Thê Hiền Phu Quý

Ngày chia tay luôn tới rất nhanh, rời đi cũng đã lâu như vậy, Chử Vân Phi cùng với An Dương công chúa cũng nên trở lại kinh thành rồi.

Trước khi đi, Chử Vân Phi nhìn nhà cửa còn rối loạn của Chử Vân Sơn, “Hiện tại đã có con, đệ cũng phải tính toán một chút, chúng ta có năng lực này, không nên khiến bọn nhỏ cũng phải chịu khổ.”

Chử Vân Sơn cười ha hả , “Trong lòng đệ có tính toán.”

Phía bên này, An Dương công chúa cũng lôi kéo Sơn Tảo lặng lẽ nói, “Một mình muội mang theo đứa bé sẽ cực khổ, nên để Hạ Thảo giúp muội nhiều một chút.”

Sơn Tảo gật đầu rất tự nhiên, “Nàng ấy tự nhiên phải giúp muội.”

“Ta là nói lúc muội không có tiện…” An Dương công chúa có chút ngụ ý, “Cho nàng vào phòng phục vụ.’

Sơn Tảo suy nghĩ một chút, cảm thấy mình thật sự cũng có lúc không tiện, Hạ Thảo cùng vào giúp ngay lúc đó, ngay sau đó liền gật đầu, “Muội đã hiểu rõ rồi.”

An Dương công chúa hài lòng gật đầu, suy nghĩ một chút lại sợ Sơn Tảo thua thiệt, lại dặn dò một câu, “Nếu nhị thúc không có ý đó, muội cũng không cần để cho nàng hầu hạ, để tránh nhìn thấy thì chướng mắt.”

Chính nàng cũng vì chuyện tiểu thiếp mà chịu không ít thiệt thòi uất ức, vừa thật lòng thích Sơn Tảo, câu này lại thật tâm thật ý mà nói.

Sơn Tảo cười híp mắt nhất nhất đáp ứng, An Dương công chúa không khỏi có chút bực mình, cũng không biết loại ám hiệu này, Sơn Tảo có thể hiểu hay không!

Xe ngựa dần đi xa, Chử gia cũng khôi phục an bình.

Chử Vân Sơn cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cuộc sống sau này, hiện tại hắn không thiếu tiền, nhưng hai đứa bé khiến hắn ý thức sâu sắc được, có nên đem cuộc sống bây giờ thay đổi hay không?

Cho dù hắn có thừa nhận hay không, tài nghệ nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của một con người. Tuy nói ca ca hắn là Hầu gia, nhưng những thứ đó không có liên quan đến hắn, hơn nữa đối với con cái của hắn càng không liên quan. Làm một phụ thân, hắn hi vọng con trai mình có thể được giáo dục tốt hơn, cũng hi vọng con gái mình về sau cũng có một nơi quy túc thật tốt.

Nói trắng ra là, hắn có thể chịu khổ, nhưng không thể khiến con cái chịu khổ.

Nghĩ được như vậy, Chử Vân Sơn liền kéo Chử Lương nghiên cứu, “Chúng ta có nên làm một chút buôn bán?”


Chử Lương bất ngờ, Nhị gia không phải luôn luôn coi công danh lợi lộc là phù vân sao? Đột nhiên sao lại đổi tính? Nhưng mà hắn cũng không ngu đến mức đi hỏi trực tiếp, mà nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, “Nhị gia muốn buôn bán cái gì?”

Nhất thời Chử Vân Sơn có chút không nắm được, hắn rất ít quan tâm đến những thứu này, không khỏi có chút do dự.

Chử Lương thấy thế, bắt đầu nói như nằm lòng, “Dưới danh nghĩa Hầu gia có bố trang, mã tràng, ngân hàng tư nhân… Nhị gia cảm thấy cái nào tốt?”

Chử Vân Sơn có chút bực mình, “Ta đây không muốn sử dụng của đại ca.”

Chử Lương cười thầm, “Nhị gia có hứng thú làm ăn, giao thiệp rất quan trọng.”

Chử Vân Sơn dĩ nhiên biết điều này, hắn cũng nhất thời cao hứng thôi, Chử Lương suy nghĩ một chút lại khuyên, “Nhị gia, thân phận thương nhân này cuối cùng đều không lên được mặt bàn, người là huynh đệ của Hầu gia, coi như không có tước vị, nhưng muốn một cái quan chức vẫn không khó, cần gì phải…”

Chử Vân Sơn cau mày, hắn không them để ý thân phận, cũng thật không có chú ý đến những thứ này.

Chử Lương thấy vậy, cũng không nói gì thêm, Sĩ nông công thương, thương nhân cho dù có nhiều tiền bao nhiêu, cũng không mua được sự tôn trọng của người khác.

Lời của Chử Lương cuối cùng cũng có chút tác dụng, Chử Vân Sơn không đề cập tới chuyện buôn bán nữa.

Ngày chậm rãi trôi qua, chỉ chớp mắt, hai đứa bé cũng đã một tuổi rồi.

Cuộc sống Chử gia cũng khoongc ó gì thay đổi, chỉ trừ hai đứa bé có thể làm rất ầm ĩ.

Đứa bé hơn 1 tuổi thật sự khiến cho người ta có chút nhức đầu.

Đại ca nhi Chử gia chính là Bàn Bàn, đang dùng ánh mắt vô cùng uất ức nhìn mẫu thân, nắm thật chặt quá đấm thịt, trong mắt hàm chứa một vài giọt nước mắt, không cam lòng nhìn chiếc trống lắc trong tay muội muội.

“A…A…”


Mặc dù con không nói chuyện, nhưng Bàn Bàn hoàn toàn có thể sử dụng hành vi của mình để bày tỏ tâm tình, hiện tại bé vừa phát ra âm thanh a a a a vừa cố gắng nhào ra khỏi xe gỗ chém giết chiếc trống lắc trên tay muội muội, khuôn mặt nghẹn hồng nói rõ lúc này bé vô cùng khó chịu.

Sơn Tảo ôm Đô Đô tránh sang một bên, trong miệng dịu dàng nói, “Bàn Bàn,cài này của muội muội, cái này của con.”

Hai tay lục lọi, lấy ra một chiếc trống nho nhỏ khác, Sơn Tảo cầm trên tay lay động, khiến cho chiếc trống phát ra âm thanh thùng thùng, sau đó đem chiếc trống đưa tới trước mặt Bàn Bàn.

Bàn Bàn tát một cái đánh rớt chiếc trống, ánh mắt chứa nước tức giận nhìn Đô Đô, Đô Đô vẫn rất tự tại chơi trống lắc, hoàn toàn không để ý đến sự bi phẫn của ca ca mình.

“Ta đã trở về.”

Chử Vân Sơn đẩy cửa ra, mang theo một chút lạnh lẽo, thời tiết chuyển lạnh, qua ít ngày nữa núi Bạch Vân cũng bắt đầu chuyển mùa rồi. Hắn cũng giống như năm trước, nhân dịp mấy ngày này đều chuẩn bị thật tốt thức ăn qua mùa đông.

Thấy phụ thân trở lại, Bàn Bàn và Đô Đô lập tức bị hấp dẫn đến. Đô Đô khẽ toét cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, lộ ra một nụ cười nho nhỏ. Mà Bàn Bàn lại nhanh chóng nháy mắt, một giọt nước mắt cứ như vậy nhỏ xuống.

“Oa…”

Sơn Tảo còn chưa kịp trả lời, Bàn Bàn đã lớn tiếng khóc lên.

Chử Vân Sơn giật mình, vội đem nhi tử từ xe gỗ nhỏ ôm ra, nhìn nhi tử khóc đến tê tâm phế liệt, có chút nghi ngờ nhìn về Sơn Tảo.

Sơn Tảo bất đắc dĩ, nhi tử giành đồ chơi với nữ nhi, giành không được còn ăn vạ, nàng cũng rất nhức đầu.

Chử Vân Sơn dịu dnagf dỗ dành nhi tử, Bàn Bàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn muội muội ngơ ngác, xoay người nằm trên người Chử Vân Sơn khóc lớn.

Đô Đô lắc chiếc trống lắc, chơi rất cao hứng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.

Chử Vân Sơn biết tới lấy đi thì không tốt, chỉ có thể ôm nhi tử bước tới lui trong phòng, nhẹ giọng dỗ dành nhi tử.


Thật vất vả mới dỗ được hai tiểu tổ tong, Chử Vân Sơn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của nhi tử, lầu bầu, “Tính khí của lão đại cũng quá lớn rồi.”

Sơn Tảo nghe bĩu môi, “Lão nhị cũng không tốt hơn chút nào.”

Chử Vân Sơn nhất thời cứng họng, nhìn thê tử đưa lưng về phía mình chải đầu, không nhịn được nói một câu, “Chờ lớn hơn một chút, cũng không thể nuông chiều như vậy nữa. Lúc ta còn nhỏ rất ngoan lại hiểu chuyện, cũng không như thế này.”

“ Chuyện lúc chàng một tuổi cũng còn nhớ?” Sơn Tảo cau mày, không nhịn được gai góc đáp trở lại.

Mặt Chử Vân Sơn đỏ lên, đứng dậy chuẩn bị cởi y phục đi ngủ, mặc dù hắn không nhớ, nhưng từ khi hắn biết chuyện mọi người đều nói hắn như vậy mà.

Mùa đông này, núi Bạch Vân vẫn bình tĩnh như vậy, thế giới bên ngoài lại lặng lẽ biến hóa.

Vị hoàng đế bị giết kia, cũng chính là vị ca ca tang tận lương tâm của hoàng đế đương nhiệm đột nhiên xuất hiện một nhi tử, còn không biết ở đâu xuất hiện thêm một vị phi tử làm chứng, khinh thường hơn một đám bộ hạ cũ của tên Hoàng Đế kia lại lấy cái cớ con của Hoàng Đế mồ côi, công bố muốn giành lại ngôi vị Hoàng Đế danh bất chính  đã thí huynh đoạt vị.

Hoàng Đế hiện thời lên ngôi vẫn chưa tới 5 năm, đúng là ban đầu tự lập làm vua, giương cờ khởi nghĩa đuổi đi vị Hoàng Đế đnag ngồi trên hoàng vị. Vốn cái long ỷ này ngồi còn chưa đủ ổn, đại thần trong triều lại bị phiến động như vậy, khiến hco ngôi vị Hoàng Đế tràn ngập nguy cơ.

Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một hoàng tử danh chính ngôn thuận, Hoàng Đế có chút bực bội rồi.

Hoàng Đế lén lút thực hiện một vài hành động, không ngờ vị hoàng từ này lại có vận số tốt hơn, chẳng những tránh được một kiếp thậm chí còn kích động một phần dân chúng, cổ động lòng lòng người, sử dụng một vài thủ đoạn chiếm được một vài tòa thành ở phía tây, dựng nên cờ hiệu, nghiễm nhiên giống nhiên Hoàng Đế năm đó tạo lập thế tạo phản.

Chuyện đến mức này, Hoàng Đế không thể ngồi yên, lập tức gọi Chử Vân Phi vào cung, ngày kế, Chử Vân Phi đảm nhận đại tướng quân, lĩnh mệnh bình loạn.

Vốn nghĩ muốn đánh một trận bình loạn, lại không dễ dàng để kết thúc.

Doanh trại đối phương có cao nhân chỉ điểm, Chử Vân Phi ăn mấy thua thiệt không lớn không nhỏ, mặc dù không tạo thành tổn thất, nhưng lại ảnh hưởng đến dnah vọng của Chử Vân Phi.

