Thế Giới Tu Chân

So với năm đó Côn Luân phồn hoa hơn rất nhiều, dòng người qua lại như mắc cửi.
Mấy năm nay, Côn Luân đã lớn mạnh hơn nhiều, được coi là thế lực mạnh nhất thiên hạ. Tiết Đông cầm đầu các chiến tướng đông chinh tây chiến làm bản đồ Côn Luân được mở rộng hơn nhiều.
Nhưng tâm tình của Tiết Đông không tốt lắm, các sư đệ đang thảo luận sôi nổi về cuộc chiến ở minh vương hà.
Toàn bộ thiên hạ đều bị cuộc chiến ở minh vương hà làm cho khiếp sợ, qua trận chiến này, lần đầu tiên mọi người tận mắt nhìn thấy cường giả thần cấp mạnh như thế nào. Cho dù là đỉnh giai chiến tướng như Tiết Đông khi nhìn thấy chiến lực không phải con người kia cũng cảm thấy tuyệt vọng. Hắn vắt óc suy nghĩ ra rất nhiều biện pháp nhưng trước mắt không có bất cứ biện pháp nào có thể chống lại cường giả thần cấp cả.
Cường giả thần cấp có thể huỷ diệt một giới sau đó thoải mái rời đi.
Điều này Tiết Đông không thể giải quyết được.
Hắn đã tính toán rất kĩ, trừ phi thần lực phát triển mạnh mẽ hơn, trình độ bình quân của chiến bộ tăng thêm hai ba cấp, hoặc có năm chuẩn thần cấp trở lên mới có khả năng chống lại thần cấp.
Thế nhưng, trong thời gian ngắn thì không thể thực hiện được hai điều này. Chiến bộ của hắn đã tập trung toàn bộ đệ tử tinh nhuệ nhất của Côn Luân, bọn họ đại biểu cho những đệ tử có trình độ cao nhất. Tăng thêm một hai cấp ít nhất cần mười năm mới có thể thành công. Mà năm vị chuẩn thần cấp thì càng không dễ để có được, Côn Luân hiện nay sau mười năm khổ tu cũng chỉ có được hai vị chuẩn thần cấp.
Năm đó Lâm Khiêm sau khi trốn thoát khỏi Ương Thổ Nguyên về liền nói với Tiết Đông về sự cường đại của thần cấp, lúc đó Tiết Đông nửa tin nửa ngờ, sức mạnh một người lại có thể đạt tới mức kinh khủng như vậy sao?
Nhưng sau khi xem hết toàn bộ cuộc chiến ở minh vương hà, Tiết Đông suốt mấy ngày mấy đêm không hề nghỉ ngơi.
Hắn không tìm ra được biện pháp nào có thể chống lại vị tân minh vương này.
Cứ tưởng rằng Minh cảnh sẽ loạn hết cả lên nhưng sau khi xem thận ảnh, Tiết Đông đã hiểu ra Minh cảnh không thể nào có rối loạn được nữa.
Những năm gần đây hắn luôn lấy Mạc Vân Hải làm đối trọng. Mười năm qua Mạc Vân Hải đã mở rộng hơn nhiều, mặc dù kiêng kỵ nhưng Tiết Đông không e sợ. Tổng hợp thực lực của Côn Luân tốt hơn Mạc Vân Hải rất nhiều.
Hơn nữa mười năm trời không thấy tung tích của Tả Mạc, đối với Mạc Vân Hải thì đây chính là một điểm yếu trí mạng. Theo tin tình báo mà hắn nhận được, bên trong Mạc Vân Hải đang càng ngày càng bất ổn, người mới và ngươi cũ đang xảy ra mâu thuẫn, càng ngày càng rõ ràng.
Công Tôn mẹ trẻ mặc dù là chiến tướng lợi hại nhưng không phải là một vị bá chủ xuất sắc. Theo thời gian trôi qua, Mạc Vân Hải dần dần bị phân hoá, đến lúc đó Côn Luân nhất định sẽ ra tay thôn tính.
Trong mắt Tiết Đông, Mạc Vân Hải tựa như một trái cây chín đỏ, chỉ cần để một thời gian nữa là có thể dễ dàng hái xuống.
Đột nhiên Minh vương không biết từ đâu đi ra, lại còn vô cùng mạnh mẽ, trong lòng Tiết Đông tự nhiên cảm giác được sự nguy hiểm mãnh liệt. Với thực lực như thế, tân vương tuyệt đối không chịu bó tay bó chân ở Minh cảnh.
Trong lòng thầm tính toán thật nhanh, sắc mặt Tiết Đông lập tức trở nên khó coi.
Bách Man cảnh!

Nếu tân minh vương xuất thủ thì mục tiêu đầu tiên chắc chắn chính là Bách Man cảnh! Tiết Đông thân là đỉnh giai chiến tướng nên biết rất rõ tình báo các phương, vừa nhìn lập tức đoán ra, Bách Man cảnh đang rơi vào hỗn loạn tuyệt đối không chống lại được minh vương.
Minh vương vô cùng có khả năng trở thành vị vương đầu tiên thống nhất được toàn bộ ma tộc.
Tiết Đông hiểu rất rõ ma tộc, nếu điều đó trở thành hiện thực thì ma tộc sẽ trở nên cường đại hơn bao giờ hết. Ma tộc không có nội đấu, nếu không phải do lão minh vương già yếu, Hải Tâm Băng tuyệt đối không thể làm tới mức này. Ma tộc có kỉ luật nhất trong tam tộc, bọn họ vô cùng sùng bái vương và là tộc duy nhất còn noi theo truyền thống từ thời viễn cổ.
Chết tiệt!
Việc Minh vương thống nhất ma tộc sẽ khiến công cuộc thống nhất của Côn Luân thêm khó khăn.
Đúng lúc này một luồng kiếm ý kinh người toát ra từ đằng sau núi.
Tiết Đông sửng sốt, đầu óc bỗng trở nên trì trệ.
Đại sư huynh!
Hắn lao ra khỏi gian phòng thì thấy một bóng người đang phát ra kiếm ý kinh thiên hãi tục.
Hai chữ cái bỗng hiện lên trong đầu Tiết Đông.
Thần cấp!
------------------------------
Lâm Khiêm xuất quan!
Hắn đã đạt tới thần cấp!
Tin tức này được Côn Luân cố tình truyền bá tựa như ôn dịch nhanh chóng lan truyền khắp tu chân giới, các thế lực khác không khỏi rung động. Côn Luân vốn đã mạnh bây giờ mọi người vừa cảm thụ được sự cường đại của thần cấp thì Lâm Khiêm xuất quan liền đạt tới thần cấp.
Danh tiếng của Côn Luân lập tức át chế được Minh cảnh.
Khác xa Minh cảnh, qua mấy ngàn năm, Côn Luân luôn được coi là môn phái có thực lực mạnh nhất thiên hạ, cho tới tận bây giờ danh tiếng không thấp đi mà ngược lại càng ngày càng thịnh.
Bây giờ Lâm Khiêm đạt tới thần cấp liền xuất quan càng khiến thanh thế của Côn Luân đạt tới một tầm cao mới.
Trong mắt nhiều người, Côn Luân lần thứ hai trở thành thế lực thế lực có khả năng thống nhất thiên hạ.

Càng kinh người chính là Mễ Nam lại dẫn theo toàn bộ nam Thiên Hoàn gia nhập vào Côn Luân. Thiên Hoàn từ khi phân thành nam bắc Thiên Hoàn thì càng ngày càng suy yếu, do Mễ Nam thống trị Thiên Hoàn nên vẫn có thể giữ được một nửa lãnh thổ của Thiên Hoàn.
Sau khi Mễ Nam gia nhập, thực lực Côn Luân càng bành trướng tới mức kinh người.
Bản đồ Côn Luân được mở rộng tới hai cảnh.
Còn Mạc Vân Hải mở rộng không tới một cảnh. Lê Tiên Nhi nắm nửa cảnh bắc Thiên Hoàn, các thế lực khác ví dụ như Cốc Lương Đao và Dưỡng Nguyên Hạo cầm đầu bốn thiền môn cộng lại có được nửa cảnh.
Dù cho minh vương thôn tính Bách Man cảnh cung chỉ gần bằng Côn Luân mà thôi.
Có cường giả thần cấp mạnh nhất, có Tiết Đông, Mục Huyên, Mễ Nam, ba vị chiến tướng đỉnh giai trấn giữ hai cảnh.
Cảnh tượng Côn Luân ngạo thị quần hùng dần thành hình.
-------------------------------
Tâm trạng của Dưỡng Nguyên Hạo không tốt lắm.
Lâm Khiên tiến vào thần cấp, Mễ Nam gia nhập Côn Luân, trong nháy mắt thế cục đã trở nên vô cùng bất ổn. Côn Luân thật sự quá cường đại, cường đại tới mức làm người ta tuyệt vọng.
Lần trước Cốc Lương Đao bị Tiết Đông đánh bại, nhuệ khí đã không bằng lúc trước. Mặc dù hắn cực kì chăm chỉ nhưng vẫn không khởi sắc cho lắm. Đám người Lê Tiên Nhi mấy năm nay không ngừng đánh nhau với Mễ Nam nên tiêu hao rất nhiều, phỏng chừng gia sản không còn nhiều lắm.
Mễ Nam cũng tiêu hao tương tự cho nên khi nghe tin Lâm Khiêm tiến vào thần cấp hắn không chút do dự lập tức gia nhập Côn Luân.
Ngay cả Dưỡng Nguyên Hạo cũng không thể không thừa nhận Mễ Nam là một kẻ rất có tầm nhìn, quan trọng nhất hắn là kẻ có thể nâng lên được thì đặt xuống được.
Dưỡng Nguyên Hạo cười khổ, hắn thì không thể nào đặt xuống được. Cửu đại thiền môn phân thành hai dòng, năm môn phái kia gia nhập Côn Luân mà bốn phái của bọn họ thì không.
Dưỡng Nguyên Hạo biết rất rõ, bất luận là hắn hay là Cốc Lương Đao, hay là Lê Tiên Nhi đều đã mất đi tư cách chống lại Côn Luân.
Hiện tại chỉ duy nhất Mạc Vân Hải là có thể chống lại Côn Luân.
Đáng tiếc, không có tin tức của Tả Mạc, bên trong Mạc Vân Hải đang xảy ra rất nhiều vấn đề. Sau khi Lâm Khiêm tiến vào thần cấp, Dưỡng Nguyên Hạo đồng thời đoán ra, ở thời đại này rất khó có thể giải quyết được cường giả thần cấp.

Đúng là muốn mạng người ta mà!
Dưỡng Nguyên Hạo xoa xoa trán, hắn rất đau đầu. Hắn không muốn gia nhập Côn Luân, không biết vì sao hắn không thích phong cách của Côn Luân.
Nếu Tả Mạc còn sống thì tốt biết bao, trong lòng hắn khẽ than, bỗng hắn cảm thấy nhớ tên gia hoả vừa lưu manh vừa tham tài kia.
Bỗng trong phòng hắn xuất hiện một con hạc giấy.
Dưỡng Nguyên Hạo nhìn thấy hạc giấy thì không khỏi sửng sốt, con hạc giấy này nhìn qua có chút quen mắt.
Chẳng lẽ là vị cố nhân nào? Hắn vừa suy nghĩ vừa mở hạc giấy trong tay ra. Hạc giấy vừa mở ra thì trong đó liền bắn ra một chùm sáng, từ trong chùm sáng một bóng người hiện ra.
Dưỡng Nguyên Hạo như bị sét đánh, hắn trợn tròn mắt không thể tin nhìn gương mặt trong chùm sáng.
Tả Mạc!
Tên gia hoả này còn sống!
Mặc dù tóc của Tả Mạc đã bạc trắng nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra người này chính là Tả Mạc.
“Nguyên Hạo huynh, đã lâu không gặp!”
Dưỡng Nguyên Hạo ngây người ra.
------------------------------
Cốc Lương Đao ngơ ngác tới xuất thần, tóc hắn đã có chút hoa râm. Cuộc chiến ở Tây Huyền hắn đã thua trong tay Tiết Đông, tổn thất nặng nề, nếu không phải có Công Tôn Sai đánh tới thì chỉ chút xíu nữa là toàn quân bị diệt.
Ý đồ tiếp nhận Tây Huyền của hắn cũng phá sản.
Sau đó hắn liền chủ động nhượng ra một lượng lớn lãnh địa. Vừa để cảm ơn Công Tôn Sai đã trợ giúp và hắn cũng biết rõ bản thân cũng không có khả năng chưởng quản nhiều giới như vậy.
Thất bại ở Tây Huyền là đả kích rất mạnh đối với hắn, người ngoài không thể nào tưởng tượng nổi. Suýt chút nữa bởi vì thất bại kia mà hắn không thể nào gượng dậy nổi.
Khi tin tức Lâm Khiếm tiến vào thần cấp và Mễ Nam gia nhập Côn Luân truyền tới, tâm trạng của Cốc Lương Đao rất không tốt.
Thế cục càng ngày càng tệ.
Côn Luân cường đại tới mức làm người ta tuyệt vọng, trước mặt cường giả thần cấp, cái gọi là cứ điểm phòng tuyến quan trọng chỉ là đồ bỏ đi. Mà ở phương diện đỉnh giai chiến tướng, đội hình của Côn Luân càng thêm kinh người.
Mặc dù số lượng chiến tướng đỉnh giai ở các thế lực khác nhiều hơn nhưng mọi người thường gây hấn với nhau, thiếu đi một người có thể trù tính toàn cục.
Nếu Tả Mạc còn sống thì tốt biết bao.

Chỉ tiếc trời đố kị người tài.
Cốc Lương Đao hít vào một hơi thật sâu, hắn biết rõ, tình cảnh của bản thân càng ngày càng khó khăn, gian nan vô số.
Hắn nhận ra, cuộc chiến cuối cùng quyết định thiên hạ chỉ sợ sẽ diễn ra giữa Lâm Khiêm và vị minh vương kia. Bây giờ có thể nhìn ra Lâm Khiêm sẽ thống nhất tứ cảnh thiên, còn minh vương sẽ thống nhất yêu ma lưỡng tộc. Trong mắt Cốc Lương Đao, Côn Luân đang chiếm ưu thế.
Không có Tả huynh đệ, Mạc Vân Hải rất khó ngăn cản bước tiến của Côn Luân.
Bỗng hắn ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa bỗng hiện ra một con hạc giấy.
Cốc Lương Đao như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt ngây ra như phỗng.
Con hạc giấy này là của Tả huynh đệ!
Tả Mạc còn sống!
Cốc Lương Đao mừng rỡ như điên, trong nháy mắt toàn bộ sự lo lắng đều biến mất. Ngay cả Côn Luân khổng lồ cũng không thể khiến hắn cảm thấy kích động như này.
Tay hắn run run, nhanh chóng mở hạc giấy ra.
Gương mặt quen thuộc kia hiện ra trước mắt hắn.
------------------------------
“Sư đệ yên tâm.” Vi Thắng trịnh trọng nói: “Có chúng ở đây, tuyệt đối không để Côn Luân tiến vào Mạc Vân Hải một bước.”
La Ly, Ngã Ly, Tông Như, Tằng Liên Nhi đồng loạt gật đầu, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Mạc Vân Hải. Chỉ có A Quỷ là ở lại bên cạnh Tả Mạc.
Lâm Khiêm xuất quan và Mễ Nam gia nhập lập tức khiến tình thế Mạc Vân Hải trở nên vô cùng nguy hiểm.
Côn Luân chỉnh đốn xong lập tức sẽ xua quân tiến đánh Mạc Vân Hải.
“Ta ở đây sẽ nhanh chóng hoàn thành.” Tả Mạc cũng nghiêm túc nói.
Bố cục của hắn đã xong, một cái lưới lớn đã thành hình.
Tả Mạc biết rất rõ, từ hôm nay cuộc chiến chân chính sẽ bắt đầu.
Đã đến lúc hành động rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui