“Tài nghệ của đại sư thật vô song làm bọn ta lóa mắt mê mệt!” Cổ Vô Song vừa gặp đã tâng bốc.
Tả Mạc cười cười: “Chỉ là một ít thủ đoạn nhỏ thôi, không đáng để nhắc tới.”
Đây thực sự không phải là khiêm tốn, từ đầu đến cuối Tả Mạc đều sử dụng những thủ đoạn hết sức bình thường. Ngoại trừ việc cùng lúc không chế nhiều hỏa trụ là không dễ còn lại rất nhiều luyện khí sư có thể làm được như hắn.
“Đại sư khiêm tốn rồi!” Mặc Như tiếp lời: “Một lần luyện chế ba trăm kiện thần trang, ta chưa bao giờ nghe nói có việc tương tự thế. Dù cho bọn ta tận mắt nhìn thấy mà giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin được.”
Điều này thì Tả Mạc hiểu được, mấy người này khẳng định có việc muốn nhờ chứ không tự nhiên đứng ở đây mà vỗ mông ngựa, những việc này không phù với thân phận của bọn họ.
Hắn dứt khoát nói luôn: “Các vị có chuyện gì sao?”
Mọi người liếc nhìn nhau, Tư Độc là kẻ đầu tiên tiến lên: “Không biết minh cát trong tay đại sư có thể trao đổi được không?”
“Minh cát?” Một nhúm cát đen xì phiêu phù trong tay Tả Mạc, hắn hỏi: “Có phải là vật này không?”
Hai mắt Tư Độc sáng ngời, gật đầu lia lịa: “Chính nó chính nó!”
Tả Mạc gật đầu: “Có thể đổi được nhưng không biết Tư Độc tiên sinh tính dùng vật gì để đổi?” Vốn Tả Mạc định đem minh cát vất cho Hắc Kim ăn, nào ngờ ngày đó Hắc Kim bị Tả Mạc “dìm hàng” nên khả năng ăn uống giảm sút. Rắm của Quỷ Vụ Đồng khiến gia hỏa kia chấn động hôn mê, tất nhiên chiến lợi phẩm là của hắn, Hắc Kim vừa nghĩ tới đây liền không muốn ăn nữa. Bây giờ hắn đang rất hối hận, vì sao bản thân lại nghĩ ra chiêu này cho Quỷ Vụ Đồng?
Đúng là ngu còn tỏ ra nguy hiểm!
Hắc Kim không muốn ăn nên sau khi xem xét một hồi Tả Mạc liền ném nó qua một bên. Cái này chẳng có tác dụng gì với hắn. Nghe nói Tư Độc muốn đổi hắn liền đem ra.
Tư Độc gãi gãi đầu, từ trên người lấy ra một đống đồ vật: “Gia sản ta chỉ có từng này, đại sư thấy thích cái nào thì cầm đi.”
Tả Mạc không khách khí, thoáng nhìn qua rồi lấy ra một khối đá ngũ sắc: “Vậy lấy khối ban lan độc thạch này đi.”
Tư Độc lập tức đáp ứng, xưa nay hắn vốn thích cất dấu độc vật, khối ban lan độc thạch kia là một trong số những độc vật hắn cất dấu. Nhưng muốn rút độc từ trong ban lan độc thạch ra rất khó, với thực lực của hắn cũng chỉ để ngắm, không thể nào so sánh với minh cát được.
Tả Mạc nói tiếp: “Ban lan độc thạch tương đối hiếm, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi có thể chọn một kiện trong mấy thứ sau.”
Từ trong giới chỉ Tả Mạc lấy ra mấy món đồ thường ngày hắn vẫn luyện chế. Tư Độc rất vui chọn lấy một chiếc đĩa tròn có phẩm chất vô cùng tốt, tên nó là ‘vụ bàn’.
Vụ bàn là Tả Mạc luyện chế nhái theo vụ nhãn khuê, bởi vì là đồ luyện tập nên dùng tài liệu hết sức bình thường nhưng với tài nghệ phi phàm của Tả Mạc thì dù là tài liệu phổ thông vẫn có phẩm chất vô cùng tốt. Tư Độc vừa nhìn liền chọn luôn.
Có một người bắt đầu mấy người khác liền tự tin hơn nhiều.
Bố Như Miên ấp úng nói: “Không biết đại sư có thể giúp ta luyện chế một bộ thần trang được không?” Dứt lời liền móc hết gia sản ra bày thành một dải, bộ dạng như tùy ngài lựa chọn.
Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ nhưng hắn không cự tuyệt, rất hứng thú nhìn qua những thứ mà Bố Như Miên cất dấu.
Âm Lăng ngũ quỷ đã có thể xếp vào nhóm cao thủ đứng đầu ở Minh cảnh. Ở Minh cảnh, thực lực của minh vương không thể nghi ngờ chính là cao nhất, thứ nhì chính là bốn vị minh chủ và Âm Lăng quỷ chủ, năm người này có cùng cấp bậc. Xuống dưới nữa chính là Âm Lăng ngũ quỷ và đại tướng của bốn phủ, bọn họ có cùng trình độ.
Cho nên mấy thứ bảo bối mà Âm Lăng ngũ quỷ cất dấu đều thứ tốt, dù sao thì bọn họ cũng đứng ở trên đỉnh của Minh cảnh.
Hoàn toàn khác với Tư Độc chỉ thích cất giấu độc vật, đa số những thứ mà Bố Như Miên cất dấu đều là minh vật. Các loại thi bố kì quái, ma trơi, cương thi hoàn chỉnh, hơn nữa chủng loại cương thi vô cùng phong phú, hắc mao, lông xanh, hồng mao, vân vân, có tới mười mấy loại. Tả Mạc nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm.
Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng lấy đồ đạc của mình ra.
Cổ Vô Song cất giấu có thể coi là bách khoa toàn thư về xương, vạn sát cốt, hoa tuyết cốt, cả bộ hắc tủy, bộ ngọc xương…
Những thứ mà Hắc Ngô cất giấu đủ để dọa người nhát gan chết ngất, long tâm vẫn còn đập, gân đang chuyển động như rắn, huyết đoàn quái dị nồng nặc tới sặc mũi…
Tả Mạc đang nghĩ không biết tên gia hỏa này có phải là đồ tể không nữa.
Ngược lại, đồ mà Mặc Như cất dấu bình thường hơn nhiều. Trường giác phát ra những tiếng ô ô trầm thấp, tảng đá có những vòng vân tay, vỏ cây biết bay…
Tư Độc vừa nhìn thấy liền biết tất cả mọi người đều đã động tâm! Mặt lộ vẻ đau đớn móc ra mấy món đồ đặt ở trước mặt. Động tác này của hắn lập tức khiến bốn người còn lại nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
“Gia sản của mọi người phong phú ghê!” Tả Mạc cươi ha ha nói.
Năm người cũng cười theo nhưng hiển nhiên trong lòng vô cùng đau đớn, để có được những bảo bối này bọn họ đã phải bỏ ra không ít công sức. Nhưng vừa nghĩ tới trận ác chiến sắp tới, cảm giác đau đớn kia liền tan thành mây khói. Có thứ gì quan trọng hơn tính mạng sao? Nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn thì mấy thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Đại sư cứ việc chọn đi!” Năm người đồng thanh nói.
Tả Mạc rất vui nhưng hắn không thể không thừa nhận, lần này hắn đã được mở rộng tầm mắt. Minh vật mà năm người này cất giấu đều là những minh vật cao nhất, có thể vượt qua bọn họ chắc chỉ có Âm Lăng quỷ chủ thôi.
Tả Mạc tự nhiên không khách khí.
Mắt hắn rất chuẩn, mặc dù có một số tài liệu hắn không biết tên nhưng chỉ cần chạm tay vào là đã biết rõ tính chất và công dụng của nó. Cảnh giới thần cấp và sự trui rèn bởi vô số tài liệu trong hư không vô tận, hai thứ đó kết hợp lại khiến không ai có thể sánh với hắn ở phương diện này.
Trong số tài liệu của Cổ Vô Song, Tả Mạc chọn bộ xương ngọc. Khi Tả Mạc cầm lấy bộ xương ngọc, hắn có thể nghe rõ tiếng nghiến răng đau xót của Cổ Vô Song. Xương sọ muốn ngọc hóa không biết phải trải qua bao nhiêu năm, hơn nữa hoàn cảnh hình thành phải vô cùng đặc thù hiếm thấy. Bộ xương ngọc này hắn cất giấu rất lâu rồi, trong đó quý giá nhất chính là chiếc xương sọ kia.
Tả Mạc dự định sau khi về Mạc Vân Hải sẽ đem bộ xương ngọc này giao cho Lam. Thân thể của Lam không hoàn chỉnh, bộ xương ngọc này là thứ thích hợp nhất với nàng.
Đồ Hắc Ngô cất dấu Tả Mạc không chút do dự liền lựa chọn long tâm. Kì thực vừa đưa ra hắn đã chọn luôn long tâm rồi. Long tâm vốn có sinh cơ mãnh liệt, khỏa long tâm này vẫn còn đang đập, khi Tả Mạc đụng vào lập tức cảm nhận được sinh cơ vô cùng vô tận.
Đại sư huynh!
Nếu có thể đem khỏa long tâm này đưa vào trong cơ thể đại sư huynh thì đại sư huynh sẽ trở nên cường đại tới mức nào! Long tâm tạo máu cực mạnh, thiên hạ vô song, tuyệt đối xứng với thí thần huyết kiếm.
Sinh cơ vô cùng vô tận cùng với ý chí siêu cường, ý chí chiến đấu không bao giờ tắt, kiếm ý đăng phong tạo cực!
Một tuyệt thế cường giả cường hãn như thế nhất định sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ!
Chỉ suy nghĩ này thôi đã khiến Tả Mạc kích động khó nói thành lời.
Đại sư huynh, Lâm Khiêm về sau phải giao cho ngươi rồi!
Tả Mạc dời mắt nhìn tới số đồ mà Bố Như Miên cất dấu, mắt hắn lập tức nhìn vào lũ ma trơi rất phổ thông kia. Lũ ma trơi này nhìn qua thì rất bình thương không hề có đặc điểm gì nổi bật nhưng hắn không hề do dự nói luôn: “Ta muốn lũ ma trơi này!”
“Được!” Bố Như Miên không chút do dự nói luôn, hiếu kì hỏi: “Không biết đại sư có thể thay tại hạ giải thích mối nghi hoặc này không, lũ ma trơi này là trong lúc vô tình ta có được, chỉ cảm thấy có chút dị dạng nhưng sau khi xem xét kĩ thi lại không thể tìm ra được gì. Đại sư nhìn trúng chắc hẳn là biết đặc điểm trong đó, không biết có thể nói rõ được không?”
Mấy người khác cũng lộ vẻ hiểu kì, lũ ma trơi của Bố Như Miên bọn họ đều từng xem xét qua. Bọn họ cũng giống như Bố Như Miên đều cảm thấy lũ ma trơi này có chỗ không thích hợp nhưng rốt cuộc là không thích hợp ở chỗ nào thì lại không thể tìm ra được.
Nâng ma trơi trong tay, Tả Mạc giải thích: “Lũ ma trơi này có giấu một phần hồn, chỉ là nó cực kì giỏi giấu diếm cho nên các ngươi mới không thể phát hiện ra được.”
Dứt lời chỉ thấy trong ma trơi xuất hiện một bóng nữ nhân mơ hồ, nàng dịu dàng hành lễ với Tả Mạc. Nàng bị Tả Mạc nói ra chân tướng nên biết không thể giấu nữa, chỉ có thể thần phục Tả Mạc.
Năm người như đại ngộ không khỏi cảm thấy kì lạ.
Đồ của Mặc Như, Tả Mạc lựa chọn chiếc trường giác có thể tự phát ra tiếng.
Mặc Như giao ra trường giác ra rồi nói: “Vật này theo tại hạ đã lâu nhưng cũng không biết rõ lai lịch. Không biết đại sư có thể chỉ điểm một chút được không?”
Tả Mạc nhận lấy trường giác rồi gật đầu nói: “Vật này đích thực rất có lai lịch!”
Mọi người vội vàng vểnh tai nghe, đại sư nói rất có lai lịch làm mọi người vô cùng hiếu kì.
“Khi thời đại đồ đằng kết thúc, từ từ tiến vào thời đại yêu ma tu. Ma tộc xuất hiện một vị vương thượng đẳng, nói vậy các vị chắc cũng rõ là ai.” Tả Mạc nói.
“Đại sư đang nói tới vị ma vương của bách hoang man ngưu tộc sao?” Cổ Vô Song hỏi lại.
“Không sai.” Tả Mạc gật đầu: “Vương là cách xưng hô độc đáo của ma tộc, yêu tộc và tu giả không có vương. Khi thời đại thần lực thoái trào, các bộ lạc phân hóa thành ba chi, một chi trong đó là tổ tiên của ma tộc. Cách gọi vương này chính là do bọn nghĩ ra nhưng vương ở thời đại kia nếu xét kĩ thì không có cùng ý nghĩa như hiện tại.”
Mọi người nghe rất cẩn thận, bọn họ có cảm giác mơ hồ đại sư đang kể cho bọn họ một sự việc vô cùng kinh khủng.
“Vị ma vương này tu luyện tới đỉnh cao của lúc đó, cách thần cấp chỉ một đường tơ, nhưng một đường tơ này vào lúc đó lại vô cùng kinh người.”
Giọng Tả Mạc trầm thấp, trong vô thức hắn nhớ tới Bồ yêu và Vệ, những thứ thuộc về lịch sử viễn cổ này đều là do bọn họ kể cho hắn nghe.
Quá khứ tựa như mây đen, có người sốt ruột lo lắng, có người lại nhìn thấy ánh mặt trời qua kẽ mây đen kịt.
Tả Mạc ngẩng đầu, mặt bình thường trở lại: “Thực tế đúng là sau này hắn có trở thành thần cấp mặc dù chỉ là trong nhất thời. Có huyết thống của cường giả ma tộc, sau khi đạt tới cảnh giới cao nhất siêu việt ma công, bước chân vào thần cấp sức mạnh huyết mạch của bọn họ sẽ được phóng thích toàn bộ. Bọn họ có thể khiến những ma tộc khác sợ hãi từ trong bản năng. Vị vương đầu tiên của ma tộc dùng sừng của hắn luyện chế thành một cái kèn lệnh để chỉ huy ma tộc, đây là vương chi hào giác!”
Năm người nghe thấy thì trợn mắt há mồm.
Bọn họ đương nhiên đã nghe qua về vương chi hào giác, đây là bảo bối truyền kì được thêu dệt bởi bao hào quang lấp lánh trong lịch sử, là vật tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực. Đồn rằng nếu có được vương chi hào giác thì có thể thống nhất ma tộc nhưng giống như những bảo vật khác trong truyền thuyết nó cũng đột nhiên biến mất.
“Chẳng lẽ đây là vương chi hào giác?” Mặc Như suýt thì thất thanh hô lớn.
“Không phải.” Tả Mạc lắc lắc đầu.
Không biết vì sao năm người lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm, áp lực trong lòng thoáng biến mất. Nếu như đây đúng là vương chi hào giác thì thật sự quá dọa người.
“May mắn may mắn! Dọa chết người ta! Ta còn cho rằng đây là vương chi hào giác! Mẹ nó, bảo bối tốt quá cũng không nuốt trôi được!” Tư Độc vẫn còn sợ hãi nói.
Những người khác đồng loạt gật đầu đồng ý.
Tả Mạc thoáng nhìn qua bọn họ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Đây là một cái sừng khác của ma vương đầu tiên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...