Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tạ Kinh phát hiện ra Thẩm Dao trước, vội vàng tiến lên đón: “Thúc tổ mẫu, vào bên trong ngồi đi.”
Thì ra ở phía Tây phòng khách còn có một nhã gian, vén rèm bên, bên trong có khoảng sáu bảy vị phu nhân trẻ tuổi, Thẩm Dao liếc mắt nhìn nhị tỷ Thẩm Liễu, Thẩm Liễu nhìn thấy Thẩm Dao thì không thấy bất ngờ, Hồng Môn Yến này của Ninh Anh không phải được tổ chức cho Thẩm Dao sao, Đoàn thị không tiện tới nơi thế này nên dặn dò Thẩm Liễu giúp đỡ Thẩm Dao.
Nhóm thiếu phu nhân nhìn thấy Thẩm Dao thì đều vô cùng khách sáo nhiệt tình, họ đều hành lễ với nàng đồng thời nhường ra vị trí chủ trì, trong lòng Thẩm Liễu bất mãn với Thẩm Dao nhưng ở bên ngoài thì vẫn biết điều, chủ động gọi một tiếng tứ muội, Thẩm Dao cũng gọi một tiếng nhị tỷ rồi ngồi xuống.
Thẩm Dao về Kinh lâu như vậy rồi, gần như luôn để mặt mộc, hôm nay đi ra ngoài hiếm khi nghiêm túc sửa soạn một phen, bôi một lớp son phấn thật mỏng, ở đuôi lông mày cũng được điểm xuyết hai hạt ngọc trai, thần thái cả người rất tốt, nàng ngồi ở đó là có thể dùng từ ‘tỏa sáng khắp nơi’ để hình dung.
Một vị thiếu phu nhân của Ninh gia ở trong phòng khách tiếp khách, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Ninh Anh ở gian ngoài bèn đi vào hành lễ với Thẩm Dao:
“Phu nhân Thủ phụ giá lâm, Ninh gia chúng ta được vẻ vang, hôm nay là lễ mừng thọ của thái bà bà, không biết có thể vinh hạnh nhận được một bức tranh của phu nhân không?”
Thẩm Liễu cau mày nhìn thoáng qua Thẩm Dao, nụ cười trên mặt Thẩm Dao không thay đổi, nàng vẫy tay với Tạ Kinh, Tạ Kinh lập tức đi đến:
“Kinh Nhi, hôm nay là lễ mừng thọ của thái bà bà nhà ngoại cháu, cháu thay ta viết tám chữ tặng cho lão thái quân, cũng coi như là sự tôn kính của ta dành cho gia phong của Ninh gia.”
“Tám chữ nào ạ?”
“Tin thân thủ tín, danh bất hư truyền.”
Vừa dứt lời, trong phòng khách yên tĩnh đến lạ thường.
Ninh lão Thái sư cả đời coi trọng nhất là lời hứa, cho nên năm đó khăng khăng cố chấp gả Ninh Anh đến Trịnh gia, lời này của Thẩm Dao không khác gì đang vạch lên vết sẹo của Ninh Anh, Ninh Anh đứng trong mùi mực, nhìn Thẩm Dao qua những bóng người chồng chất, ánh mắt nhạt như mây khói.
Tạ Kinh thông minh đương nhiên là nghe ra được ý của Thẩm Dao, nàng ấy nghĩ, một bên là thúc tổ mẫu, một bên là cô tổ mẫu nhà ngoại, hai người đều cực kỳ tốt với nàng ấy, thậm chí là bàn về tình cảm, trước khi Ninh Anh xuất giá đã dạy nàng ấy đọc sách làm văn, xem như là nửa người thầy của nàng ấy, chỉ là Tạ Kinh họ Tạ, hơn nữa, ngoại trừ tình cảm thì còn có đúng sai phải trái, ai cũng biết Thẩm Dao đến từ thôn trang, nói về tài hoa thì kém hơn những người trong danh môn quý tộc của Kinh thành, Ninh gia làm như vậy không khác gì tát vào mặt Thẩm Dao.
Cô tổ mẫu Ninh gia không nên nhớ nhung đến Tạ Khâm nữa.
Tạ Kinh cắn răng, rũ mắt nói: “Cháu viết ngay.”
Thẩm Dao cười phe phẩy chiếc quạt lông trong tay: “Mau đi đi.” Tư thái ung dung nhàn hạ, tự do như đang ở nhà vậy.
Sắc mặt của thiếu phu nhân Ninh gia vô cùng khó xử.
Thẩm Liễu đột nhiên cảm thấy người muội muội này rất giống tính nết của nàng ta, không hổ là con gái của Thẩm gia, tuyệt đối không chịu thiệt thòi.
Nàng ta phối hợp nói: “Tứ muội tặng tám chữ này rất tốt, Ninh gia làm gương cho chúng ta.”
Nếu như Ninh Anh cần thể diện thì nên biết khó mà lui, đừng tiếp tục có ý định với Tạ Khâm nữa.
Không phải tất cả mọi người trong nhã gian đều hiểu rõ nguyên nhân trong đó, có người không lên tiếng thì đương nhiên cũng có người phụ họa.
Nữ quyến tụ tập lại với nhau thì luôn có chủ đề nói mãi không hết, Ninh Anh ở trong phòng khách hướng dẫn các cô nương vẽ tranh làm thơ, Thẩm Dao thì ở nhã gian cùng các vị phu nhân tán gẫu, trọng tâm câu chuyện chỉ là vài mẩu chuyện nhỏ trong nhà.
Chốc lát sau, một nhóm các cô nương mang tác phẩm của mình đến mời Thẩm Dao bình luận, chưa từng ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy hay sao, nàng cũng đã ở trong thư phòng của Tạ Khâm mấy ngày, đã thấy đồ tốt nên đương nhiên biết những bức tranh trước mặt thiếu hụt ở đâu, về phần bình phẩm thơ thì khó hơn một chút, Ninh Anh nhìn ra được trong bụng Thẩm Dao không có được bao nhiêu chữ, bèn dùng điều này để khiến nàng tự ti mặc cảm.
Sao Thẩm Dao để nàng ta toại nguyện được.
Nàng thở dài một hơi, nói với những người bên cạnh:
“Hầu gia nhà ta thường nói, làm thơ như làm người, giảm sự phức tạp, khiến nó đơn giản thôi, bớt đi chút hào nhoáng, có thêm chút chân tình thì mới là thơ hay, cũng không cần chú trọng đến việc trau chuốt từ ngữ, cho thể khiến cho người ta đồng cảm là có thể lưu danh rồi.”
“Lời này của Tạ phu nhân có lý, thiếp thân cũng đã nhìn nhiều những thứ lòe loẹt đó, trái lại thích thơ ca giản dị tự nhiên hơn, ví dụ như thơ của Lý Thái Bạch, Đỗ Phủ, không hề có chữ nào tối nghĩa khó đọc, câu nào cũng cảm thấy rõ ràng trôi chảy, lưu truyền ngàn năm, tiếng tăm vang mãi.”
Lại có Thẩm Liễu thỉnh thoảng bổ sung vài câu, chỉ ra một vài điểm lạ, đợt này cũng không khiến Ninh Anh được lợi.
Các tiểu cô nương bị đuổi đi, các phu nhân lại nói đến chuyện nhà.
“Bà bà của ta bảo ta cho tiểu cô tử trong nhà đi xem mắt, tiểu cô nương nhà ta ánh mắt cao, ta đi đâu để tìm lang quân xuất chúng như thế chứ.”
“La phu nhân nói đùa, Kinh thành chúng ta còn thiếu thanh niên tài tuấn à?”
Thẩm Dao chen vào đúng lúc: “Thanh niên tài tuấn thì nhiều, chỉ là ta muốn hỏi thăm các vị là có cô nương nào xinh đẹp không?”
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc:
“Phu nhân muốn làm mai cho ai vậy?”
Nếu như Tạ gia vẫn còn lang quân vừa độ tuổi, mọi người cũng muốn bám víu vào.
Thẩm Dao lắc đầu bật cười: “Đâu có, ta đã qua cửa được mấy tháng rồi mà chưa mang thai, trong lòng hơi lo lắng, muốn tìm một người vừa ý cho Hầu gia nhà ta.”
Mọi người nghe vậy thì ngây ra, không biết Thẩm Dao đang có mưu tính gì.
Thẩm Dao lại nói: “Chắc mọi người cũng biết tính nết của Hầu gia nhà ta, ánh mắt cao, điều đầu tiên là gia thế không thể kém được, về dung mạo thì dù sao cũng phải dễ nhìn mới được, quan trọng nhất là phải hiểu thi thư đầy bụng, như thế thì mới có thể cùng Hầu gia nhà ta tình chàng ý thiếp được.”
Các vị phu nhân thấy dáng vẻ nàng phấn chấn như vậy thì đều cười khổ không thôi.
Đây sao gọi là nạp thiếp cho trượng phu được, đây rõ ràng là vả vào mặt Ninh Anh mà, nếu như muốn gả cho Tạ Khâm thì được, cứ tới làm thiếp cho Tạ Khâm đi.
Ninh Anh ở bên kia đang cầm bút lông viết chữ, nghe được lời này thì suýt bẻ gãy cây bút trong tay, đời này chưa từng có ai sỉ nhục nàng ta như vậy. Đến giờ ăn buổi trưa, người của Tạ gia đến mời Thẩm Dao đi đến trình đường ngồi.
Thẩm Dao mang theo Tạ Kinh và Bích Vân đi về phía sảnh mừng thọ dọc theo hành lang, đi chưa được bao lâu thì phía sau truyền đến giọng nói lạnh băng của Ninh Anh:
“Thẩm cô nương.”
Một tiếng Thẩm cô nương này thật là khó hiểu.
Thẩm Dao quay đầu lại, mặt không cảm xúc mà nhìn nàng ta, sau đó dặn dò Tạ Kinh: “Cháu qua đó trước đi.”
Tạ Kinh biết rõ Thẩm Dao không muốn khiến nàng ấy khó xử, nàng ấy không hiểu Ninh Anh lắm, thiên hạ này không còn đàn ông tốt nữa sao, tội gì cứ nhìn chằm chằm đàn ông của người khác chứ, nàng ấy lắc đầu, hành lễ với hai người rồi đi trước.
Bích Vân lùi đến chỗ cột trụ hành lang, Thẩm Dao cao gầy đứng giữa hành lang dài, nhìn về phía Ninh Anh, sắc mặt của Ninh Anh không hề dễ nhìn, giống như phủ một tầng sương vậy, xem ra nàng ta không có ý định che giấu nữa.
Thẩm Dao trả lễ lại: “Trịnh phu nhân có chuyện gì vậy?”
Khóe mắt Ninh Anh co giật, nàng ta hơi dừng lại rồi đi về phía nàng.
“Bình thường ngươi có chuyện gì để nói với chàng không? Ngươi có biết chàng khát vọng điều gì không? Ngươi có biết chàng thích đọc sách nào, thích tranh của ai không?”
Trong lòng Thẩm Dao dâng lên cảm giác hoang đường, nhớ đến chuyện Tạ Khâm làm lúc riêng tư, lại nhìn dáng vẻ sùng bái của Ninh Anh đối với Tạ Khâm, nàng không thể không cảm khái một lần nữa, đừng có trông mặt mà bắt hình dong.
“Ta và Trịnh phu nhân khác nhau, nếu như Ninh Thái sư dạy dỗ ngươi nhiều năm như vậy để ngươi dùng một bụng thi thư đi lấy lòng đàn ông, ta nghĩ Thái sư trên trời có linh thiêng e rằng sẽ tức giận đến mức đội mồ sống dậy mất.”
“Nếu như có thời gian tìm hiểu Tạ Khâm thích sách gì thì ta tự mình tô tô vẽ vẽ, ăn uống no đủ còn hơn ấy chứ?”
Thẩm Dao cầm khăn thêu, dáng vẻ thả lỏng lười biếng: “Thật ra Tạ đại nhân nhà ta không có tao nhã như Trịnh phu nhân nghĩ đâu, bình thường chàng ở trên triều đã đủ bận rộn rồi, về đến nhà hình như không hề hứng thú với thi từ ca phú gì đâu, chàng khá là để ý xem ta thích ăn gì đấy.”
“Hoặc là một vài chuyện nên làm giữa phu thê với nhau?”
Dường như Ninh Anh không ngờ Thẩm Dao nói huỵch toẹt ra như vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: “Ngươi quả thật đáng xấu hổ.”
Thẩm Dao phẩy quạt cười lên, tóc rối bị gió thổi bay, để lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng hoàn hảo, quả thật trắng đến mức phát sáng:
“Ta và trượng phu danh chính ngôn thuận làm chuyện tình cảm với nhau là đáng xấu hổ, thế Trịnh phu nhân nhớ thương đàn ông của người khác thì không xấu hổ à?”
“Trịnh phu nhân làm ầm ĩ tới ầm ĩ lui, đơn giản chỉ là ước gì ta và Tạ Khâm hòa ly, nhường người có tài cho ngươi.”
“Gia phong của Ninh gia có thật sự chính trực như bên ngoài truyền nhau không, ta thật sự phải cân nhắc một phen đấy.”
Khuôn mặt Ninh Anh tái xanh, miễn cưỡng nặn ra ba chữ:
“Ngươi xứng sao?”
Thẩm Dao cười: “Đúng đó, ta không xứng, nhưng ta có không xứng thì bây giờ cũng đã có được người đàn ông mà ngươi không chiếm được.”
Thẩm Dao nói lời này xong thì vịn vào tay Bích Vân ung dung rời đi.
Ninh Anh bị chọc giận đến mức nghẹn ở lồng ngực, sắc mặt xanh đỏ đan xen, ngã va vào cây cột bên cạnh, nha hoàn đau lòng chạy đến đỡ nàng ta: “Cô nương, chúng ta về chính đường dùng bữa.”
Ninh Anh mệt mỏi: “Không cần, về phòng đi.”
Ninh Anh đang muốn xoay người thì lại thấy một chàng trai đi tới từ phía đối diện, chính là một vị thiếu gia của Ninh phủ, vóc dáng hắn cao lớn, mặc bộ áo lan [1], khí chất hiên ngang, hắn sờ cằm nhìn theo hướng Thẩm Dao rời đi:
“Tiểu cô, nàng ấy là ai vậy?”
[1] Áo lan (澜衫)
Ninh Anh nhìn thấy ánh mắt cháu trai tràn đầy hứng thú, trong lòng phát tởm: “Nàng ta là ai thì liên quan gì đến cháu?”
Ninh thiếu gia ngoái nhìn, thấy sắc mặt Ninh Anh khó coi thì cười hành lễ: “Tiểu cô, cháu chỉ thuận miệng hỏi thôi, người chớ để trong lòng, đúng rồi, nghe phụ thân nói, trong con hẻm nhỏ ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, hình như là khách quý đến, cháu đi xem xem.”
Ninh Anh nhíu mày lại, nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, nàng ta dặn dò nha hoàn: “Ta về phòng trước, ngươi đi nghe ngóng xem là ai đến.”
Hôm nay không phải Tạ Khâm trực ở Nội các, chàng làm xong công vụ thì ăn cơm sớm rồi xuất cung.
Vốn muốn về phủ với Thẩm Dao, nửa đường nhớ đến Thẩm Dao còn đang dự tiệc ở Ninh gia bèn dặn dò phu xe dừng xe ngựa trong con hẻm nhỏ vắng vẻ, chờ Thẩm Dao dùng xong tiệc buổi trưa là có thể đón nàng về.
Tạ Khâm không có ý định vào trong, đương nhiên không có người thông báo.
Chỉ là không ai ở Kinh thành không biết chiếc xe ngựa này của chàng, quản gia tinh mắt phát hiện ra, lập tức đi thông báo cho đại lão gia đang lo liệu việc trong phủ, đại lão gia thay đổi quan phục vội vã đi ra đón từ cửa hông, quả nhiên nhìn thấy Bình Lăng ngồi trên càng xe uống nước, thấy ông ta đi qua, Bình Lăng nhảy xuống chắp tay với ông ta.
Tục ngữ có câu người làm việc cho tướng thì cũng tương đương quan thất phẩm.
Đại lão gia cũng hành lễ lại với Bình Lăng, sau đó đứng ngoài màn xe chắp tay với Tạ Khâm:
“Thủ phụ giá lâm cũng không thông báo một tiếng, hạ quan không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.”
Trong triều phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, cho dù Tạ Khâm có thể nói là sư đệ của ông ta thì Ninh đại lão gia cũng không dám làm bộ làm tịch, ông ta chỉ vào trong:
“Bữa tiệc vừa bắt đầu, xin mời đại nhân dời bước vào trong, hạ quan sẽ sắp xếp một bàn riêng cho ngài.”
Ninh đại lão gia cho rằng Tạ Khâm đến dự tiệc, chỉ là tới muộn hơn một chút.
Tạ Khâm vén rèm lên, gật đầu đáp lễ lại với ông ta:
“Ninh đại nhân cứ làm việc của mình đi, bản quan không vào đâu, tại đây cung chúc lão thái quân sống lâu, mạnh khỏe như ý.”
Sắc mặt Ninh đại lão gia cứng đờ, ông ta không ngờ Tạ Khâm đến đây nhưng không chịu vào trong, nếu như thế thì tới làm gì?
Tạ Khâm chưa bao giờ giải thích với bất cứ ai, chàng đành phải nhìn về phía Bình Lăng, Bình Lăng cười khom người một cái:
“Chủ tử nhà ta tới đón phu nhân.”
Ninh đại lão gia như bị sét đánh, trong triều ai ai cũng đồn Tạ Khâm là người bị thê tử quản nghiêm, chẳng lẽ chuyện này là thật?
Dù sao cũng là người đã lăn lộn trong triều lâu năm, trong lòng đại lão gia dù có bất ngờ thì ngoài mặt cũng không dám để lộ ra:
“Thì ra là thế, vậy…” Tạ Khâm đã không chịu vào trong, Ninh đại lão gia cũng không tiện cưỡng cầu, nhưng không biểu hiện một chút có vẻ như ông ta khinh thường, liếc mắt một cái, quản gia bưng một hộp bánh trái và một bình trà đến.
Tạ Khâm cũng không tiện từ chối, bèn kêu Bình Lăng nhận lấy.
“Ninh đại nhân đi tiếp khách đi, không cần lo cho ta đâu.”
Ninh đại lão gia tiến không được lùi không xong, mặc kệ Tạ Khâm thì không được, nhưng cũng không thể lạnh nhạt với khách quý đang ngồi đầy phòng.
Trong lúc do dự thì tứ lão gia trong phủ đi đến, Ninh đại lão gia bảo đệ đệ ở cùng với Tạ Khâm, bản thân mình thì lui về chính sảnh.
Ninh Anh nhận được tin tức thì đi lên tòa lầu nhỏ ba tầng của Ninh phủ, tòa lầu này là nơi chứa sách của lão Thái sư khi còn sống, nàng ta đi đến cửa sổ, giơ chiếc ống nhòm Tây Dương lên nhìn về phía con hẻm nhỏ bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của Tạ Khâm dừng ở đó.
“Vì sao chàng không vào?”
Nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết.”
Ninh Anh giơ ống nhòm lên nhìn chiếc xe ngựa đứng yên, màn xe được vén lên, chỉ là Tạ Khâm ngồi trên sạp, cơ thể bị vách xe ngăn cản, không nhìn thấy rõ, chỉ lộ ra một đoạn ngón tay thon dài trắng nõn, trông dáng vẻ như đang đọc sách.
Trong đầu không tự kiềm chế được mà nhớ lại cảnh cùng chàng đi học thuở thiếu thời.
Bên trong cánh cửa sổ mở rộng, chàng mặc một bộ trường sam xanh nhạt ngồi trên chiếu, trước mặt đốt hương pha trà, khói xanh lượn lờ, tay chàng cầm quyển sách như đang thầm đọc, nét mặt tập trung, khí chất điềm đạm, hoàn mỹ như trăng sáng, người đàn ông tao nhã cao quý như vậy, cho dù là ai liếc nhìn thì đều có thể bị chàng cảm phục.
Ninh Anh tự nhận khắp Kinh thành cũng chỉ có nàng ta mới có khả năng xứng đôi với chàng.
Thế nhưng lại bị người cha cố chấp làm chậm trễ hôn sự, không dễ gì mới nhịn được đến khi Trịnh nhị qua đời, nàng ta có thể giải thoát, Thánh thượng lại hạ chỉ kết đôi cho chàng với một nữ tử nông thôn.
Bàn tay quen thuộc gõ lên cửa sổ xe có tiết tấu, có lẽ đang nghĩ về triều chính, bao nhiêu năm qua đi, chàng không hề thay đổi.
Tạ Khâm không chịu vào phủ là vì nguyên nhân gì, Ninh Anh nghĩ mãi mà không ra, chỉ có thể ngồi ở đây nhìn chàng.
Nha hoàn đưa bữa trưa tới, nàng ta cũng không hề động vào.
Nàng ta mặc váy áo phóng khoáng ngồi đón gió trên bệ cửa sổ của tòa lầu, chỉ cần Tạ Khâm nhìn ra bên ngoài là có thể nhìn thấy nàng ta.
Không biết đợi bao lâu, đột nhiên có một cái bóng phóng ra từ cửa hông, bóng người đó cực kỳ huênh hoang, Ninh Anh nhanh chóng nhận ra đó là Thẩm Dao, nàng ta ngồi thẳng người, vội vàng ra hiệu cho nha hoàn đưa ống nhòm, nàng ta nhìn qua bên đó.
Chỉ thấy Thẩm Dao mặc một bộ váy áo nhũ đỏ bạc, chạy về phía Tạ Khâm một cách nhẹ nhàng như cánh bướm.
Người Ninh gia thấy thế thì lần lượt lùi lại, cách xa nàng.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, người đàn ông trong xe ngựa đặt sách xuống, một lúc sau, Thẩm Dao không kịp chờ đợi mà chui vào xe ngựa.
Từ phương hướng của nàng ta đúng lúc có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Dao, trắng trẻo xinh đẹp, vẻ mặt tràn đầy hờn dỗi, không biết hai người nói gì, Thẩm Dao cười vô cùng tùy ý khoa trương, tựa như hoa nở vào tháng ba, bày ra hết tất cả tư thái xinh đẹp.
Giờ phút này trái tim Ninh Anh giống như bị kim đâm.
Trong nháy mắt, bàn tay rộng lớn kia duỗi qua, hình như đã nắm lấy cánh tay Thẩm Dao, Thẩm Dao thừa thế ngã vào trong lòng chàng, trong lòng Ninh Anh dâng lên cảm giác ghê tởm, loại phụ nữ này ngoại trừ ôm ôm ấp ấp thì còn có bản lĩnh gì chứ, Ninh Anh thầm nghĩ Tạ Khâm là quân tử như ngọc, ban ngày ban mặt chắc chắn sẽ ghét bỏ hành vi lỗ mãng của nàng, thế nào cũng sẽ đẩy nàng ra.
Chẳng biết tại sao mà cơ thể mềm mại của Thẩm Dao nhanh chóng ngửa ra sau trốn tránh, khiến Ninh Anh kinh ngạc với cảnh tượng xảy ra.
Người đàn ông chưa từng lộ mặt kia lại đuổi theo đôi môi nàng, hai tay đè vai nàng lại, kéo nàng vào lòng, nàng ta thấy rõ Thẩm Dao nhắm mắt hưởng thụ, tựa như đang đắm chìm trong đợt tấn công của Tạ Khâm.
Người đàn ông đó mặc áo bào đỏ, vai rộng eo hẹp, phát quan [2] bằng ngọc, nàng ta thấy rõ, xác nhận là Tạ Khâm không sai.
[2] Phát quan (发冠)
Động tác của chàng thậm chí còn không được gọi là dịu dàng, ép người phụ nữ trong lòng ngẩng mặt lên đón nhận chàng, bóp eo nàng đè nàng xuống…
Một tiếng bịch vang lên, ống nhòm rơi xuống mái hiên nhà, rơi mạnh xuống mặt đất từ mái ngói đen.
Khuôn mặt Ninh Anh trắng bệch.
Làm thế nào nàng ta cũng không tin người đàn ông đang đòi hôn đó là Tạ Khâm.
Là Thủ phụ đương triều thanh cao không nhiễm bụi trần, kiêu ngạo vô song trong mắt nàng ta.
Màn xe được thả xuống, Bình Lăng điều khiển xe chạy vừa nhanh vừa ổn, rong ruổi trên khắp phố lớn ngõ nhỏ của Kinh thành.
Tạ Khâm chưa kêu dừng, hắn sẽ không dám dừng lại, đến mức con đường bên ngoài Tạ phủ cũng đã được hắn lượn quanh mấy vòng.
Thẩm Dao nằm trong lòng chàng, hơi thở mong manh, áo vải trước ngực bị kéo ra một nửa, áo váy bị vò nhăn, để tránh phát ra âm thanh, trong miệng nàng còn ngậm ba chiếc khăn sạch sẽ, nàng tủi thân nhìn Tạ Khâm, ánh sáng long lanh, đôi mắt quyến rũ.
Cả người nàng đều nhìn ra được dấu vết bị ức hiếp, kẻ đầu têu lại áo mũ chỉnh tề, ngay cả cọng tóc cũng không hề loạn.
Tạ Khâm giúp nàng phủi thẳng làn váy, áy náy lấy khăn trong miệng nàng ra:
“Chiếc áo vải này ta không rành lắm, làm phiền Tứ Tứ tự chỉnh lại.”
Thẩm Dao kéo áo lại che đậy cảnh xuân, hung dữ trừng mắt nhìn chàng: “Hôm nay chàng sao vậy? Bị cái gì kích thích à?”
Nói đến thì nàng đang ôm một bụng lửa giận, định lấy ra đùa cợt Tạ Khâm, kết quả lại bị chàng ăn sạch.
Tạ Khâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng: “Tứ Tứ thành thật khai báo đi, hôm nay ăn mặc gây chú ý như vậy là muốn đi gặp ai?”
Chàng lo lắng nàng muốn gặp Lưu Đoan.
Thẩm Dao sửng sốt, biết được chàng đã hiểu lầm, vốn muốn nói với chàng là nàng vì dự tiệc mà ăn mặc lộng lẫy, Tạ Khâm đã nghĩ đến chuyện đó thì thôi, ít nhất đã chứng tỏ chàng hoàn toàn không để tâm đến Ninh Anh.
Nàng lại xinh đẹp cọ vào trong ngực chàng: “Thế nào, ta ăn mặc như vậy, chàng thích lắm à?”
Tạ Khâm nhìn người phụ nữ vô cùng chói mắt này, lấy lại bình tĩnh, nói đúng sự thật:
“Ta thích lắm.”
Thẩm Dao nâng cánh tay trắng trẻo đặt lên má chàng, dụ dỗ nói:
“Nếu như ta mặc váy trắng đánh đàn ngâm thơ thì chàng có thích hơn không?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Khâm: Câu này không dễ trả lời.