Thế Hôn | Hi Quân

Bán xong phần đậu hũ cay cuối cùng, Thẩm Dao kéo hộp tiền lại dự định đứng dậy, lúc này một lang quân trẻ tuổi mặc áo lan màu xanh lơ cầm một bó hoa ném cho Thẩm Dao:

“Thẩm nương tử, đây là hoa hướng dương mà ta chạy đến thủy quan nằm cách ba mươi dặm ngoài thành mua được đó, Thẩm nương tử cười lên giống như hoa hướng dương vậy.”

Dứt lời, hắn đỏ mặt chạy đi.

Xung quanh vang lên một hồi tiếng cười.

Thẩm Dao bất đắc dĩ lắc đầu.

Tạ Khâm nhìn chén sứ trong tay, lại nhìn Thẩm Dao đang mỉm cười, chàng nhíu chặt lông mày lại, có điều Tạ Thủ phụ dù sao cũng là Tạ Thủ phụ, bất kể trong lòng có chập chờn thì trên mặt vẫn không biểu hiện ra, chàng nhìn Thẩm Dao cầm trong tay bó hoa hướng dương kia, đi theo nàng vào phòng trong.

Người làm ở bên ngoài thu dọn hòm xiểng, Bích Vân ngồi ở quầy thu tiền đếm ngân phiếu, Thẩm Dao khát nước đi vào trong uống chén trà, Tạ Khâm đặt chén canh bát trân kia lên bàn, Thẩm Dao đứng bên cạnh bàn cao lặng lẽ liếc nhìn chàng một cái không lên tiếng.

Tạ Khâm nói: “Trời nóng, ăn chút canh sâm để bồi bổ thân thể, ở trong này có nhân sâm, nhục quế, còn có táo gừng vân vân, hôm qua nàng đã uống rượu thuốc kia, sợ là sẽ có độc tố còn sót lại, ta còn bỏ thêm mấy loại dược liệu giải độc nữa.”

Sau khi Thẩm Dao nghe xong câu nói đó thì xoay người lại, ánh mắt trêu chọc nhìn chàng: “Tạ đại nhân từ khi nào đã mày mò kê đơn thuốc luôn vậy?”

Tạ Khâm thấy nàng cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình, đuôi mắt lộ ra chút ý cười, phối hợp ngồi xuống: “Thuở nhỏ ta thích đọc sách thuốc, từng dõng dạc nói nếu có thể đậu Tiến sĩ thì sẽ hành y cứu đời,” Nói đến đây, Tạ Khâm cười tự giễu một tiếng: “Sau khi lên mười sáu tuổi thì bỏ, lúc đến biên quan, nhìn đâu cũng thấy người chết hoặc là người bị thương tàn tật, quân y trong quân không đủ, ta bèn triệu tập các thầy thuốc lang bạt để nghiên cứu đơn thuốc, có một lần trong quân xảy ra ôn dịch, may mà ta phòng ngừa chu đáo nên mới không thể truyền nhiễm được.”

Tạ Khâm không có ý nói nhiều, đẩy chén canh bát trân đến trước mặt nàng: “Nàng nếm thử xem?”

Thẩm Dao cầm bó hướng dương kia dựa vào bàn cao sững sờ, nghe thấy chàng nói những chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái, năm đó chàng dứt khoát kiên quyết đi đến biên quan, hẳn là không có ý định quay về nhỉ… Thẩm Dao xua đi tạp niệm trong lòng, ngồi xuống đối diện chàng, có chút tò mò về dự định hành y lúc nhỏ của chàng, hỏi:

“Ngài xuất thân thế gia, lão gia tử và lão thái thái sao lại cho phép ngài có suy nghĩ như vậy.”

Thầy thuốc cũng xem như là không phù hợp với xu hướng, không hề được người ta kính trọng.

Con em thế gia đều cho rằng, làm thương nhân, làm thầy thuốc là đáng hổ thẹn.

Tạ Khâm nói: “Người sống trên đời này dù sao cũng nên có chút tác dụng, nghề không phân biệt cao thấp giàu nghèo, chỉ cần ta muốn làm gì thì ta sẽ làm, người khác nhìn ta thế nào ta không thèm để ý.”

Thẩm Dao nghe được lời này thì thấy rất thoải mái, không tự chủ được mà buông đóa hướng dương kia ra, bàn tay đặt lên tay cầm của chén, ánh mắt nhìn người đàn ông, khuôn mặt chàng tuấn tú thong dong, lại khó kìm nén được khí chất cao quý, lại liếc nhìn quần áo của chàng, Thẩm Dao một lần nữa ở trong lòng tặc lưỡi, cúi đầu thổi đi hơi nóng, nhẹ nhàng bưng chén canh bát trân đó nhấp một miếng:

“Mùi vị không tệ.”

Trong đó bỏ thêm một ít mật mía, trung hòa vị đắng chát của thuốc rất tốt.

Khi ăn vào, mùi nhân sâm tràn đầy.

Tạ Khâm thấy nàng đặt bó hướng dương xuống, nhân lúc nàng nâng tay áo ăn miếng thứ hai, chàng không để lại dấu vết mà cầm bó hướng dương trong tay, đợi đến khi Thẩm Dao đặt chén xuống, lại thấy phần bàn bên cạnh trống không, đóa hướng dương kia đã biến mất, Thẩm Dao liếc nhìn xung quanh, cũng không thấy Tạ Khâm bỏ vào cái sọt nào, tựa như biến mất không còn tăm hơi vậy, nàng tò mò nhìn Tạ Khâm chằm chằm.

Tạ Khâm bình tĩnh như thường nói: “Nàng thích hoa à?”

Thẩm Dao không biết nên đáp thế nào, rõ ràng là Tạ Khâm đang thử thăm dò tâm ý của nàng, nàng một tay chống cằm, dùng thìa khuấy chén canh: “Không, chỉ là bình thường có mấy nam tử đi qua thích tặng, ta không cản được nên cũng tùy bọn họ.”

Tạ Khâm không hỏi nhiều nữa.

Thẩm Dao thấy chàng nhìn vào bàn bất động, tựa như đang suy nghĩ gì đó, chiếc áo dài màu xanh da trời này khiến khuôn mặt chàng càng thêm trắng, cả người trông trẻ hơn rất nhiều, nàng không nhịn được mà muốn trêu ghẹo:

“Tạ đại nhân lanh lẹ thật đó, chỉ trong một thời gian ngắn mà giống như trở thành người khác vậy.”

Tạ Khâm biết nàng đang trêu chọc chàng vì đã đi thay đồ, khuôn mặt hơi xấu hổ, không chịu thừa nhận mình hơn thua với mấy thiếu niên trẻ tuổi:

“Lúc nãy dùng bữa dính chút đồ ăn, lúc về đã thay bộ đồ khác.”

Thẩm Dao biết rõ nhưng không vạch trần, chỉ ở đó vừa ăn canh vừa cười.

Tạ Khâm thấy khóe môi nàng ngày càng cong lên, trong lòng nghĩ, nếu như Thẩm Dao không để ý chàng thì hoàn toàn sẽ không để ý xem chàng mặc cái gì, chứng tỏ nàng đang quan tâm đến chàng, đây là chuyện tốt.

“Dao Dao, ta đang nghĩ đến một chuyện.”

Lúc thì Dao Dao, lúc thì Tứ Tứ, có lẽ là vì giọng của chàng vô cùng hay, xưng hô thân mật như vậy được chàng gọi lên tựa như luôn xen lẫn một chút hàm ý khác thường, như cơn gió nhẹ lưu luyến, làm cho người ta không tự kiềm chế được mà sinh ra cảm giác lười biếng thậm chí là ỷ lại.

Thẩm Dao hơi mất hồn hỏi: “Chuyện gì?”

Tạ Khâm đã quyết định cướp Thẩm Dao về, nhất định phải bỏ ra một phen công sức, chàng ngồi nghiêm chỉnh:

“Tứ Tứ, nàng giỏi kinh doanh thức ăn ngon, ta bèn nghĩ, chi bằng nàng cứ mua một quán ăn, tập hợp những món ăn ngon ở năm sông bốn biển lại với nhau, mở ra một khu mỹ thực độc nhất vô nhị.”

Thẩm Dao nghe vậy thì nét mặt sáng lên, nàng đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ là quy mô buôn bán quá lớn, nàng vẫn không tiếp nhận nổi nên không dám tùy tiện ra tay, đâu có ngờ Tạ Khâm và nàng lại không hẹn mà có cùng một ý tưởng, nàng đặt chén canh xuống, giọng nói cũng lên cao hơn: “Ý tưởng này của ngài rất hay, không dối gạt ngài, ta đã từng có suy nghĩ như vậy, chỉ là… sợ không dễ dàng đâu.”

Tạ Khâm cũng vì gần đây thấy Thẩm Dao bận rộn, ngày ngày đều có người tặng đủ loại đồ ăn vặt cho Thẩm Dao, chàng đột nhiên có suy nghĩ như vậy, vừa nghĩ tới việc mình cuối cùng cũng chạm vào được trái tim Thẩm Dao một cách chuẩn xác, khuôn mặt chàng giãn ra:


“Chúng ta vừa chọn chỗ vừa mua một vài hộ buôn bán, trước kia những người buôn bán này chia thành nhỏ lẻ, không có thành tựu, nếu như nàng cung cấp địa điểm, tập hợp bọn họ lại một chỗ, dần dần đó không chỉ là một quán ăn nữa, có thể trở thành một cảnh quan của Kinh thành.”

Trong đầu Thẩm Dao tưởng tượng đến hình ảnh đó, không khỏi cảm thấy vô cùng kích thích, dù sao nàng cũng đã mở cửa hàng được ba năm, có rất nhiều kinh nghiệm thiết thực, hai người nói tới nói lui, thoáng cái đã tạo ra rất nhiều ý tưởng.

Một việc trọng đại như vậy, nếu thật sự muốn thực hiện thì còn có rất nhiều mắt xích cần phải mở ra.

“Cái này cần phải có bao nhiêu tiền đây, làm nhỏ thì không tốn bao nhiêu, làm lớn thì lại tốn nhiều chi phí, dù cho ta cũng có thể bỏ tiền ra nhưng vẫn phải đi đến quan phủ xin phê chuẩn…”

Tạ Khâm đang chờ những lời này của nàng, chàng đè vạt áo trước ngực, nghiêm mặt nói: “Ta giúp nàng.”

Thật sự yêu một người không phải là chiếm hữu người đó, mà là thành toàn cho người đó.

Nếu không trải nghiệm ba năm chiến loạn, trải qua sinh tử, có thể Tạ Khâm vẫn không khám phá được những điều này, bây giờ khi thời gian dần trôi qua, chàng càng hiểu hơn, cưới nàng không phải vì để nàng làm con chim hoàng yến dưới trướng chàng, mà là để nàng có khoảng trời bay lượn rộng lớn hơn.

Thẩm Dao nghe đến đây thì sự nhiệt tình đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn người đàn ông ở đối diện một cách sâu xa, tâm tư của Tạ Khâm rõ mồn một trước mắt.

Người đàn ông này bây giờ đã vì ra vẻ lấy lòng mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng ý tưởng này của chàng quả thật đúng ý của nàng, Thẩm Dao cực kỳ động lòng, không có Tạ Khâm làm chỗ dựa thì nàng không làm được, chỉ với việc nàng đã đắc tội Tề Vương, Tề Vương sẽ không thể nào trơ mắt nhìn nàng thành công được, nhưng cứ bỏ cuộc như vậy… Thẩm Dao không làm được.

Thẩm Dao không có tính già mồm, trong chớp mắt ngắn ngủi đã đưa ra quyết định, giống như vén mở một tầng vải sa, nàng bắt đầu đối diện với người đàn ông này một cách quang minh chính đại, nhẹ nhàng cười một tiếng, trên khuôn mặt có cảm giác thả lỏng lười biếng:

“Tạ đại nhân thật đúng là một thợ săn tài trí, nhìn xem, ngài ném cần câu ra là cá đã mắc câu rồi.”

Tạ Khâm không dám tiếp lời này, chàng uống một ngụm trà đè nén sự thấp thỏm trong lòng:

“Tứ Tứ nói lời này sai rồi, Tạ Thanh Chấp ta giờ phút này giống như con diều bay trên trời, Thẩm Tứ Tứ nàng giữ ta thì ta vẫn có thể bay được, nếu như không thể thì ta sẽ mất đi linh hồn, dây đứt mất, rơi ở nơi nào cũng không biết.”

Thẩm Dao nhếch khóe miệng lên, bên tai hơi ửng đỏ, cái tên này nói lời yêu thương thông thạo như vậy, quả thật không thể bì nổi.

Nhớ lại thời gian thành hôn, Tạ Khâm ngồi trong phòng, sắc mặt lạnh lùng lại bình tĩnh cùng nàng lập ba điều quy ước, cho tới bây giờ đi theo sau nàng, trong lòng Thẩm Dao buồn bã, chỉ vì nàng muốn gả cho người khác, sự chiếm hữu thê tử của chàng quấy phá khiến cho chàng thay đổi lớn như thế, hay là chàng thật sự yêu nàng đến chết đi sống lại, không phải nàng thì không thể, trong lòng Thẩm Dao vẫn chưa có đáp án.

“Không còn sớm nữa, về đi.”

Thẩm Dao đứng dậy đi trước.

Tạ Khâm đuổi theo sau.

Khác với trước kia, lúc trước Tạ Khâm thích giẫm lên chiếc bóng của nàng, đi theo sau lưng nàng, hôm nay hai người lại sánh đôi về phủ.

Bích Vân vẫn còn ở cửa hàng thu dọn, Thẩm Dao chỉ có thể tự mình xuống bếp, Tạ Khâm cũng vén tay áo lên giúp đỡ, Thẩm Dao chọn nguyên liệu, chàng xách nước cho nàng, Thẩm Dao thái đồ ăn, chàng giúp nàng rửa nồi nấu nước.

Hai người không ai lên tiếng, làm bữa cơm này lại vô cùng ăn ý.

Thật ra Bích Vân cũng thông minh, cố ý ở cửa hàng lề mề, để lại không gian cho hai người.

Trong lúc dùng bữa, Tạ Khâm giúp Thẩm Dao phân bố món ăn, Thẩm Dao cũng gắp cho chàng hai món xem như đáp lễ, Tạ Khâm cảm nhận được, mặc dù Thẩm Dao không chính thức đáp lại chàng, nhưng nàng đã ngầm thừa nhận ở cùng với chàng.

Trải qua hôn nhân thất bại một lần, Thẩm Dao cẩn thận cũng là lẽ phải.

Mặc dù Tạ Khâm cũng muốn có danh phận, nhưng mà so với danh phận, chàng càng để ý đến khả năng ở bên cạnh nàng.

Đi ra khỏi Thẩm phủ, Tạ Khâm đến chợ hoa lớn nhất Nam thành một chuyến, nhìn những chậu hoa rực rỡ muôn sắc màu, chàng mua hết toàn bộ.

Tạ Khâm chuyển hết toàn bộ những chậu hoa này vào vườn hoa của mình, chàng cũng không biết Thẩm Dao thích gì, nếu hỏi thẳng nàng thì Thẩm Dao chắc chắn sẽ không để ý tới, Tạ Khâm chỉ có thể thử, sáng sớm chàng lấy cây trúc tươi mới, chẻ thành nan, bện thành một món đồ bằng trúc, Tạ đại Thủ phụ bắt đầu học cắm hoa, chàng thử cắm các loại hoa khác nhau vào trong giỏ trúc, sau đó treo ở chỗ rào chắn trước cửa hàng của Thẩm Dao.

Buổi sáng khi Thẩm Dao ngồi trong cửa hàng thu tiền thì có thể ngắm hoa mới, Tạ Khâm chung quy cũng không phụ danh tài tử, cắm hoa xong còn làm một bài thơ rồi đặt trong giỏ hoa, Thẩm Dao nhìn thấy chữ viết xinh đẹp đó thì không thờ ơ được.

Hoa mà, nàng thấy nhiều rồi, mình cũng có thể tự mua được, nhưng bài thơ này quả thật làm cho người ta rung động.

Chữ của Tạ Khâm vô cùng khí khái, chữ cũng như người.

Không ai có thể từ chối cái đẹp.

Tạ Khâm xác nhận Thẩm Dao thích hoa, buổi chiều bèn ở trong sân trang trí, làm một giỏ hoa lớn cho Thẩm Dao.

Lúc chạng vạng tối, có một vị thương nhân đến cửa hàng của Thẩm Dao muốn bàn chuyện làm ăn với nàng, Thẩm Dao bị giữ chân lại, người về phủ trước lại là Thẩm Triển.

Thẩm Triển nhanh chân bước vào cửa như bình thường, bỗng dưng bị cảnh tượng như mộng ảo trước mặt làm khiếp sợ, hắn bị hù dọa mà vội vàng lùi ra ngoài, ngước mắt nhìn thoáng qua bảng hiệu, lại liếc nhìn hai con hổ đá nằm sấp ngoài cửa, xác thực mình không đi nhầm nhà, sau đó hắn đứng ở bên ngoài cửa nhà mở rộng, nhìn cảnh hoa hòe hoa sói bên trong, giận không có chỗ trút:

“Đây là do ai bày trò vậy!”

Ba năm nay, ở đâu cũng có những nam tử nghĩ cách lấy lòng Thẩm Dao, đủ mánh khóe liên tục xuất hiện, Thẩm Triển không thấy lạ, tưởng là một chàng trai phong lưu nào đó làm trò màu mè cho tỷ tỷ, hắn phí hết thời gian dọn giỏ hoa kia đi.


Tạ Khâm nghe tin lập tức chạy tới, nhìn những chậu hoa ngã trái ngã phải đó, chàng cố gắng kiềm chế sắc mặt giận dữ:

“Triển Nhi, đệ đang làm gì vậy?”

Thẩm Triển nhìn chàng, lộ vẻ thất vọng:

“Ta cho phép ngài bảo vệ tỷ tỷ của ta, nhưng ngài để cho người ta làm mấy trò hào nhoáng trống rỗng này ngay dưới mí mắt của ngài?”

Tạ Khâm chắp tay, khóe miệng giật giật: “Cái này do ta làm.”

Thẩm Triển: “...”

Cứ thế nín thở trong phút chốc, hắn quan sát Tạ Khâm tới lui một lúc lâu, rồi nhìn những giỏ hoa bị hắn làm biến dạng kia, đỡ trán nói:

“Vậy ta chuyển lại giúp ngài nhé?”

Trên đường Thẩm Dao về nhà, Bích Vân đã nói cho Thẩm Dao biết chuyện hiểu lầm này, Thẩm Dao cũng không nhịn được mà đồng cảm với Tạ Khâm, nàng tăng nhanh bước chân về phủ thì thấy người đàn ông tuấn dật nhẹ nhàng đó đang tay chân vụng về chỉnh sửa giỏ hoa, Thẩm Dao cong môi cười một tiếng:

“Tạ đại nhân, phương án ngài nói ta vô cùng thích, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo một vòng chọn địa điểm nhé?”

Tạ Khâm có một loại kích động tựa như chờ được đến khi mây tan thấy trăng sáng, vội vàng đứng dậy, trong tay người đàn ông đang cầm hoa hải đường tươi mới, phía sau là một biển hoa rực rỡ:

“Ngày mai ta đi cùng nàng.”

Cả đêm nay Thẩm Dao vẫn ngủ không ngon, mỗi khi trời tối người yên thì sẽ giống như có cái móc khều trái tim nàng, nàng chỉ có thể cắn chăn trằn trọc, thầm nghĩ, rốt cuộc Tỳ Bà Tiên này có nguồn gốc thế nào, giày vò đến sau nửa đêm mới ngủ.

Hôm sau thức dậy, dưới mắt là một mảng xanh đen.

Tạ Khâm nhìn thấy, lo lắng hỏi:

“Nàng làm sao vậy?”

Trạng thái này của Thẩm Dao rõ ràng không tốt, Tạ Khâm vô cùng lo lắng.

Thẩm Dao không muốn làm trễ nãi chuyện chính nên không nói rõ, chỉ nói: “Mơ thấy ác mộng thôi, đợi lát nữa lên xe ngựa nghỉ ngơi một chút là được.”

Tạ Khâm hiểu tính tình của nàng, không dễ dàng tỏ ra yếu đuối, hoặc là chàng vẫn chưa thể khiến nàng làm nũng không kiêng dè gì ở trước mặt chàng, trong lòng chàng vừa hổ thẹn vừa khó chịu, cuối cùng vẫn nói: “Được.”

Sau khi Thẩm Dao lên xe ngựa thì phát hiện ra Tạ Khâm không hề dắt ngựa theo.

Quả nhiên Tạ Khâm không lảng tránh, chàng hỏi thẳng: “Tứ Tứ, ta có thể ngồi chung với nàng không?”

Thẩm Dao đã đồng ý cùng chàng hùn vốn mở khu mỹ thực, thật ra cũng đã thử tiếp nhận Tạ Khâm, đương nhiên cũng không từ chối: “Ngài lên đây đi.”

Tạ Khâm chui vào.

Đoạn đường này Thẩm Dao thật sự dựa vào vách xe nghỉ ngơi, Tạ Khâm cũng thông cảm cho nàng, chủ động nhường chỗ trên sập, đặt chiếc bàn nhỏ sang bên cạnh, mình thì ngồi trên ghế đẩu của nha hoàn: “Nàng nằm một chút đi.”

Thẩm Dao nằm nghiêng đưa lưng về phía Tạ Khâm.

Mùng chín tháng Sáu, trời vẫn còn vô cùng oi bức.

Cách một lớp rèm cửa, gió không thổi vào được.

Tạ Khâm bèn phe phẩy quạt để quạt gió cho nàng, Thẩm Dao thấy mát mẻ, vô thức ngủ thiếp đi, Tạ Khâm đưa tay ra hiệu, dặn dò Bình Lăng đi chậm một chút, Bình Lăng có võ nghệ cao cường, đưa hai người đi về phía phố Đồng La một cách vững vàng.

Không biết trôi qua bao lâu, Thẩm Dao dụi mắt, hơi chống người dậy, bởi vì trời nóng nên màn cửa bị vén lên, Thẩm Dao liếc nhìn ánh nắng nóng cháy bên ngoài:

“Giờ nào rồi, sao ngài không gọi ta dậy?” Thẩm Dao vội vàng bò dậy.

Cây quạt của Tạ Khâm vẫn đang đong đưa giữa không trung, chàng cười nói: “Nàng ngủ ngon thế, sao ta nỡ gọi nàng được?”

Thẩm Dao hơi oán trách chàng, nhiều hơn là ngại ngùng, đôi mắt đó bình tĩnh nhìn nàng nhưng còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng bên ngoài.

Thẩm Dao sửa lại tóc mai, vén rèm xe lên đi ra ngoài trước, đến canh giờ này rồi, nào còn lo được việc xem địa điểm nữa, trước tiên cần phải nhét đầy bao tử, Thẩm Dao chọn một khách trạm ở gần đó, Tạ Khâm đi cùng nàng.

Tạ Khâm quạt gió cho nàng lâu như vậy, Thẩm Dao hơi áy náy: “Hôm nay ta chủ chi.”


Tạ Khâm cũng nghe theo nàng: “Được.”

Nơi hai người ngồi là bên cửa sổ của tầng hai, lúc đợi món, họ không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không hổ là khu phố phồn hoa nhất Kinh thành, phố Đồng La nhộn nhịp đông người, ngựa xe như nước.

Tạ Khâm nhớ đến chuyện tìm địa điểm, bèn suy nghĩ rồi nói:

“Phố xá phồn hoa nhất Kinh thành một là chợ đèn lồng ở Đông Hoa Môn, hai chính là phố Đồng La này.”

Thẩm Dao tiếp lời: “Không sai, chợ đèn lồng nằm dưới gót chân hoàng thành, làm khu mỹ thực đương nhiên là không thích hợp, khách hàng của khu mỹ thực phần nhiều là bách tính thương nhân bình thường, ta cho rằng phải chọn ở Nam thành.”

Tạ Khâm gật đầu: “Phố Đồng La đúng lúc nằm ở nơi giao nhau của hai thành Nam và Bắc, nhưng giá đất ở đây cao, huống hồ cửa hàng san sát nối tiếp nhau, không có cửa hàng lớn mà chúng ta cần.”

“Không thể cách quá xa, vậy thì khi mọi người đi dạo ở phố Đồng La có thể đến khu mỹ thực của chúng ta.” Thẩm Dao do dự nói: “Chọn khu đất ở gần đây, xây một tòa nhà hình tròn ba tầng, khiến người ta có nhiều thứ để xem, lưu luyến quên về mới được, đúng rồi Tạ đại nhân, nếu như tự mình xây lầu thì triều đình có cho phép không?”

Tạ Khâm nói: “Trong vòng mười dặm xung quanh hoàng thành không cho phép có kiến trúc cao trên ba tầng, xây lầu trong thành cũng có yêu cầu, không thể cao hơn các chòi gác…”

Tạ Khâm nói đến đây thì đưa tay ra dấu, Bình Lăng lập tức mang theo Bích Vân ra ngoài, đóng cửa lại, Tạ Khâm tự mình đóng kín cửa sổ rồi lấy ra một tấm bản đồ phố phường từ trong ngực, mở ra trước mặt Thẩm Dao, chỉ vào mấy chỗ được khoanh lại:

“Tứ Tứ, đây là mấy mảnh đất thích hợp mà tối hôm qua ta chọn cho nàng, có chỗ là một tòa nhà ở đó, chúng ta có thể mua rồi xây dựng lại, có chỗ là một kho hàng trống, phải tự mình xây lầu, còn có chỗ là quán rượu sẵn có, nhưng giá cả không thấp, cụ thể chọn chỗ nào thì nàng có thể cân nhắc.”

Thẩm Dao nhìn thấy tấm bản đồ này thì vô cùng chấn động, cả Kinh thành chi chít như sao trên trời trải rộng ra trước mắt, bản vẽ cơ mật như vậy mà chàng lại lấy ra cho nàng chọn đất.

Tâm trạng Thẩm Dao quay cuồng, thật lâu không nói gì, cuối cùng nàng cắn răng, cầm tấm bản đồ phố phường bắt đầu lựa chọn.

Trên tấm bản đồ này ghi rõ các phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành, chỗ nào là đường sông chỗ nào là cửa hàng, liếc qua là thấy ngay, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Dao cảm nhận trực quan cả Kinh thành như vậy.

Thẩm Dao cuối cùng đã chọn kho hàng có diện tích lớn nhất.

“Kho hàng này tiếp giáp đường sông vận chuyển lương thực, xung quanh đều có nhà ở, ta đang nghĩ, nếu như tương lai làm ăn tốt, chúng ta còn có thể mở rộng chỗ này gấp đôi.”

“Cũng không cần trang hoàng quá xa hoa, sạch sẽ thoải mái là được…” Thẩm Dao còn nói ra rất nhiều suy nghĩ.

Tạ Khâm nghe theo nàng hết, Thẩm Dao càng nói càng hăng hái: “Vậy chúng ta ăn cơm nước xong rồi đi đến tận nơi khảo sát một chút nhé?”

“Đó là đương nhiên.”

Trong lúc dùng bữa, trong đầu Thẩm Dao toàn nghĩ về cách thiết kế khu mỹ thực, trong lúc nhất thời, rất nhiều suy nghĩ hay ho kéo đến, nàng ăn được một nửa thì dặn dò Bích Vân đi lấy bút giấy nghiên mực, ở bên cạnh vẽ phác họa.

Tạ Khâm cũng không quấy rầy nàng, dứt khoát bưng chén cơm chuyển đến ngồi

bên cạnh nàng, múc từng muỗng đồ ăn đút cho nàng.

Thẩm Dao vẽ hết sức chăm chú, đợi đến khi sắp ăn no rồi thì mới phản ứng được là Tạ Khâm đang đút cho nàng ăn, khóe mắt liếc qua bàn tay gầy gò đó, trong lòng nổi lên chút khác thường, cứ thế đọng lại trong lòng, nàng nhẹ nhàng ho, vuốt ve sóng nhiệt bên tai:

“Ta no rồi.”

Giọng điệu không còn trấn định như ngày xưa.

Tạ Khâm thản nhiên bình tĩnh quay về vị trí của mình, trong lòng đã ngọt như mật.

Đã có một cảnh như thế, Thẩm Dao cũng không nói gì nữa.

Hai người im lặng đi đến kho hàng, xem xét một phen, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Sau đó lại quay về phố Đồng La, Thẩm Dao giới thiệu các con đường mỹ thực thuộc như lòng bàn tay, lại dặn dò Bình Lăng ghi chép từng thứ một, kiểu mỹ thực nào có thể được chọn vào khu mỹ thực, kiểu nào không thể, Thẩm Dao rất am hiểu.

Tạ Khâm không hề quen thuộc những thứ này, chàng cứ nghe hết theo nàng, nhìn cô nương đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ giống như cánh bướm, chàng đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều rất đáng.

Hai người bận rộn đến đêm mới về phủ.

Nửa đường, Thẩm Dao thấy mệt, Tạ Khâm lại nhường chỗ cho nàng ngủ, đột nhiên có một con mèo đen nhảy qua trước xe, Bình Lăng không thể không siết chặt cương ngựa, Thẩm Dao cứ như vậy mà lăn xuống giường.

Tạ Khâm vững vàng đón được nàng ôm vào lòng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Dao nhìn đôi mắt sâu của chàng, miệng lẩm bẩm gọi một câu: “Tạ Thanh Chấp…”

Tạ Khâm nhìn cô nương đang mơ màng, kiềm chế sự xúc động muốn hôn nàng: “Tứ Tứ, ta ở đây.”

Tỳ Bà Tiên ẩn chứa trong xương cốt bị gợi ra, Thẩm Dao suýt nữa nghẹn ngào thành tiếng, nàng dựa vào lý trí ngồi dậy khỏi lòng chàng rồi quay về ngồi trên sập.

Đến ngày thứ ba, Tạ Khâm vẫn theo thỏa thuận mà đến ngoài viện của Thẩm Dao đợi nàng, đợi đến khi cùng nàng đi ra ngoài thì vẫn còn quá sớm, chuyện mua kho hàng được giao cho Bình Lăng làm, hai người tiếp tục quyết định nếm thử đồ ăn ngon ở phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành.

Nhưng mà đợi hồi lâu mới thấy Thẩm Dao mang theo cơ thể mệt mỏi đi ra, dưới mắt vẫn là một mảng xanh đen.

Tạ Khâm cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, lúc này dù thế nào cũng không chịu để Thẩm Dao cố gắng chống đỡ đi ra ngoài:

“Rốt cuộc nàng làm sao vậy?”

Thẩm Dao che mặt muốn khóc, nàng cũng không thể nói cho chàng biết là đêm qua nàng bị chàng ôm một cái, làm cho lúc ngủ mơ thấy mộng xuân được, Thẩm Dao sắp mắc cỡ muốn chết, làm vò đã mẻ không sợ vỡ nói:

“Trong cơ thể ta còn độc tố sót lại chưa giải, mỗi lần đến đêm là khó chịu.”


Tạ Khâm cứ thế ngây người, không ngờ là vì chuyện này, sắc mặt chợt trở nên xanh xám:

“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đến Thái y viện mời người đến.”

Một canh giờ sau, Tạ Khâm mời Phạm Thái y tới, Phạm Thái y đã về hưu hơn một năm, người bình thường không mời ông được.

Phạm Thái y từng gặp Thẩm Dao, đương nhiên là nhận ra nàng, ông cười híp mắt hành lễ với nàng, Thẩm Dao ngại ngùng đáp lễ, Phạm Thái y bèn cho rằng Thẩm Dao có thai, kết quả xem mạch một cái, ông lộ ra vẻ mặt thâm sâu.

Phạm Thái y nhìn thoáng qua Tạ Khâm, Tạ Khâm mời ông ra gian ngoài nói chuyện.

“Có lời gì Phạm Thái y cứ nói thẳng.” Tạ Khâm thấy sắc mặt ông không tốt, ý thức được tình hình không lạc quan.

Phạm Thái y cười khổ nói: “Thanh Chấp à, muốn độc này được giải hoàn toàn thì sợ là sẽ rất đau khổ, cơ thể Thẩm nương tử không tốt, lão hủ cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là… Hừm, chắc hẳn Thanh Chấp hiểu.”

Sắc mặt Tạ Khâm sầm xuống.

Không đợi Tạ Khâm lựa chọn, Phạm Thái y đã mang theo hòm thuốc rời đi.

Ông bị teo não mới đi giải độc này, để tiểu phu thê người ta xúc tiến tình cảm không tốt sao?

Phạm Thái y vội vàng lên xe, dặn dò người đánh xe nhanh nhanh rời khỏi.

Tạ Khâm đứng dưới cổng sân, yên lặng hồi lâu rồi quay vào phòng trong, Thẩm Dao ngồi trên sập trông mong nhìn chàng:

“Thái y nói thế nào?”

Tạ Khâm sao có thể khiến nàng thất vọng được: “Thái y đã kê đơn thuốc, lát nữa ta sắc thuốc cho nàng uống.”

Thẩm Dao liền yên tâm.

Tuy Tạ Khâm nấu trà thuốc thanh nhiệt giải độc cho Thẩm Dao, nhưng trong lòng lại cân nhắc làm thế nào để thuyết phục Thẩm Dao.

Loại độc dược này ở trong người nàng càng lâu càng không tốt, Tạ Khâm quyết định thật nhanh, dặn dò người ta nghĩ cách giữ Thẩm Triển lại, để hắn tối nay ở lại viện Hàn Lâm, lại sai Bích Vân đi ra ngoài, đến đêm thì chỉ còn lại một mình Tạ Khâm ở bên cạnh Thẩm Dao.

Đến canh giờ đó, Thẩm Dao bắt đầu không thoải mái, khuôn mặt lớn bằng bàn tay nhăn hết lại, thấy Tạ Khâm chậm chạp không đi, nàng lộ ra vẻ sầu khổ: “Ngài đứng ở đây làm gì? Ngài về đi.”

Nàng không muốn mơ thêm một giấc mộng liên quan đến chàng đâu.

Dưới ánh sáng mông lung, thân thể người đàn ông như ngọc, khuôn mặt như tranh vẽ, chàng chậm rãi ngồi xuống bên sập của nàng:

“Tứ Tứ, Phạm Thái y nói thuốc này khó giải, cho dù hoàn toàn giải được thì cũng sẽ làm tổn thương đến thân thể của nàng, ta đã cân nhắc một phen, chi bằng để ta giúp nàng đi.”

Bỗng chốc Thẩm Dao vẫn chưa phản ứng được, sau khi chậm rãi nghiền ngẫm lời của chàng, tất cả sự chú ý tập trung vào câu cuối cùng:

“Ngài giúp ta? Có ý gì?”

Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Dao là Tạ Khâm muốn làm chuyện đó với nàng, xét cho cùng, bọn họ không còn trẻ tuổi nữa, nếu như nàng dự định tiếp nhận chàng thì cũng không phải là không thể, nhưng chỉ là có vẻ hơi cố ý, cũng vô cùng xấu hổ.

Tạ Khâm quan sát dáng vẻ của nàng, hai người dù sao cũng từng làm phu thê, Thẩm Dao có kháng cự hay không, chàng vẫn phân biệt được, hiện tại sắc thái này của nàng phần nhiều là ngại ngùng.

“Chính là, để ta giúp nàng.” Tạ Khâm nhấn mạnh chữ “Giúp”.

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tạ Khâm, Thẩm Dao đột nhiên ý thức được cái gọi là “Giúp” của Tạ Khâm, chắc không phải là ý mà nàng hiểu, nàng ấp úng, hai gò má kiều diễm sắp nhỏ máu, hai tay túm lấy chăn mỏng, không biết là đề phòng hay hồi hộp.

“Ta không hiểu…”

Không hiểu chàng muốn giúp thế nào.

Vẻ mặt như vậy trong mắt Tạ Khâm chính là đồng ý.

Chàng không quan tâm nữa.

Thân thể cao lớn đột nhiên tiến về phía trước, ngậm lấy đôi môi nàng một cách chính xác.

Tiếng nghẹn ngào của nàng vỡ vụn trong cổ họng, nàng vô thức đẩy chàng ra, nhưng hai tay cực kỳ yếu ớt, trở thành muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Tạ Khâm đỡ nàng, đè nàng vào trong chăn mềm mại.

Cơ thể Thẩm Dao chìm xuống, nàng níu chặt xiêm y của chàng, đầu lưỡi của chàng quấn lấy nàng chơi đùa, có tiếng nước bọt đan xen.

Cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy cuồn cuộn mà đến.

Không chỉ có Thẩm Dao, ngay cả Tạ Khâm cũng khó có thể kiềm chế được.

Nhưng Tạ Khâm vẫn kiềm chế.

Đầu lưỡi rút ra khỏi răng môi của nàng, ngậm lấy chiếc cằm trắng trẻo của nàng rồi dần đi xuống.

Đợi đến khi Tạ Khâm hôn khiến nàng dần dần thả lỏng, Thẩm Dao mới biết được người đàn ông áo mũ chỉnh tề này đang làm gì.

Tư thái thành kính lại phục tùng như thế…

Hơi nước trong mắt Thẩm Dao tràn lan, nàng hít vào một hơi khí lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui