Căn nhà vắng lặng khi Lucy trở lại từ thị trấn. Cô lấy ra túi đồ mua ở tiệm tạp hóa và chiếc bếp nướng than từ trong cốp xe của Panda. Trong khi chờ than nóng, cô phủ lên tấm bàn ăn ngoài trời một tấm khăn ăn cũ rồi xếp lên đó chồng đĩa lộn xộn không cùng bộ và bốn bắp ngô đã bóc vỏ.
Khi vào trong bếp, cô tự thưởng cho mình một ly rượu rồi lấy ra vài con cá hồi còn tươi, vừa mới bắt, đã bỏ đầu và được làm sạch sẽ cô mới mua ở bến tàu. Cô nhồi cá bằng rau bó xôi và một chút hành cô tìm được mọc ở sân sau, cùng với một vài lát chanh. Sau khi phết một lớp dầu ô liu lên bề mặt cá, cô để nó ra một cái đĩa để đợi nướng.
Cô không chắc mình làm thế này có ổn không, nhưng cô biết Temple không thể cứ trong tình trạng này mãi được – ám ảnh, giằn vặt và kiên quyết giảm cân trở về đúng như khi cô ấy còn trong chương trình Fat Island.
Panda xuất hiện trong khi cô đang làm salad, ngoài rau, cô cho thêm hạt thông, vài miếng lê và một ít vụn phô mai. “Em có thực sự nghĩ đây là ý tưởng hay không?” anh hỏi.
“Anh có ý nào hay hơn không?”
Anh trông ủ rủ trong khi cô trộn salad với dầu ô liu và chút hương liệu mùi hoa quả. “Sao tôi lại nhận công việc này chứ?”
“Vì anh nợ cô ấy.” Cô đưa cho anh đĩa cá. “Nướng cái này ở lò nướng bên ngoài đi. Đừng nướng chín quá đấy.” Anh liếc nhìn đĩa cá, biểu cảm của anh cứng đơ một cách vô thức. “Em nghĩ người như tôi biết nướng cá hả?”
“Chỉ cần đừng chở qua chở lại nhiều nó nát cá thôi. Anh sẽ tìm ra cách mà. Nó nằm trong gen của đàn ông rồi.” Anh đi hiên ngang ra bên ngoài, trong khi miệng vẫn lầm bầm khe khẽ. Cô kiểm tra xem nước sôi chưa để luộc ngô. Thay vì phá hoại chế độ ăn kiêng của Temple, cô muốn khiến cô ấy quên đi cảm giác mất mát, đau lòng.
Temple đi lang thang vào bếp, tóc cô lộn xộn và mắt đỏ ngầu, trông giống một cô hầu rửa bát hơn là nữ hoàng ác ma. Lucy rót một ly rượu khác từ chai rượu vang cô mới mua và đưa cho Temple mà không nói một lời nào. Temple nâng miệng ly lên mũi ngửi rồi nhấp một ngụm nhỏ. Cô ấy nhắm mắt lại và thưởng thức.
“Chúng ta sẽ ăn tối bên ngoài, và tôi muốn có hoa trên bàn.” Lucy đưa cho Temple chiếc bình gốm uốn lượn như được làm trong tiết mỹ thuật của học sinh tiểu học. “Đi loanh quanh và tìm thứ gì đó để cắm nhé.”
Temple đã cạn kiệt sức lực để có thể phản kháng.
Kết quả nỗ lực của cô ấy là những chiếc lá hosta, một chùm hoa cà rốt dại và vài bông cúc Susans. Có thể đoán được, kết quả này không hợp với khái niệm hoàn hảo của Temple vì thế cô ấy ghét nó, nhưng Lucy không thể tưởng tượng ra một sự sắp xếp nào thích hợp hơn với tấm khăn trải bàn đỏ đã sờn màu và những chiếc đĩa lộn xộn mỗi cái một hình dáng khác nhau.
Chiếc bàn ăn nằm dưới gốc cây sồi, nhìn về phía hồ. Panda ngồi phía đối diện với Lucy và Temple.
Lucy đặt một bắp ngô vào đĩa của Temple, một vào của mình nhưng hai vào đĩa của anh. “Tôi quên không mua bơ rồi,” cô nói dối. “Ăn cái này thử xem.” Cô chỉ những miếng chanh xếp trong chiếc đĩa trẻ con in hình rối Muppet.
Như cô đã kỳ vọng, sự bùng nổ của vị ngọt của ngô hòa quyện với vị chanh thanh thanh và một chút muối biển đã hoàn toàn đẩy bơ vào quên lãng. Cô muốn lấp chỗ trống trong tâm hồn Temple chứ không phải là phá hoại thân hình cô ấy. Mặc dù có vài chỗ bị cháy nhưng Panda đã làm tốt việc nướng cá và phần thịt bên trong vẫn mềm và đậm đà.
“Chúa ơi, cái này ngon quá.” Temple cảm thán.
“Đồng ý.” Panda chuyển sang bắp ngô thứ hai của mình, anh ăn hết sạch sẽ hơn Lucy và Temple nhiều.
Temple nhìn kỹ xem mình còn bỏ sót hạt nào chưa ăn trên bắp ngô không. “Cô học nấu ngon như thế này ở đâu vậy?” Lucy không muốn chuyển chủ đề sang những đầu bếp ở Nhà Trắng. “Thử rồi thất bại và lại thử thôi.”
Sau khi Temple nhặt nốt hạt thông cuối cùng bằng tay và bỏ lại chiếc đĩa của mình trống không, cô ấy nhìn ngắm Lucy với vẻ tò mò chân thành. “Chuyện này có lợi gì cho cô đâu? Chúng ta đều biết tôi gàn dở thế nào rồi. Tại sao cô quan tâm tới những chuyện xảy ra với tôi vậy?”
“Bởi vì tôi càng ngày càng thích cô một cách lạ lùng.” Bên cạnh đó, giúp đỡ người khác làm cô quên đi những vấn đề của chính mình. Với hạn chót của cô đã qua từ một tháng trước, cô vẫn chưa viết một trang nào cho phần tư liệu cha muốn, cô sẽ giữ bản thân không nghĩ tới công việc và cô ít gọi về cho gia đình. Tất cả những gì cô đang làm là nướng thật nhiều bánh, làm caramel mật ong ngon hoàn hảo và đâm đầu vào một mối quan hệ dẫn tới ngõ cụt với một người đàn ông mà cô đang sử dụng như một người bạn giường.
“Lucy chăm sóc người khác cả cuộc đời cô ấy rồi,” Panda nói. “Nó được quy định trên gen của cô ấy rồi.” Anh nhìn cô theo cái cách khiến cô cảm thấy không thoải mái. “Cô ấy bảo vệ em gái của mình. Cô ấy đưa bố mẹ về với nhau. Và nếu không nhờ có Lucy, mẹ cô ấy có trở thành Tổng thống hay không cũng còn chưa chắc đâu.” Anh phẩy tay xua con ruồi. “Nói một cách đơn giản là ở cái tuổi mười bảy, Lucy đã tạo ra bước ngoặt trong lịch sử nước Mỹ.” Cách anh nhìn nhận cô khiến cô không thấy thoải mái nên cô đứng dậy. “Có ai muốn món tráng miệng không?”
“Có món tráng miệng sao?” Temple nói cứ như cô ấy vừa nghe tin thỏ phục sinh là có thật.
“Cuộc sống đầy những điều bất ngờ.”
Lucy quay trở lại sao khi vào bếp và mang ra một khối sôcôla vuông mà cô đã bẻ thành 3 phần nhỏ. “Cô luôn cho anh ta phần nhiều hơn,” Temple càu nhàu. Và rồi, “Quên những gì tôi vừa nói đi.” Nhưng trong khi Lucy và Temple nhấm nháp phần sôcôla của mình, Panda chẳng thèm động một ngón tay vào chúng. Anh vo chiếc khăn ăn của mình rồi ném xuống đĩa. “Tôi chính thức xin từ chức.”
Sôcôla nghẹn ở cổ họng Lucy. Sự suy sụp của Temple… Bữa ăn của Lucy chỉ vừa mới giúp cải thiện một chút… Anh đã tìm được lý do để rời khỏi đảo, tương đương với việc tránh xa khỏi cô.
“Cứ như là anh được cái quyền đó vậy.” Temple mút đầu ngón tay bị dính sôcôla.
“Cô thuê tôi cấm cô ăn chính xác những thứ như thế này,” anh nói chậm rãi. “Pho mát, sôcôla, ngô tươi… Tôi đã không làm công việc của mình.”
“Công việc của anh thay đổi rồi.”
Sự bình tĩnh của anh bay biến. “Chính xác là nó thay đổi như thế nào vậy?”
Temple làm một cử chỉ mơ hồ. “Tôi sẽ sớm xác định.”
“Quên việc vớ vấn đó đi!” Anh đứng dậy khỏi bàn và rời đi trong giận dữ về phía khu quen thuộc của mình.
Khi anh biến mất sau dốc đá, Temple quay sang Lucy. “Nếu cô định giành lấy gã này thì cô phải nhanh chân lên. Thời gian của cô sắp hết rồi đấy.”
“Giành lấy anh ta? Tôi không muốn giành lấy ai cả.”
“Giờ thì ai đang cố giấu giếm đây?” Cô ấy với sang miếng sôcôla anh bỏ lại, rồi suy nghĩ lại và quyết định vứt nó đi. “Patrick Shade thích cô, mặc dù anh ta suốt ngày cằn nhằn.
Anh ta mà một trong những người đàn ông quyến rũ nhất hành tinh. Anh ta còn có đạo đức, chu đáo và quan hệ với anh ta vừa đủ hứng thú cần thiết. Cô yêu anh ta rồi.”
“Tôi không hề!”
“Giờ thì ai cần tư vấn tâm lý đây?”
Lucy đứng lên và với lấy đĩa của mình. “Đây là lời cảm ơn cho việc tôi nấu một bữa tử tế cho cô đấy hả.”
“Nếu cô không muốn mất người đàn ông tuyệt nhất mình gặp trên đời thì nên bắt tay hành động đi thôi.”
“Tôi không hành động gì cả. Và Ted Beaudine mới là người đàn ông tuyệt nhất tôi từng gặp.”
“Cô có chắc không thế?”
Lucy giận dữ đi vào nhà. “Cô dọn dẹp đấy. Tôi vào thị trấn đây. Và không tập tành gì buổi tối đâu đấy nhé!”
—
Quán Compass nằm nổi bật trên đường Beachcomber Boulevard, đó là một khu nhà một tầng với lớp sơn ngoài đã phai màu sương gió với lưới đánh cá được trang trí giăng khắp mặt trước và một ngọn đèn dầu bằng đồng cũ kỹ treo ở cửa. Tấm biển bên cạnh ghi quảng cáo về NHẠC SỐNG VÀ VUI VẺ SUỐT CẢ NGÀY.
Yêu Panda ư? Hoàn toàn vớ vẩn. Cô hiểu sự khác biệt giữa tình yêu đích thực và một mối quan hệ đơn thuần.
Bên trong quán ngập mùi bia và cánh gà nướng. Nhiều lưới đánh cá hơn được treo trên tường, cùng với những chiếc phao, la bàn giả, mô hình bánh lái và một bộ sưu tập những chiếc áo lót. Những chiếc bàn gỗ được ghép lại với nhau quây thành một khu vực trống ở phía sau cho ban nhạc. Quán bar, nơi được coi như là chỗ hẹn hò cho nhóm du khách trẻ, chỉ vừa mới bắt đầu trở nên tấp nập hơn.
Lucy nhìn ban nhạc chỉnh dây và tập luyện trong khi nhấm nháp ly cocktail margarita dưa hấu. Tại sao Temple lại nghĩ ra cái ý tưởng vớ vẩn đó chứ? Chỉ bởi trông Panda rất nóng bỏng sao? Có cả tá những anh chàng cũng nóng bỏng, nhưng có thể chưa tới mức như anh – chắc chắn là không thể bằng được anh – nhưng tình yêu quan trọng hơn tình dục. Tình yêu bao gồm cả những sở thích chung, sự thoải mái khi ở bên nhau và cùng chia sẻ những quan điểm về giá trị. Đúng là cô và Panda có vài thứ trong đó – rất nhiều thứ – nhưng…
Cô bị kéo ra khỏi suy nghĩ đó khi một anh chàng lực lưỡng tới ngồi cạnh cô. “Tên em là gì thế cô nàng hấp dẫn?”
“Gọi tôi là Viper.”
“Lấy trong cần gạt nước xe viper hả?” Nhìn anh ta rõ ràng đã ngà ngà say và anh ta thở ra những hơi nặng nề.
“Không,” cô đáp. “Là lấy trong, nếu-anh-làm-phiền-tôi, tôi-sẽ-đá-đít-anh Viper.” Cô cũng thở dài trong im lặng.
Chỉ có những đứa trẻ mới rút lui khi cô nói thế với những lọn dread trên tóc, hình xăm và cách ăn nói ương ngạnh, cô có thể sẽ nhát hơn nếu đó là một người đàn ông trung niên, loại người sẽ chặt gãy mục đích tới đây hôm nay của cô. Nhưng khi cô nhìn người đàn ông kia rút lui, cô phải thừa nhận rằng cô yêu cái ý tưởng Lucy Jorik hiền lành nhân hậu có thể đe dọa người khác rút lui.
Cô ăn mặc y như một ả gái theo phong cách gothic lập dị: một chiếc váy đen ngắn chỉ vừa che đủ mông cô, một chiếc áo dây đen với viền ren chân áo và đôi giày cao gót duy nhất mà cô có – một đôi đế dày, màu đen và gắn đinh tán. Với những hình xăm được khoe ra toàn diện, khuyên mũi và lông mày đúng vị trí, mắt kẻ đen đậm, cô hoàn toàn khác xa những cô gái trẻ với quần đùi đáng yêu và dép xỏ ngón.
Cô di chuyển về một nhóm tụ tập của đàn ông: một gã to cao, trông có vẻ ưa hoạt động và nghe lời, một gã gầy nhẳng và nhanh nhẹn, một gã xấu xí và dữ dằn cùng một vài gã chẳng có gì đặc biệt khác.
Tất cả bọn họ nhìn về phía cô. Cô gần như định lên tiếng hỏi để tham gia cùng họ trước khi cô nhớ ra mình là ai. “Tôi là Viper.” Cô đặt cốc bia của mình lên bàn và ngồi vào ghế duy nhất còn trống. “Nếu có ai trong các anh nghe lời đồn thổi nào về tôi, thì chúng đều là sự thật cả đấy.”
—
Cô ấy đang ở nơi quái quỷ nào? Tới nửa đêm, Panda đã tìm kiếm từng quán bar trong thị trấn trước khi anh nhớ ra quán Compass.
Lucy đã lấy xe của anh vì thế anh phải lái thuyền vào thị trấn và để Temple ở nhà một mình. Với tất cả những gì anh biết, Temple đã xử lý nốt phần sôcôla còn lại mà Lucy mua trước đó. Mà anh cũng chẳng cần quan tâm chuyện đó nữa.
Anh tìm kiếm trong đám đông và nhận ra cô ngay lập tức. Cô đang nhảy phía trước nơi ban nhạc đang chơi cùng với một đứa nhóc tóc dài và gầy nhẳng trông như phiên bản trẻ của Eddie Van Halen (nhạc công, nhạc sỹ người Mỹ). Đấy là trong trường hợp có thể gọi cái kiểu lắc lư mông cô đang làm là “nhảy”. Nhưng tay guitar chính và tay chơi bass đang chơi ca khúc hợp hoàn hảo với cô, “Runaway” (chạy trốn) của Bon Jovi. Cô trông cứng rắn, nguy hiểm và gần như không mặc gì trong chiếc áo vớ vấn và đôi giày còn vớ vẩn hơn của mình. Váy của cô thì chẳng nhiều nhặn hơn một chiếc khăn tay là mấy, nó để lộ quá nhiều chân, cùng với hình xăm mới hình con rắn quấn quanh bắp chân cô, nó nhe răng đe dọa. Khó có thể tin được rằng chỉ mới hai tháng rưỡi trước thôi, cô nàng với vẻ bề ngoài chơi bời và trải đời đó đang trang nhã trong bộ đồ cưới lộng lẫy và chuẩn bị bước vào cuộc hôn nhân viên mãn với người đàn ông được kính trọng nhất ở Texas.
Anh cũng từng bị hấp dẫn bởi bề ngoài đó nhưng anh đã không còn chút nào hứng thú với những cô nữ sinh nữa rồi. Bài hát dần kết thúc.
Cô vòng tay quanh cổ thằng nhóc tóc dài như ngựa, dựa vào nó, và hôn thằng quỷ đó. Dài và sâu.
Panda xuyên qua đám đông và dùng khuỷu tay thúc một cú vào vai thằng nhóc rác rưởi đó. “Biến đi.”
Cô nhích đầu ra một chút chỉ vừa đủ để hướng chiếc khuyên trên lông mày về phía anh, rồi cô siết chặt hơn vòng tay quanh cổ cậu nhóc và ghé sát môi và tai cậu ta. “Kệ hắn ta đi. Hắn ta không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu.”
Panda không cần tốn hơn vài giây để nhìn chằm chằm vào cậu nhóc và khiến cậu ta hiểu ra điều cô nói không phải sự thật. Cậu nhóc gỡ tay Lucy ra. “Lúc khác gặp nhé?”
Lucy nhìn cậu nhóc nhanh chóng rời đi rồi quay sang lườm Panda.
“Biến đi,” cô hét lên vì tiếng nhạc quá lớn. “Tôi đang say và tôi chỉ mới sẵn sàng để hôn lưỡi với cậu ta.” Anh nghiến răng. “Chúc mừng. Cứ đà này em sẽ anh chóng hoàn thành danh sách của mình thôi.”
Cô giậm đôi giày đính đinh của mình. “Chết tiệt, cậu ta đang rời đi và tôi muốn ngủ với cậu ta. Giờ thì tôi sẽ phải làm chuyện đó với cái gã gầy nhẳng kia.”
Khốn khiếp. Anh không biết ai là cái gã gầy nhẳng, điều duy nhất chắc chắn là cô nàng ranh ma này đêm nay sẽ không ngủ với ai khác ngoài anh. “Một điều thế này nhé, cưng… Tôi không chia sẻ người phụ nữ của mình.” Cô nhìn như bị xúc phạm ghê gớm. “Tôi không phải người phụ nữ của anh. Cũng không phải cưng của anh!”
Anh hôn cô trước khi cô có thể nói thêm bất cứ điều gì. Cô có mùi của rượu và vị son hương quế. Nhưng cô không để mình chìm đắm trong nụ hôn như cái cách anh muốn. Thay vào đó, cô cắn môi dưới của anh và lùi lại. “Có cố gắng đấy Patrick, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Tôi đang tiệc tùng với những người bạn mới và anh không được mời.”
“Chờ đã nói. Là em nói với tôi em muốn hôn hít và vuốt ve ở nơi công cộng.”
“Và anh đã trả lời anh sẽ không làm.”
“Tôi đổi ý rồi.” Anh dở tệ trong khoản nhảy nhót nhưng khi nhận ra những gì cô làm không chính xác là nhảy, anh kéo cô về phía mình.
Cô từ chối hợp tác. “Mua rượu cho tôi trước đã.”
“Em uống đủ rồi.”
Cô dính chặt chân trên sàn. “Không rượu, không nhảy. Gọi cho tôi một ly cocktail kamikaze.”
Anh nghiến răng và đi về phía quầy. “Làm cho tôi thứ gì đó vị giống kamikaze,” anh nói với cô gái pha chế đứng ở quầy, người trông giống một nữ cai ngục hơn. “Nhưng đừng cho rượu.”
“Anh ở đâu ra vậy?” cô gái gầm gừ. “Một kiểu người theo đạo à?”
“Chỉ cần làm một cốc chết tiệt đó thôi.”
Thành quả sau khi pha chế có vị giống một ly Popsicle vị cam hơn là kamikaze, nhưng có thể Lucy sẽ không chú ý tới. Anh thấy cô đang ngồi giữa một nhóm vài người. Đứa nhóc cao và gầy một cách tức cười với mũi dài và cổ còn dài hơn. Thằng nhóc gầy nhẳng.
Anh mua cho mình một cốc bia và bước chậm rãi về phía chiếc bàn. Thằng nhóc gầy nhìn thấy anh đi tới và đứng bật dậy, nhanh tới mức gần như đẩy cô ngã. Panda gật đầu với nó rồi đưa cho cô ly rượu. “Tôi thấy em lại đang chơi trò cũ của mình rồi đấy, cưng à.” Cô ném cho anh cái nhìn kinh thường.
“Một lời khuyên cho mấy cậu này, nhóc…” Anh uống một ngụm bia. “Kiểm tra ví của mấy đứa trước khi để cô ấy rời đi nhé. Cô ấy không giỏi kiểm soát tay mình lắm.”
Khi bọn họ kiểm tra túi quần, anh đặt bia xuống và kéo cô ra sàn nhảy, nơi ban nhạc đang mắc khá nhiều lỗi khi chơi đoạn đầu của một bài ballad. Cô kéo một nụ cười giả tạo lên với anh. “Không cần phải hôn tôi đâu. Như đã nói với anh, tôi làm chuyện đó rồi. Với hai người trong số họ cơ.”
“Ấn tượng đấy.” Anh khum tay quanh mông cô và ghé sát miệng vào tai cô. “Thế còn chạm vào những chỗ sâu hơn ở nơi công cộng thì sao? Nó cũng có trong danh sách của em chứ?”
“Không, nhưng…”
Anh siết chặt tay. “Em nên thêm nó vào.”
Anh đang hy vọng cô bối rối phần nào đó nhưng anh không hề thấy điều đó. Anh ấn cô vào bức tường cạnh con cá voi bằng gỗ và hôn cô dữ dội. Lần này anh được đáp lại. Cô vòng tay quanh cổ anh, nơi chính xác nó thuộc về. Cô dường như bị làm cho mê mẩn, hoặc chính anh mới là người đó. Anh kéo dái tai cô bằng môi.
“Ra khỏi đây thôi em.”
Cô hành động cứ như anh đã dội một thùng nước đá vào đầu cô vậy. “Không đời nào, anh chàng màu mè. Tôi sẽ ở lại.”
“Nghĩ lại đi, em mới màu mè,” anh phản bác. “Em sẽ đi với tôi.”
“Và chính xác anh định bắt tôi đi với anh thế nào đây?” Cô nắm được mấu chốt. Nhiều như anh muốn, anh không thể vác cô lên vai và mang cô ra khỏi đây mà không thu hút sự chú ý của những người ‘tốt và thích xen vào chuyện của người khác’ ở đây được, còn có cả những người trông như cai ngục đứng phía sau quầy bar kia nữa, họ chắc chắn đang giấu sẵn một khẩu súng ngắn ở đâu đó.
Lucy nhàn hạ bước đi, mông lắc lư. Cô tìm một bàn khác, nơi có những gã già hơn và trông đáng gờm hơn. Máu anh như sôi lên. Cô là một người trưởng thành, và nếu đó là cách cô muốn, cứ mặc xác cô muốn làm gì thì làm.
Anh bắt đầu gạt đám đông để đi ra cửa nhưng rồi lại dừng lại. Nhiều phụ nữ ở đây đang nhìn cô kỹ hơn, chắc hẳn là bởi vì họ không thích cánh đàn ông bị cô quấn lấy hết như thế. Nhưng cũng có thể họ đang cố gắng nhớ ra khuôn mặt quen của cô, và nếu điều đó xảy ra… Anh tưởng tượng ra cảnh những chiếc điện thoại được rút ra, camera bật, mọi người vây lấy cô…
Anh gọi một ly nước có ga, dựa người vào quầy bar và để mắt đến cô cho tới khi người đàn ông ngồi ở bàn đó dần trở nên khó tiếp cận và không nói chuyện với cô nữa. Cô thử một bàn khác, nhưng anh sở hữu cái nhìn rõ ràng và hết sức có tính đe dọa nên không ai trong số họ muốn mang vào người một rắc rối. Thay vì dừng kế hoạch của mình lại, cô bước về phía anh, cái mông lắc lư gợi lại nhiều kỷ niệm đẹp. Bước chân của cô mạnh mẽ, mắt kiên định và bên dưới lớp trang điểm kia, cô trông như một người phụ nữ đã quá quen thuộc với vị trí trung tâm quyền lực của thế giới.
“Cảm ơn bất cứ cái gì mà anh đã gọi cho tôi, nhưng tôi không say,” cô nói với sự nghiêm túc chết chóc. “Tôi biết chính xác mình đang làm gì, và tôi không cần anh bảo vệ.” Cô nâng cằm lên. “Tôi đã dành cả thập kỷ được bảo vệ rồi. Nó còn hơn cả đủ nữa. Ngay bây giờ, chúng ta chấm dứt. Tôi muốn anh rời đi.”
Một cơn giận dữ bùng nổ trong anh, kiểu giận dữ anh nghĩ có lẽ đã nằm đâu đó sâu thẳm bên dưới. Anh đập mạnh cốc của mình lên bàn.
“Em có được điều mình muốn rồi đấy, cô gái.”
—
Lucy đã tống khứ được Panda, nhưng cô cũng mất luôn tinh thần tiệc tùng. Tại sao anh phải xuất hiện và rồi phá hỏng mọi thứ như vậy?
Mặc dù cô đáng lẽ không nên tỏ ra tức giận như vậy. Là lỗi của Temple. Cái suy nghĩ vớ vẩn về việc Lucy đã yêu anh khiến Lucy hoang mang sợ hãi.
Cô không nên cảm thấy như vậy. Temple đã sai. Lucy không phải là kiểu phụ nữ sẽ yêu một ai đó chỉ sau hai tháng rưỡi chia tay với người cũ. Và chắc chắn cô không phải là kiểu phụ nữ sẽ yêu một người quá thận trọng tới mức anh từ chối tiết lộ bất cứ điều gì về bản thân. Tuy nhiên, phần nào đó trong cô đang ước cô đã không tuyên bố hùng hồn rằng họ chấm dứt, mặc dù, mùa hè đang dần khép lại và anh sẽ rời đi sớm.
Cô đợi khá lâu để chắc chắn rằng mình sẽ không chạm mặt anh bên ngoài trước khi cô quyết định rời đi. Chỗ để xe vẫn còn nguyên.
Bởi vì cô đã lấy xe của anh, cô nửa hy vọng nhìn thấy anh lái chiếc xe đi và bỏ cô lại mắc kẹt ở đây, nhưng anh không hề. Anh vẫn luôn chăm sóc cho cô. Mắt cô cay cay mặc dù cô biết sẽ tốt hơn khi họ chia tay bây giờ.
Cô không muốn về nhà, không muốn nói chuyện với ai hết. Cô nhìn về phía chiếc xe nhưng lại không bước vào. Nếu cô có đôi giày thể thao của mình, cô có thể đi dạo một chút để thanh thản đầu óc, nhưng đôi giày cao gót của cô không được thiết kế cho một chuyến đi bộ vào buổi đêm. Nhưng không khí ấm áp và trăng tròn. Cô đi tiếp, qua bãi đỗ xe, tới bên sườn quán bar, nơi tối mập mờ với ánh sáng duy nhất từ bóng đèn leo lắt.
Tòa nhà nằm ngay sát bờ biển. Nếu sở hữu nơi này, cô sẽ cho xây một sân nhỏ để ngồi nghỉ ngơi và ngắm cảnh ở phía sau này. Thay vào đó, cô thấy vài chiếc thùng rác lớn, những đồ bỏ đi và một chiếc bàn bị gãy. Dựa vào những gói vỏ thuốc là và những đầu mẩu vứt đầy dưới đất, đây hẳn là nơi nhân viên ra hút thuốc.
Cô bước đi cẩn thận qua khu đất gồ ghề tới chiếc ghế dài của bộ bàn ghế bị gãy và ngồi xuống. Lớp gỗ ẩm truyền hơi lạnh thấm vào phần đùi để trần của cô và không khí có mùi của hồ nước và dầu rán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...