Lúc tất cả mọi chuyện đnag xyar ra, một nhà Chử Vân Sơn lại đang ấm áp cùng nhau chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Cho hai đứa bé mặc áo bong đỏ thẫm, đeo mũ con hổ, mang giày hổ, Sơn Tảo đem hai đứa bé nhà mình ăn mặc như hai chiếc đại hồng bao, nhìn thấy liền vui vẻ.

Lúc này, Sơn Tảo đang bận cán vỏ bánh sủi cảo, cùng với Hạ Thảo, hai người vui vẻ nói chuyện, thỉnh thoảng Sơn Tảo quay đầu nhìn Chử Vân Sơn đang true chọc đứa bé, khuôn mặt không che giấu được hạnh phúc.


Chử Lương ở trong bếp đắp lò, nhìn nước nóng sôi sung sục trong nồi, chỉ còn đợi sủi cảo đã gói kỹ bỏ vào nữa mà thôi.

Chử Vân Sơn true chọc hai đứa bé, thỉnh thoảng lại thân thân hôn lên má chúng một cái, tình thương của người phụ thân cũng mau che phủ hai đứa bé.

“ Năm nay Bàn Bàn và Đô Đô nhà ta có thể cầm tiền mừng tuổi rồi.”

Chử Vân Sơn cười ha hả nhìn gương mặt tròn vo của nhi tử bà nữ nhi, đuôi lông mày đều là sự vui vẻ, không có chuyện gì, nhìn con trai con gái từng chút từng chút lớn lên cũng rất là thỏa mãn.

Chử Lương lấy ra tiền mừng tuổi đã sớm chuẩn bị xong, “Đây là một chút tâm ý ta chuẩn bị cho tiểu gia và tiểu thư, Nhị gia, phu nhân cũng đừng chê ta không có nhiều.”

Chử Vân Sơn và Sơn Tảo chưa lên tiếng, Hạ Thảo đã đoạt bì lì xì trước một bước, “ Ta nhìn xem ngươi chuẩn bị gì cho tiểu thiếu gia và tiểu thư cái gì?”

Đợi nàng xem xong phong bì lì xì đỏ, không khỏi có chút sửng sốt.

Sơn Tảo đi tới, “ Đựng gì thế?” vừa nhìn xong, không khỏi nhìn về phía Chử Vân Sơn.

Chử Vân Sơn nhận lấy phong lì xì, bên trong là tờ khế ước mua bán nhà, hơn nữa còn là mua bán nhà ở kinh thành, nhìn nội dung trên đó, tòa nhà chẳng những ở vị tí tốt, diện tích cũng rộng, “ Tiền mừng tuổi” như vậy, Chử Vân Sơn không nhận được.

“Có phải ngươi nhầm hay không?” hắn nhìn Chử Lương.

Chử Lương nhìn Hạ Thảo một cái, khẽ mỉm cười, “ đây chính là ta cho thiếu gia, ta cô độc cũng không có gì để nhớ thương, tòa nhà này sớm đã mua, nhưng bởi vì một chút nguyên nhân vẫn không có ở, dù sao ngày sau.. cũng hợp thành một.”

Chử Lương có chút mờ mịt, ánh mắt có chút tối sầm, Chử Vân Sơn đoán không ra hắn có ý gì, Sơn Tảo và Hạ Thảo cũng đều không hiểu.

Chử Lương khẽ thở dài, “Đây là tâm ý của ta, kính xin nhị gia không ngại.”

Mặc dù không biết trong hồ lô của Chử Lương bán thuốc gì, nhưng Chử Vân Sơn suy nghĩ một chút cũng nhận lấy.

“Coi như giúp ngươi để ở chỗ ta vài ngày.”

…..

Đầu năm, sang sớm mồng một, Chử Lương không chào mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui