The Great Escape

“Tôi sẽ không đi!” Temple tuyên bố từ dưới sàn phòng tập nơi cô đang thực hiện bài tập chống đẩy bằng một tay không tưởng dưới góc nhìn của Lucy trong khi một bài nhạc hip hop được bật làm nền.

Ngay cả Panda cũng phải công nhận rằng nhạc opera không phải là lựa chọn tốt nhất để làm nhạc tập.

“Cô cần phải ra ngoài.” Lucy lúc lắc bộ tóc giả ngắn màu nâu cô chôm được trong ngăn tủ của nữ hoàng ác ma ngay trước mũi chủ nhân của nó. “Tự nhốt mình trong nhà không tốt cho sức khỏe. Bằng chứng là cái sự tức giận vô cớ của cô chỉ bởi vì tôi mang vài cành cây kim ngân vào nhà hôm qua.”

“Chúng có mùi như kẹo Jolly Ranchers.”

“Tiết kiệm sức lực của mình đi.” Panda đặt cái tạ nặng khủng khiếp anh vừa mới tập lên giá treo. “Cô ấy tự cảm thấy tự hào khi làm những điều kỳ quặc.”

Temple đứng lên, chuyển từ chống đẩy sang nhảy squat.

Những túm tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính vào sau vai cô và khuôn mặt cô lấp lánh ướt nước. “Nếu cô hiểu tôi đang trải qua thứ gì thì cô sẽ không đưa ra đề nghị như vậy đâu. Cô không hề hiểu như thế nào là quá nổi tiếng cả Lucy ạ.”

Lucy đảo mắt hệt như Toby hay làm.

Temple nhận ra và ném cho cô một làn sóng dữ dội. “Cô được biết đến do có quan hệ với người nổi tiếng. Nó hoàn toàn khác với tôi.” Panda cười. Chiếc áo phông ướt sũng dính chặt vào ngực anh và lông chân anh cũng dính vào da như vậy. Mới chỉ có một tuần nhưng Lucy có thể thề rằng trên cơ thể đã vốn săn chắc của anh, cơ bắp càng hiện ra một cách rõ ràng hơn và có chút quá mức. Một lần Lucy từng dò hỏi tại sao anh lại đày đọa mình khổ sở như vậy, anh đã hỏi lại cô là anh có thể làm cái quái gì khác với số thời gian dư dả của mình đây? Anh cũng tự buộc mình cách ly với thế giới bên ngoài gần như Temple vậy, và mỗi ngày trôi qua, tâm trạng của cả hai người ngày một xấu đi.

“Tôi đã ở trên đảo được một tháng rồi,” Lucy kiên nhẫn nói, “và tôi chẳng thấy có vấn đề gì cả.”

“Đó là do vẻ ngoài của cô. Mọi người e dè cái phong cách đó.” Lucy thích cách suy nghĩ đó và dừng lại một giây để tự tán thưởng cho nhìn xăm gai máu cô mới dán lên hôm qua thay cho cái cũ đã bắt đầu bong ra. Trong vài ngày tới, cô cũng cần phải sửa con rồng của mình. Và có thể thêm một hình mới trên cánh tay kia… “Chẳng ai ngờ được thấy Lucy Jorik hay Temple Renshaw trong buổi lễ diễu hành ngày Quốc khánh trên đảo Charity cả,” cô nói, “và nếu chẳng có ai tưởng tượng ra được thì họ sẽ không nhận ra cô đâu.” Khi cô ghé qua quầy bán mật ong hôm qua, Toby đang trang trí chiếc xe đạp của cậu bé trong khi Bree nghiên cứu bộ đồ hóa trang hình con ong bẩn mốc mà bà của Toby từng mặc trong lễ diễu hành. “Vấn đề là…,” Bree nói với Lucy khi vuốt thẳng chiếc râu của bộ đồ, “tôi đã dần tuyệt vọng trong việc thu hút khách hàng mới.”

