Thêm trang: hình thức giúp cô dâu thêm đồ cưới
Ngày thứ ba sau khi đến thỉnh kỳ, Lục gia đăng môn đặt
sính lễ.
Từng hàng xe ngựa, tám bình rượu nạm vàng, rương vàng
rương bạc, quần áo tân nương đỏ hồng; vòng vàng, kim bí trụy, tam kim đầy đủ hết;
Lại có tay áo tiêu kim, váy hoàng la tiêu kim, váy dài đoạn hồng, mũ trang sức
châu thúy chắc chắn, vải vóc thượng đẳng, dệt lụa hoa, trà hoa thượng đẳng, quả
vật vô số. Đội ngũ đưa sính lễ chậm rãi qua gần nửa thành Bình châu, trong sự
chú ý của dân chúng, vô cùng náo nhiệt, phong quang đưa vào đại môn Lâm gia.
Lâm lão thái gia dẫn theo Lâm Tam lão gia, trịnh trọng tiếp nhận sính lễ. Toàn
bộ quá trình, không có một ai biểu hiện ra việc hai nhà đối với cọc hôn nhân
này không coi trọng cùng cẩn thận.
Vì thế hết thảy dần dần trở về sự yên tĩnh.
Kế tiếp, Lâm Cẩn Dung vẫn đều ở trong phòng thêu đồ
cưới, hiếm khi xuất môn, nếu cần can thiệp về mặt tiền bạc, chỉ để Lệ Chi thông
qua Đào thị đưa lời nhắn cho Lâm Thế Toàn, thậm chí thời điểm qua năm mới đều
không thể cùng Lâm Thế Toàn gặp mặt. May mà, lúc này cửa hàng đã vững chắc,
cũng không cần nàng quan tâm nhiều nữa.
Ngày trôi nhanh, liền bước vào tháng hai.
Ngay lập tức, Đào gia đã đưa đồ cưới đến Bình Châu,
tiếp theo, ngày thường vài tỷ muội trong tộc hay lui tới với Lâm Cẩn Dung bắt
đầu tới cửa vấn an chúc phúc nàng, cũng đưa lên một ít khăn thêu trang sức linh
tinh. Gần ngày chính, các nữ quyến phú gia trong thành Bình châu cũng bắt đầu
đăng môn bái phỏng tặng lễ chúc mừng.
Một ngày này, nữ quyến Ngô gia cố ý tới cửa giúp Lâm
Cẩn Dung trang bị thêm đồ cưới, được Lâm lão thái thái cùng Đào thị thịnh tình
khoản đãi. Ngô Lăng cùng Lâm Ngũ kết bạn đi tìm Lâm Cẩn Dung, không khỏi trêu
đùa vài câu, sau đó trước mặt Lâm Ngũ đưa qua một hộp gấm: “Là Dương Mạt đưa
cho tỷ để thêm trang.”
Hộp gấm hình chữ nhật chỉ bé bằng bàn tay, bên trong
là một đôi châu sai tạo hình hoa mai bằng bạch ngọc nạm vàng, vàng là vàng
mười, ngọc là dương chi bạch ngọc thượng đẳng. Lâm Cẩn Dung chỉ nhìn liếc mắt
một cái, liền ngẩng đầu lên nhìn Ngô Lăng: “Thứ này rất quý trọng.”
Nàng lúc trước đưa Dương Mạt châu sai ngọc yến kia,
bất quá là vì châu sai đó vốn chính là của Dương thị. Hai người mấy năm qua thư
từ lui tới, thỉnh thoảng có tặng lễ vật, đều là những món đồ nhỏ tinh xảo không
đáng giá mà thôi. Kiếp trước, Dương Mạt tặng nàng là một đôi khuyên tai trân
châu nạm vàng, nàng tặng lại cho Dương Mạt là một đôi khuyên tai ngân tương san
hô, cũng không quá quý giá. Cho dù kiếp này hai người thường giữ liên hệ, tình
cảm sâu sắc, nhưng năm trước Dương Mạt gả đi, nàng thêm trang cũng chỉ là một
đôi túi hương trân châu, tuy rằng tinh xảo xinh đẹp, nhưng giá trị còn xa mới
có thể quý trọng như vậy. Tự dưng nhận quý lễ của người khác, cảm thấy luôn bất
an.
Lâm Ngũ “Xôn xao” kêu một tiếng, tiếp nhận cầm lên
xem: “Thật là châu sai tinh xảo.”
Ngô Lăng trên mặt mang theo hâm mộ cố ý khoa trương,
khẩu khí chua chua nói: “Đúng vậy, năm mới ta suốt ngày ở cùng với nàng một
chỗ, cũng không thấy nàng đối đãi tốt như vậy. Xú nha đầu, tương lai nếu không
có tâm ý như vậy, xem ta thấy nàng véo má nàng thế nào.” Rồi đưa qua một bộ
lược tinh xảo cá đơn vờn nước bằng bạc, bĩu môi nói: “Kia, đây là bộ lược ta
tặng muội, rõ ràng là ta tỉ mỉ chọn lựa, nhưng so sánh với nàng, có vẻ ta rất
keo kiệt vậy. Cũng chỉ có ta mới bằng lòng bị nàng kéo đến làm phụ trợ, muội
đừng ngại nhận đi.”
Biểu tình như vậy, ngữ khí như vậy, căn bản không thể
khiến người ta cảm thấy nàng keo kiệt, ngược lại thấy lễ vật thật sự rất tốt,
nàng thật đáng yêu. Lâm Ngũ không khỏi che miệng cười: “Tinh xảo khéo léo như
vậy còn ngại không lấy ra, ta đây chỉ tặng một đôi tố ngân xuyến tử chẳng phải
là càng thêm xấu hổ sao?”
“Không chê, không chê, chỉ cần là các muội đưa ta đều
thích.” Lâm Cẩn Dung dù sao cũng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. “Nhưng
lễ vật này của Dương Mạt rất quý trọng, ta không tiện thu nhận.”
Ngô Lăng mở to hai mắt, vô tội nói: “Đó là chuyện của
các muội a, chính muội viết thư nói với nàng, ta cũng không có cách nào quản.”
Nói xong thế nhưng liền đứng dậy: “Ta phải đi, đỡ cho muội dù thế nào cũng phải
bảo ta trả lại nàng, nàng lại bảo ta thế nào cũng phải tặng cho muội, ta không
phải sẽ thành người đứng giữa khó xử sao?”
Lâm Cẩn Dung mím môi: “Nàng có gửi thư về không?”
Ngô Lăng lắc đầu: “Nàng đang hoài thai, lười động não,
chính là chỉ sai người đưa lễ vật này đến, chiếu sáng đồ cưới của muội.” Tròng
mắt vừa chuyển, hì hì cười: “Dù sao thứ này là ta đưa đến, nhận hay không chính
muội tự quyết định, muội viết thư nói với nàng a, ta đi trước.”
Lâm Cẩn Dung không giữ nàng lại được, đành phải ngồi
trở lại chỗ cũ, cầm châu sai kia cẩn thận đánh giá. Nhìn hồi lâu, ở một góc
nhìn thấy một hàng chữ nhỏ, nhìn thật kỹ, chính là năm chữ “Điếm vàng bạc Đường
gia”.
Buổi chiều, chúng nữ quyến Ngô gia cáo từ, Đào thị đem
lễ vật các nàng tặng đưa đến cho Lâm Cẩn Dung, thấy châu sai của Dương Mạt,
cũng không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu thư này thật đúng là quá mức rộng rãi! Hôm
nay nhóm phu nhân, thiếu phu nhân của Ngô gia đưa tới lễ vật cũng là châu sai
vàng bạc bình thường gì đó, nàng lại tặng cho con vật quý trọng như vậy.”
Lâm Cẩn Dung tay vỗ về lên mấy chữ nhỏ trên châu sai,
nói: “Con đoán là mua ở cửa tiệm vàng bạc, như vậy thật xa đưa tới, con lại trả
lại nàng, cũng quá làm kiêu rồi, không bằng qua mấy ngày sẽ viết thư nói lời
cảm tạ. Nàng sắp sinh hạ, con sẽ chuẩn bị lễ vật thật hậu, không thể để nàng
chịu thiệt.”
Đào thị gật đầu nói: “Đúng là đạo lý này. Dương Mạt
hào phóng có thể sánh bằng ta lúc còn là một tiểu thư.”
Lâm Cẩn Dung liền chống cằm cười: “Thời điểm nương làm
tiểu thư rất hào phóng sao?”
Đào thị trên mặt liền lộ ra ý cười: “Đúng vậy, khi đó
ngoại tổ phụ mẫu sủng ta, trong tay ta cũng không thiếu tiền, xiêm y trang sức
xinh đẹp hiếm có không thiếu, nhiều quá khiến ta không thể nhớ nổi, cần phải
nhờ Cung ma ma và Thiết ma ma ghi nhớ rõ ràng. Trong số đường muội, còn có bọn
tỷ muội trong tộc, thời điểm tặng lễ vật để thêm vào đồ cưới cũng không ai có
thể hào phóng bằng ta a.” Sau đó lộ ra vẻ mặt tức giận: “Nhưng đến lúc ta thành
thân, các nàng cũng chỉ tặng lễ vật tùy tiện. Chỉ có hai ba người đưa thứ tốt,
các nàng lại gả cực xa, hiện tại ngay cả thư cũng không liên lạc.”
Lâm Cẩn Dung thấy nàng giống như tiểu hài nhi, không
khỏi cười nói: “Có hai ba người cũng cũng đủ nhiều rồi. Con nhưng thật ra chỉ
có một thôi a. Loại sự tình thêm trang này, trừ phi là người kia chủ động, nếu
không đều là ý nghĩa lớn hơn giá trị, đối với một số người, tặng lễ quá nặng
ngược lại là khiến người gia tăng gánh nặng.”
Đào thị liền cười rộ lên: “Ta khi đó còn mơ hồ, làm
sao tính toán được như con?”
Mẫu tử hai người cười đùa một hồi, Lâm Cẩn Dung thấy
đám người Quế ma ma đi ra ngoài, liền chuyển nhập chính đề: “Nương, đêm nay để
Quế Viên trở về đi.”
Thấy nàng nhắc tới Quế Viên, Đào thị đè thấp thanh âm
nghiêm mặt nói: “Con là tính thế nào? Ta vốn tưởng rằng con chuẩn bị đem nàng
huấn luyện thành quản sự ma ma, nhưng con lại làm cho Cung ma ma dùng sức áp
chế quy củ cùng tính tình của nàng. Mấy tháng trước, ta nói với con để nàng trở
về, con không cần, lúc này lửa cháy đến nơi con mới muốn nhận nàng trở về, con
rốt cuộc muốn làm sao?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt cười: “Mặc kệ thôi, nàng từ nhỏ
cùng con lớn lên, con cuối cùng vẫn muốn dẫn nàng đi, về phần những chuyện sau
này phải xem tạo hóa của chính nàng. Nàng hiện tại rất nghe lời, rất hiểu được
quy củ không phải sao?”
Đào thị gật đầu: “Xác thực có nghe lời, hiểu quy củ,
nhát gan đòi mạng.” Trầm mặc một lát, khẽ thở dài: “Mặc kệ như thế nào, con
phải khiến cuộc sống của mình về sau tốt đẹp.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Con sẽ nhất định sống
tốt. Thất đệ là tâm can của chúng ta, nương, người nhất định phải xem trọng
hắn, nhưng cũng đừng áp chế quá chặt.”
Đào thị tất nhiên đáp ứng.
Chạng vạng, Quế Viên mang theo một cái bọc nhỏ không
yên bất an trở lại sân viện xa cách gần bốn năm. Vào cửa, chuyện thứ nhất là
muốn đến dập đầu trước Lâm Cẩn Dung. Nhưng khi đó Lâm Cẩn Dung đang tắm rửa,
nàng ngay tại cạnh cửa đứng chờ nửa ngày, đợi cho Lâm Cẩn Dung tắm rửa xong,
không nói hai lời liền cuồn cuộn xắn tay áo đi theo Đậu Nhi cùng nhau rửa sạch
bồn tắm.
Lâm Cẩn Dung ngồi trước bàn trang điểm, từ trong gương
nhìn thân ảnh yểu điểu có hứng thú, tận chức tận trách phía sau bình phong, rất
là vừa lòng. Tính toán không sai, mới phân phó Anh Đào đang lau tóc cho nàng:
“Đi gọi Quế Viên tỷ tỷ lại đây.”
Anh Đào đưa khăn tay giao cho Lệ Chi, chạy đến phía
sau bình phong gọi Quế Viên: “Quế Viên tỷ tỷ, tiểu thư nói, việc này để ta cùng
Đậu Nhi làm là được rồi, tỷ đi qua hầu hạ tiểu thư đi.”
Quế Viên ngẩn ra, vui mừng quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung
ngồi ngoài bình phong. Lâm Cẩn Dung một thân khinh bào trắng thuần, dựa người
ngồi trước bàn trang điểm, tóc dài được Lệ Chi quấn trong ngực, dùng vải bông
trắng tinh nhẹ nhàng lau, nhẹ nhàng vắt bớt nước cho khô. Hai người đang thấp giọng
nói giỡn, cũng không biết đang nói cái gì, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung tươi cười
giống như một đóa ngọc lan đang khẽ hé nở, xinh đẹp mà tao nhã.
Trước đó, việc như vậy đều là nàng làm, người bồi tiểu
thư nói giỡn giải buồn cũng là nàng, nhưng hiện tại, xa cách gần bốn năm, trong
lúc nàng cơ hồ nghĩ đến cuộc đời này cũng không còn khả năng trở lại bên người
tiểu thư, đột nhiên được trở lại nơi này, nàng phát hiện nàng cùng Lệ Chi đã
hoàn toàn khác biệt. Mặc dù nàng và Lệ Chi vẫn đứng ở bên cạnh tiểu thư, nàng
cũng không biết nên hầu hạ tiểu thư thế nào mới tốt.
Anh Đào nghiêng mặt nhìn Quế Viên đang sợ run, cũng
không nhắc nhở nàng đừng vội ngẩn người, nhưng thật ra Đậu Nhi mềm lòng, nhẹ
nhàng kéo kéo tay áo Quế Viên, không tiếng động hướng nàng nao nao miệng.
Gần bốn năm thật không dễ dàng trở lại bên người tiểu
thư, nàng không thể tái phạm sai lầm. Quế Viên ngăn chặn lo lắng vui sướng chua
chát trong lòng, thật cẩn thận hướng Lâm Cẩn Dung đi qua, quỳ lạy, cúi đầu gọi
một tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ Quế Viên dập đầu trước người, tiểu thư đại từ đại
bi, nô tỳ suốt đời không quên.”
Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng quay đầu hướng nàng quyến rũ
cười: “Đừng lo, hiểu được sai sửa lại là tốt rồi. May mà đây chỉ là việc nhỏ,
nếu là đại sự ta cũng không thể giúp ngươi. Quế ma ma tuổi đã cao, nhiều việc
ngươi đều phải thay nàng suy nghĩ mới đúng.”
Quế Viên không dám nhìn Lâm Cẩn Dung, cúi mắt nói:
“Vâng.”
Phía ngoài rèm, Quế ma ma lập tức liền nóng hốc mắt.
Mùng 7 tháng 2, hoa anh đào đã nở rộ, xuân hàn còn se
lạnh. Lâm Cẩn Dung sáng sớm đã bị đám người Hề thị, Bình thị, Lâm Ngũ gọi dậy,
hi hi ha ha cười đùa chờ Lục gia tới gặp mặt.
Vừa ngồi xuống không lâu, chỉ thấy La thị cùng cặp
song sinh, cùng với hai thiếu phu nhân Văn thị và Bạch thị của Nhị phòng cùng
nhau tiến vào giúp vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...