Nghị Lang thủy chung còn quá bé, đợi Lục Giam thay đổi
quần áo đi ra, thì đã ngủ say ở trong lòng của Lâm Cẩn Dung. Lục Giam có chút
tiếc nuối: “Ta thấy ta mười lần nhìn thấy hắn, thì có đến năm lần hắn ngủ a.”
“Hắn quá nhỏ, chàng lại đi sớm về trễ. Khó tránh khỏi
sẽ bỏ lỡ, chờ hắn lớn lên chút thì tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung thật cẩn thận đem
Nghị Lang giao cho Phan thị, dặn dò nói: “Đã nhiều ngày nóng nực, nhớ rõ đừng
ôm hắn.”
“Thiếu phu nhân yên tâm.” Phan thị cẩn thận kéo áo
choàng cho Nghị Lang, vững vàng đương đương đi ra ngoài. Đậu Nhi ở một bên che
chở, hoàn toàn nghiêm túc.
Lục Giam im lặng nhìn, chính là cảm thấy tổ hợp này
rất hài hòa, cũng không cảm thấy gì khác. Hắn quay đầu, muốn cùng Lâm Cẩn Dung
nói chuyện, lại nhìn thấy ánh mắt Lâm Cẩn Dung chặt chẽ dính vào vật bé nhỏ
trong lòng Phan thị kia. Hắn khe khẽ thở dài, ôm Lâm Cẩn Dung: “Bất quá chỉ là
cách mấy chục bước, hắn khóc nàng đều có thể nghe thấy, sao lại luyến tiếc như
thế?”
Lâm Cẩn Dung vì muốn gần Nghị Lang, liền an bài Phan
thị, Đậu Nhi cùng Nghị Lang ở trong sương phòng phía đông, cách nhà giữa bất
quá chỉ mấy chục bước, có động tĩnh gì nàng đều có thể nghe thấy. Phàm là thời
điểm nàng rảnh rỗi, hắn nhất định sẽ ở bên người nàng, dù là như thế, nàng mỗi
lần thấy Phan thị ôm Nghị Lang đi luôn dùng vẻ mặt như vậy, nhưng mỗi lần sai
người ôm đi nàng vẫn nhất định để Phan thị ôm đi. Lục Giam không thể lý giải
điều này.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, nhìn hắn cười: “Không
phải nói muốn ở Đình huyện thiết thị bạc tư sao? Chàng nói cho ta biết, là
chuyện thế nào vậy?”
Lục Giam liền chỉ vào lòng của mình, Lâm Cẩn Dung hiểu
được ý tứ của hắn, tiến lên ngồi vào trong lòng hắn, khẽ cười nói: “Có thể nói
chưa?”
Lục Giam thấy nàng chờ mong nhìn mình, liền mang theo
vài phần khoe khoang, mỉm cười nói: “Nàng chỉ cần nhớ kỹ vài món là tốt rồi,
công bằng, kiểm tra, duyệt thật, trừu phân, trừu giải, bác mua.”
Lâm Cẩn Dung dù cho đã học hỏi, cũng bất quá là nữ tử
lớn lên ở khuê phòng, làm sao hiểu biết mấy thứ này, không khỏi kêu Lục Giam
nhất nhất kể lại cho nàng nghe.
Lục Giam giải thích nói: “Nếu muốn hàng hóa rời bến,
phải hướng thị bạc tư trình báo hàng hóa trên thuyền, nhân công, hạng mục, thị
bạc tư sẽ phái người lên thuyền kiểm tra, phòng ngừa bí mật mang theo binh khí,
tiền đồng, nữ khẩu, quân nhân đào vong, xác minh xong sẽ phát phóng công bằng.
Dựa vào công bằng này, mới có thể rời bến. Hàng hóa trở về, cũng không thể cứ
như vậy mà tiến cảng, trước chờ bọn họ kiểm nghiệm thật giả, cái này gọi là
duyệt thật. Vô luận hàng hóa ra vào, đều phải để bọn họ phái chuyên gia phân
chia thành hai loại phẩm chất, lại dựa theo tỉ lệ nhất định do bọn họ đặt ra,
cái này gọi là trừu phân. Lấy ra hàng hóa muốn đưa đến trong kinh, cái này gọi
là trừu giải. Mà các vật vận chuyển trên thuyền phải dựa theo giá bán bọn họ quy
định, này gọi là bác mua. Cái này cũng chưa tính, hàng hóa thừa vẫn dựa theo
tiêu chuẩn của thị bạc tư, chia công bằng, rồi đưa đến bán ở chỗ hắn.”
Lâm Cẩn Dung im lặng nghe xong, thở một hơi thật dài:
“Ta lúc trước thầm nghĩ giá hàng tất nhiên sẽ tăng mạnh, cũng không từng nghĩ
đến từ đầu tới đuôi đều quản lý gắt gao như thế, đợi cho bọn họ ép buộc xong,
tới tay còn có bao nhiêu? Không trách Mai Bảo Thanh không muốn làm, Trương San
nương lặp lại nhắc nhở ta, lợi nhuận này thật sự là tốn rất nhiều bạc.” Trong
lòng lại nghĩ, nếu giống như Thanh châu bên kia, buôn lậu như Đào, Lục, Ngô
gia, thế này mới gọi là món lãi kếch sù, tiếc rằng bên kia không phải gia
hương, nhận được, có thể quản được chuyện này chỉ có một mình Ngô Tương mà
thôi.
Nhưng mà, lúc trước Lục gia tham dự sinh ý bảo hóa,
đến tột cùng vì sao lại sa sút? Có phải cũng là nguyên nhân mà nàng nghĩ đến
hay không? Buôn lậu, ham món lãi kếch sù, bị người bắt giữ, do đó toàn quân bị
diệt? Như vậy sinh ý này của mình có nên tiếp tục làm hay không? Buông tha như
vậy thì rất đáng tiếc, cứ thế mãi tiền cảnh không rõ, Lâm Cẩn Dung hơi nhếch
môi, chỉ hận kiếp trước mình không để ý đến chuyện bên ngoài, tin tức hữu dụng
thu được quá ít.
“Hiện tại chính là chuẩn nghị, đợi cho thật sự kiến
tạo, kia ít nhất cũng là chuyện sang năm, có thể tận dụng một chút. Đến lúc đó
lại chuẩn bị người trong thị bạc tư, cũng có thể làm tốt hơn các nhà khác. Cho
nên hiện tại nàng không cần gấp, không bằng đừng nghĩ gì nhiều.” Lục Giam ôm
kiều thê trong ngực, đã sớm không yên lòng, chỉ để ý cúi đôi mắt nhìn hoa văn
thêu trước ngực Lâm Cẩn Dung cùng da thịt trắng nộn, thấp giọng hỏi nàng: “Hôm
nay đã là 30 tháng 5, Cung ma ma khi nào thì rời đi?”
Đó là uyển chuyển hỏi nàng khi nào thì mới có thể … a.
Lâm Cẩn Dung nhìn ánh mắt hắn biết hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi mỉm cười:
“Nàng không đi đâu.”
Lục Giam cười: “Nói bậy, nàng hai ngày nay không phải
sai người ta chuẩn bị lễ vật cho tiết Trung thu sao.” Vừa nói, tay đã tiến vào
trong sa y của Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Đúng là đẫy đà hơn rất nhiều.” Hơi
thở liền trở nên dồn dập.
Lâm Cẩn Dung cúi người ở trên vành tai hắn nhẹ nhàng
liếm liếm, thấy hắn cơ bắp toàn thân đều cứng ngắc, ánh mắt càng thêm sâu thẳm,
không dám tiếp tục trêu chọc hắn, ngừng tay cười nói: “Nhìn hoàng lịch, mùng 6
là ngày tốt. Chỉ mong đừng có mưa triền miên, các nàng đi trên đường cũng thuận
lợi hơn.”
Ngay sau đó, Lục Giam đã đem nàng đẩy ngã, một đầu
chôn ở trước ngực của nàng. Lâm Cẩn Dung kiên nhẫn trấn an hắn, cuối cùng hắn
chôn đầu ở trong tay nàng, nếu không phải đứng dậy cùng hắn vào trong phòng đi
ngủ, nàng cũng thuận theo hắn.
Cung ma ma nói chuyện xong với Sa ma ma đi ra, thấy
trong phòng Lâm Cẩn Dung đèn còn sáng, theo thường lệ muốn vào bên trong xem,
lại bị Anh Đào đỏ mặt báo cho biết Lục Giam ở bên trong. Nàng mới bất quá là do
dự một lát, đèn liền tắt, nàng quên đi tính ngày, khe khẽ thở dài, cũng không
kém nhiều lắm, nếu nhiều chuyện sẽ khiến người ta sinh chán ghét.
Trời còn chưa sáng, Lâm Cẩn Dung còn đang trong giấc
mộng, Lục Giam liền nhẹ nhàng đứng lên, rón ra rón rén ra cửa, đạp lên bùn đất
tối đen ẩm ướt hướng tới thư phòng. Trên bàn học theo như lời của Lâm Cẩn Dung
có một phong thư lẳng lặng nằm đó, hắn cẩn thận mở dấu niếm phong, rút ra giấy
viết thư.
Giấy viết thư như cũ dùng là dùng giấy Bích Xuân, chữ
của Ngô Tương trước sau như một sắc bén kiêu ngạo, có điều, đã xảy ra một ít
biến hóa, nhuệ khí đã không còn như lúc trước. Ngô Tương rốt cuộc vẫn không
hướng hắn giải thích lai lịch của cây trâm bạch ngọc nạm vàng hình hoa mai kia,
cũng không đề cập đến, chính là dùng lời nói thản nhiên chúc phúc hắn, chúc
phúc Nghị Lang. Ngữ khí thật đạm mạc, coi như tức giận trả lời cho có lệ, lại
không phải, mặt sau vẫn như cũ dùng là ngữ khí thả nhiên, nửa điểm không chê
phức tạp cùng hắn miêu tả phong thổ cùng phồn hoa của Đình huyện, cùng với cuộc
sống khởi cư, nhân tình lui tới. Viết hết tận ba trang giấy.
Lục Giam gập thư lại, cẩn thận cất vào tráp, ngồi
trước đèn trầm tư một lát, cuối cùng nhẹ nhàng cười. Hắn đề bút hồi âm cho Ngô
Tương một phong thư, vẫn là khẩu khí giống như trước, cũng nói không ít việc
vặt. Không nói về Lâm Cẩn Dung, chỉ nói chuyện của Nghị Lang cùng quan trường,
cứ như vậy rồi gửi đi.
Đảo mắt đã đến mùng 6 tháng 6, như Lâm Cẩn Dung mong
muốn, trời xanh trong vạn dặm không mây, trên đường hơi hơi có một chút ẩm ướt,
nhưng không lầy lội, không khí mát lạnh, đúng là thời điểm thích hợp cho người
đi đường, duy nhất khiến người ta tiếc nuối, chính là hôm nay vào mùa nóng nhất
trong năm, đến giữa trưa sẽ không thể tránh khỏi nắng nóng. Cung ma ma là lão
nhân sợ chịu không nổi, nhưng Cung ma ma tâm giống như mũi tên đặt lên dây
cung, không giữ lại được.
Lâm Cẩn Dung có chút lo lắng: “Nếu trên đường một khi
không thoải mái bị bệnh, thì dừng lại đừng đi nữa, đợi trời mát mẻ hơn hẵng
đi.”
Cung ma ma cười: “Lão nô thân mình xương cốt cường
kiện. Nếu thực sự không được, cũng sẽ không khó xử bản thân.”
Lâm Cẩn Dung lệnh Anh Đào cầm ra 20 lượng bạc, Cung ma
ma có chút kinh ngạc: “Thiếu phu nhân không phải đã sớm thưởng cho lão nô sao?”
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Không phải đưa cho ngươi,
sau khi ma ma xuống thuyền, nhớ rõ thay ta đi Giang thần miếu hỏi thăm người
tên là Cẩm cô. Nếu nàng đã gả cho người khác thì không sao, nếu còn ở lại nơi
đó, liền thay ta đem số bạc này giao cho nàng, coi như là tiền nhan đèn cung
phụng Giang thần, sau đó thay ta hỏi nàng một câu, nàng sống có tốt hay không.”
Cung ma ma không rõ Cẩm cô là loại người nào, cũng
không hiểu được Lâm Cẩn Dung vì sao phải làm như vậy, liền cười nói: “Thiếu phu
nhân, Cẩm cô này là?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng không giải thích, chỉ phân
phó: “Ma ma đi đường cẩn thận.”
Cung ma ma biết không thể hỏi lại, đứng dậy hành lễ,
cáo từ rời đi. Đi đến nhị môn, Văn nương đã sớm cầm theo bọc nhỏ đứng chờ ở đó,
ánh mắt còn hướng vào trong cửa, cũng là vẻ mặt ảm đạm. Ngàn dặm xa xôi lặn lội
đường xa mà đến, nhưng từ lúc đi vào cửa này, Lâm Cẩn Dung cũng chỉ gặp qua
nàng một lần, ngay cả chào từ biệt cũng không nguyện ý để nàng tới, nàng đây là
làm sao vậy, vì sao bị chán ghét như thế?
Cung ma ma tiếp đón nàng lên xe: “Thiếu phu nhân ban
thưởng không ít, vào kinh một chuyến ngắm nhìn phồn hoa, tĩnh dưỡng mấy tháng,
nhìn xem, tay cũng trở nên trắng mịn, những người khác làm sao có cơ hội này!
Đừng buồn bã.”
Văn nương miễn cưỡng nở nụ cười: “Ma ma nói đúng.” Vốn
tưởng rằng được làm một chuyện tốt, kết quả vẫn là thoát khỏi kẽ tay, thật
khiến người ta tiếc nuối.
Sau giữa trưa, đúng là lúc Nghị Lang ngủ nhiều, cũng
là thời điểm Lâm Cẩn Dung nhàn rỗi sau khi quản lý xong gia sự, nàng gọi Xuân
Nha đến, ôm một chồng sổ sách lớn, gọi thêm Anh Đào, chủ tớ ba người bắt đầu dự
toán. Nàng thay đổi chủ ý, tiền đổi thành bạc xong không đem trở về Bình châu,
mà là đưa đến Đình huyện bên kia, như lời của Lục Giam, nên chuẩn bị hàng hóa.
Sổ sách đã sớm được sắp xếp chỉnh chu, cho nên nàng
rất nhanh đã tính toán xong. Nhưng có chút hàng hóa có thể mua trước, có chút
hàng hóa lại không thể, dù sao bảo hóa rất nhiều thời điểm quan trọng là một
cái mới lạ mà tinh xảo độc đáo, bằng không mọi người đều bán, nàng dựa vào cái
gì có thể làm tốt hơn người ta đây? Nàng quyết định xuất môn một chuyến, đi dạo
phố, đến cửa hàng cùng Diêu Trác thương lượng một chút. Vì thế việc quản gia
cùng Nghị Lang giao cho Sa ma ma, mang theo Xuân Nha cùng Anh Đào, Lục Lương ra
cửa.
Ở nhà hồi lâu, ngồi trên xe ngựa đi ra phố rộng mở,
thật sự là một chuyện khiến người ta thoải mái cũng thập phần thích ý. Lâm Cẩn
Dung đi đến cửa hàng vàng bạc của Đường gia trước để định chế một đôi hộp son
phấn bảo điền kim khuông cho Dương Mạt, lại hưng trí bừng bừng đi cửa hàng vải
lớn nhất mua kiện vải đúng mốt nhất, rồi cuối cùng mới đi đến cửa hàng của
mình.
Diêu Trác nghe thấy tin tức liền đi ra nghênh đón,
thấp giọng nói: “Mai Đại lão gia ở bên trong.”
Lâm Cẩn Dung chưa phản ứng lại, đã thấy Mai Bảo Thanh
mặc tố bào màu xám từ trong cửa hàng đi ra, nhợt nhạt cười: “Lục Nhị thiếu phu
nhân, bỉ nhân có lễ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...