Cho tới tối qua, Lucy đã định tới buổi diễu hành một mình, nhưng sau khi Temple vứt tờ trò chơi ô chữ đi và Panda đe dọa ném cô xuống hồ nếu cô vẫn tiếp tục treo cổ con lợn mặc đồ người phục vụ Pháp của anh, cô đã quyết định thay đổi kết hoạch của mình. “Sự thực phũ phàng là, hai người mới chỉ ở đây có một tuần mà cả hai lúc nào cũng khó chịu, càu nhàu và giận dữ suốt thôi. Đó không phải là cách mọi thứ sẽ tiếp tục tiếp diễn.”


Chiếc khăn thấm mồ hôi của Panda vắt gọn gàng trên thanh xà ngang khi anh quăng nó lên.

“Tôi là người dễ tính nhất quả đất này để sống cùng. Nhưng Lucy đúng đấy Temple. Nếu cô không nghỉ ngơi một chút thì ai đó sẽ chết đấy. Và người đó không phải là tôi.” Anh tóm lấy chai nước và tu ngược.

“Cô thực sự nghĩ tôi sẽ đánh cược tương lai của mình trong sự ngụy trang ngớ ngẩn nhất của một bộ tóc giả ư? Tôi không đi đâu.” Cô chuyển động tác nhảy squat sang động tác plank một bên.

Lucy thở dài. Nữ hoàng ác ma là một người đòi hỏi nhiều, tính cách thay đổi thất thường và khó chiều, đáng lẽ ra Lucy phải ghét cô ấy nhưng người hoạt động xã hội bên trong cô thì không thể. Bên dưới sự ồn ào kia là một tâm hồn lạc lối đang cố gắng đương đầu với cuộc sống vượt quá tầm kiểm soát, trái tim bị tổn thương kia hiểu rõ ràng những việc mình làm điên rồ ra sao nhưng không thể tìm được cách nào khác để đối mặt.

Lucy và nữ hoàng ác ma có khá nhiều điểm chung, mặc dù nữ hoàng ác ma biết những gì cần làm cho cuộc sống của mình còn tất cả những gì Lucy biết là những điều mình không muốn làm – gõ nhiều cánh cửa hơn nữa để xin tiền viện trợ và đề nghị đưa ra luật nhằm giúp đỡ trẻ em. Điều khiến cô chạm tới đáy của vực sâu.

Panda đặt chai nước sang một bên và nhìn Lucy. “Nếu lớp ngụy trang không chỉ có tóc giả thôi thì sao?”

“Ý anh là gì?”

“Ý tôi là…” Panda quay sang Temple. “Cô bạn của cô, con gái của Tổng thống, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc giấu danh tính của mình, và tôi không có ý nói cái vẻ ngoài gớm ghiếc của cô ấy hiện tại đâu.” Anh chịu đựng những lọn tóc dread màu hồng neon mới của cô. “Nếu cô chịu thuyết phục, tôi tin cô ấy sẽ chia sẻ một vài bí kíp đấy.” Một giờ sau, ba người đang trên đường di chuyển vào thị trấn. Temple ủ rũ ngồi ở ghế sau, mái tóc dài của cô giấu bên dưới bộ tóc giả ngắn màu nâu, khuôn mặt cô được che lại bởi kính râm và một chiếc mũ rơm rộng vành đơn điệu. Lucy mặc áo ba lỗ màu đen của mình, chiếc với hình đầu lâu và hoa hồng ở phía trước cùng một chiếc quần đùi bò ngắn mà cô xé một chút cho rách và gắn thêm kim băng, cùng một khuyên trên mũi và hai cái trên lông mày.

Panda đội chiếc mũ lưỡi trai Nike đen, mái tóc anh xoăn nhẹ bên dưới vành mũ. Lucy đề nghị anh ném chiếc kinh râm đi vì nó khiến anh trông quá giống một đặc vụ từ Secret Service.

Chiếc quần tập màu xám của Temple có rộng ra hơn một chút so với khi cô mới đến nhưng chiếc áo sợi len màu tím thì không, nó vẫn đang siết chặt lấy nửa người dưới của cô ấy, tất cả là nhờ có chiếc gối nhỏ Lucy cố định dưới áo để giả vờ Temple đang mang thai.

Phố Beachcomber Boulevard cấm xe để phục vụ cho lễ diễu hành nên Panda tìm chỗ đỗ xe ở bên lề đường. “Nhớ những gì tôi nói đấy nhé Temple. Cô không được rời khỏi tầm mắt của tôi, dù chỉ một giây. Lucy, em đi trước che cho Temple nên em phải dính chặt lấy cô ấy đấy. Đừng nói chuyện với ai, nhưng nếu có ai đó hỏi thì Temple là người bạn đang mang thai của em tới từ phía đông.”


“Chuyện của tôi hay hơn,” Lucy nói. “Cô ấy là người phụ nữ anh làm cho mang bầu và anh đang lên kế hoạch bỏ rơi cô ấy bất cứ lúc nào có cơ hội.” Panda lờ cô đi. “Đừng mơ tưởng việc lẩn trốn khỏi tôi, Temple. Nếu cô có cần vào nhà vệ sinh, tất cả chúng ta sẽ cùng đi.”

Temple hé kính xuống và nhìn sau gáy anh qua gờ mắt kính. “Có chết tôi cũng không dùng nhà vệ sinh công cộng đâu.”

“Tôi đồng ý với cô ở khoản này,” Lucy nói.

Temple lo lắng liếc nhìn qua cửa kính ô tô dòng người đang đi bộ trên vỉa hè, một vài trong số họ còn mang theo cả ghế gấp, số khác thì đẩy theo nôi em bé. “Anh hoang tưởng quá rồi đấy, Panda. Tôi không tập luyện chăm chỉ tới vậy để rồi thổi bay mọi thứ với thức ăn đường phố đâu.”

“Yên tâm đi, nhưng nó cũng không làm thay đổi luật lệ được đâu.” Lucy kéo cạp quần short của mình. Mặc dù sống trong một căn nhà với toàn thức ăn giảm cân nhưng cô quyết định sẽ ăn nhiều để bù lại số cân hụt mất trước đám cưới. Cô quay xuống nhìn kỹ lớp ngụy trang của Temple lần nữa và thấy cô ấy đang mím chặt môi. “Cô thôi đi được không?” Temple cau mày. “Cô đang nói về cái gì thế?”

“Bài cô đang tập ý. Căng cơ đùi hoặc ép chặt dạ dày hay bất cứ thứ gì kiểu kiểu như thế.”

“Tôi đang tập bài tập Kegel. (Bài tập cho nhóm cơ mu cụt)” Temple gửi cho cô một nụ cười chiếu cố. “Nếu cô có quan tâm tới phần cơ xương chậu thì cũng có thể tập nó đấy.”

“Thề có Chúa,” Panda tuyên bố, “nếu công việc tới của tôi có dính dáng tới một người phụ nữ – kể là có là một con chuột cái cũng thế – tôi nhất quyết sẽ không nhận!” Lucy mỉm cười rồi chống khuỷu tay vào lưng ghế.

“Tôi có tin tốt đây, Temple. Khi có Panda lượn lờ xung quanh, mọi người sẽ chẳng để ý tới ai khác đâu.”

“Đó chính xác là lý do tại sao Lucy và tôi nên tự đi một mình,” Temple khẳng định.

“Ồ, phải rồi, nếu chuyện đó xảy ra,” Panda nói khô khốc. “Ngay giây phút lọt khỏi tầm mắt của tôi, cả hai người sẽ ngấu nghiến hết cả đống bánh funnel. (Funnel cake là món bánh được người nước ngoài rất yêu thích. Bánh làm từ trứng, sữa, kem, trái cây và được chế biến theo phong cách mới đẹp mắt và hấp dẫn.)


Đó đúng là sự thật. Điều này giải thích tại sao Lucy lên cân. Bị vây quanh bởi đồ ăn giảm cân khiến cô cảm thấy bức bối nên cô tự thỏa mãn bản thân mỗi khi tới thị trấn. Cho tới hiện tại, cô tránh vụ đe dọa kiểm tra người của Panda bằng cách lộn trái túi và móc hết đồ trên người ra trước mặt anh. Vì sự hợp tác của cô, anh cũng không ép cô quá.

“Sự ảo tưởng của anh là bệnh đấy,” Nữ hoàng ác ma nói chắc nịch khi Panda đỗ xe một cách gọn gàng trong một khoảng trống chật hẹp. “Anh nên được đưa đi điều trị đi thôi.”

Lucy nhìn Temple. “Không có ý gì đâu nhưng có thể cô muốn đồng ý với anh ta về vụ bỏ trốn đi ăn đấy.”

Panda cười, nụ cười đầu tiên của anh trong buổi sáng, rồi anh tắt máy và quay trở lại với bài diễn thuyết của mình. “Chúng ta xem lễ diễu hành, đi loanh quanh bến cảng, quay lại xe và trở về nhà, cả nhà đều khỏe.”

Giờ Lucy là người khụt khịt mũi.

“Nó sẽ diễn ra như thế,” anh nói với vẻ thiếu chắc chắn.

Họ tìm được một điểm để đứng ngắm đoàn diễu hành ở gần cuối đường Beachcomber Boulevard, tránh xa khỏi mùi đồ ăn nhanh và đám đông du khách ồn ào. Y như Lucy đã dự đoán trước, những người đứng gần họ tập trung vào Panda hơn là hai người phụ nữ đi cùng, mặc dù so ra thì Lucy là người thu hút nhiều sự chú ý hơn Temple nhưng vẫn có thứ gì đó khiến nữ hoàng ác ma khó chịu. “Tôi biết thế này là vô lý,” cô ấy thì thầm, “nhưng tôi quen với việc mình là trung tâm của sự chú ý rồi.”

Lucy cười và thì thầm lại, “Bây giờ là thời gian tốt nhất để cô cân nhắc thêm yếu tố ‘suy nghĩ như người bình thường’ vào trong bài tập của mình đấy.”

“Nếu tôi là một người thường,” Temple thở dài, “tôi không biết mình sẽ là ai nữa.”

Và đó chính là Temple Renshaw. Ngay cái khoảnh khắc bạn muốn từ bỏ, không muốn để ý tới cô ấy nữa thì cô ấy lại nói thứ gì đó vặn xoắn trái tim bạn. Temple là một người vừa thực tế một cách tàn nhẫn lại vừa hoàn toàn không có cách nào khiến mình trở thành một người dễ gần.

Trời cho một ngày nhiều gió vào buổi diễu hành. Những dây cờ đuôi nheo treo ngang các cột đèn bay phấp phới trong gió, và những mái che của những quầy thức ăn căng phồng như dạ dày đầy thức ăn. Một vị chính khách của đảo bắt đầu buổi diễu hành theo nghi thức trang nghiêm, theo sau bởi một nhóm mặc quân phục đi đều và một đoàn lính cưỡi trên lưng ngựa. Chiếc thuyền đầu tiên tiến vào, một chiếc trang trí theo phong cách người da đỏ được tài trợ bởi tiệm tạp hóa của Jerry. Chiếc tiếp theo nổi bật bởi một rừng dừa tung bay trong gió làm từ giấy nhăn và một căn chòi nhỏ dựng từ rơm, có treo biển CỬA HÀNG MÔI GIỚI CỦA BIG MIKE: NHÀ VÀ THUYỀN. Big Mike Moody đừng phía trên, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong lúc vẫy tay với đám đông và ném những viên kẹo xuống phía dưới.

Một chiếc hot dog nhảy nhót từ tiệm Dogs ‘N’ Malts đi khênh khạng bên cạnh một tên cưới biển của tiệm đồ lặn Jake và một con cá vược khổng lồ đại diện cho khách sạn Island. Lucy đã hoàn toàn quên bẵng Bree cho tới khi cô thấy một con ong mật đi phía sau đoàn của nhóm nữ hướng đạo sinh.

Hai chiếc râu với chóp là chùm hoa hồng đen sống động gắn với chiếc mũ đen chật cứng của cô ấy. Gió cố cuốn đi tấm băng rôn quảng cáo tiệm mật ong vòng quay ngựa gỗ nhưng cô ấy vẫn giữ chắc lại được. Cô ấy chỉ trông có chút ngại ngùng khi thấy Lucy vẫy mình.


Đoàn đi xe đạp nối tiếp sau, và Toby trông cực kỳ hào hứng khi thấy Lucy tới mức cậu bé gần như mất thăng bằng. Cậu bé đã ghé qua căn nhà 2 lần kể từ khi Temple chuyển tới, nhưng cả hai lần Lucy đều lấy xe đạp ra rồi kéo cậu đi ngay lập tức trước khi cậu thấy Temple. Lucy gửi vài nụ hôn gió tới cậu để đùa và cậu bé cười toe thân thiện.

Sáu thành viên của hội cựu chiến binh đi qua. Nhìn họ, và bị vây xung quanh bởi rất nhiều quốc kỳ Mỹ khiến Lucy nhớ mẹ mình. Cô hô to chúc mừng.

Panda nghiêng người về phía cô và thì thầm, “Cách hay để trở nên kín đáo đấy.”

Nhưng cô đã ngừng lo lắng về việc bị nhận ra rồi, và ngay cả Temple trông cũng không còn quá lo lắng nữa. “Có nhiều người béo phì nghiêm trọng ở đây quá,” cô ấy nói. “Cứ như là Fat Island ngoài đời thực vậy.”

“Nhắm mắt vào và tập bài Kegel của cô đi,” Lucy khuyên trước khi Temple quyết định ra tay can thiệp.

Khi buổi lễ diễu hành kết thúc, không ai trong số họ muốn trở về ngay cả, nhưng ý định hòa mình vào đám đông khiến Temple lo lắng. Lucy đề nghị thay vào đó là một chuyến đi ngắn tới ngọn hải đăng.

Bởi vì Panda còn ít muốn trở về nhà hơn cả Lucy nên anh sẵn lòng đồng ý.

Gió thổi mạnh hơn ở ngọn hải đăng so với ở con đường diễn ra diễu hành, những sợi dây thừng gắng gượng ghì chặt trên cột cờ. Mặc dù được mở cửa trong những ngày lễ, nhưng phần lớn du khách vẫn ở trong thị trấn nên bãi đỗ xe khá trống trải. Ba người bọn họ leo lên những bậc thang kim loại xoắn ốc bên trong tòa tháp tới một khoang rộng không tường bao quanh, có rào chắn ngay bên dưới lớp mái vòm đen và chiếc đèn khổng lồ.

Họ để mũ lại dưới xe để chúng không bị gió thổi bay nên Temple phải giữ chặt lấy mái tóc giả. “Tầm nhìn ở đây đẹp quá.”

Bên dưới những đám mây bay, bầu trời sáng lên màu xanh trong veo, rực rỡ.

Lan can kim loại vẫn còn ấm nhờ ánh sáng mặt trời buổi chiều sớm, nhưng gió cuộn những con sóng giận dữ đập vào bờ chắn, chỉ còn một chiếc cano lớn đậu ở vùng nước động. Temple bỏ qua nó để nhìn vòng xung quanh.

“Tiếc thay cho những người không bao giờ có cơ hội được tới thăm hồ Great,” Panda nói trong khi đeo cặp kính râm lên.

Lucy cũng cảm thấy y như vậy, nhưng cô không muốn nói chuyện với anh nên cô chỉ đơn thuần gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui