhị ca, trước trục xuất
ta khỏi gia môn, tự ta sẽ cho các người một công đạo.”

Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, nói: “Ngũ lang, không
phải là trưởng bối tâm ngoan, nhưng ngươi thật là quá mức hồ đồ, sao ngươi
không vì già trẻ trong toàn gia này mà ngẫm lại?” Trước trục xuất khỏi gia môn
cũng tốt, sự tình đã rơi vào tình trạng này, mọi người cũng không cần phải che
giấu, hắn cũng sẽ không cần nói thêm khiến người ta nghe xong lại sinh phản
cảm.

Lục Luân cúi mắt nói: “Lúc trước con không biết được.”

Lục lão phu nhân khóc mắng: “Nghiệp chướng, ngươi là
muốn mạng của ta mà…” Thở hổn hển hai cái, rồi đột nhiên chỉ định Lục Kiến
Trung: “Ngươi lại đây. Quỳ xuống!”

Lục Kiến Trung trầm mặc đi qua quỳ xuống, Lục lão phu
nhân nhìn hắn một lát, đột nhiên phun một ngụm nước miếng trên mặt hắn, nghiến
răng nghiến lợi nói: “Hổ dữ cũng không ăn thịt con, nếu phụ thân người còn sống
trên đời, dù thế nào cũng sẽ không ngoan độc vô năng giống như ngươi vậy……”


“Mẫu thân! Con biết sai rồi!” Lục Kiến Trung run rẩy
đánh gãy lời Lục lão phu nhân, trong nháy mắt hận đích tôn đến chết, người tốt
đều là bọn họ làm hết, người xấu đều là hắn, không thể biện bạch dù chỉ một
chút, cũng không dám lau nước miếng trên mặt, chỉ rơi lệ nói: “Mẫu thân, chẳng
lẽ con không đau lòng sao? Nhưng vì toàn gia, con không thể không……”

Lục Giam tiến lên từng bước: “Tổ mẫu, chuyện này giao
cho tôn nhi an bài đi.”

Lục Kiến Tân âm u nhìn Lục Giam một cái, thản nhiên
nói: “Cũng tốt, Nhị lang an bài, trước mặt tộc lão, đem chuyện này kết thúc đi.
Trước tuân theo gia pháp, sau đó tới quan phủ cáo trạng, thể hiện rõ trên giấy
tờ, từ nay về sau bị trục xuất, vĩnh viễn không còn liên quan!”

Thanh âm côn bổng nặng nề giã xuống thân người vang
lên một tiếng lại một tiếng, Tống thị nghe mà hết hồn, vò nhanh khăn tay, ngã
ngồi trên ghế, một chút khí lực đều không có. Lã thị nhịn lại nhẫn, cuối cùng
không chịu được, thấp giọng nói: “Quá ngoan độc, để Ngũ thúc chịu khổ như
thế,…… Uổng cho ngày thường Ngũ thúc đối với bọn họ tốt như vậy.”

Khang Thị nhịn không được, cất cao thanh âm nói: “Đại
tẩu!”

Lã thị ngạo mạn chua ngoa nhìn Khang Thị: “Tam đệ
muội, đừng vội vì chút ơn huệ nhỏ, mà đặt khuỷu tay ra bên ngoài a.”

Tống thị vỗ mạnh xuống bàn: “Đủ rồi!”

Vì thế một mảnh im lặng. Liền ngay cả gian ngoài thanh
âm đánh người cũng thấp xuống, Tống thị mạnh mẽ đứng lên, đi đến phía trước cửa
sổ, lặng lẽ ra nhìn ra bên ngoài.

Trời xanh lam chói mắt, xanh đến mức không có một tia
tạp chất, một cơn gió cũng không có, thái dương trắng bóng bắt tại phía chân
trời, nhánh cây khô héo phản xạ ánh sáng lạnh tái nhợt.

Lục Luân giãy dụa bò lên, hướng tới trước linh đường
của Lục lão ông dập đầu ba cái, cũng không quay đầu đi thẳng ra đại môn Lục gia.
Có người đuổi theo lôi kéo hắn nói nói mấy câu, Lục Luân quay đầu nhìn đại
trạch Lục gia dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng gật đầu: “Bảo bọn họ yên tâm, ta tự
sẽ cho bọn họ công đạo.”

Mọi người ôm đủ loại tâm tư rời đi, Chu Kiến Phúc lại
đây cúi đầu khom lưng nói: “Nhị gia, Đại lão gia thỉnh người và thiếu phu nhân
qua đó.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui