Thế Giới Tu Chân

Lão Vương khẽ gầm một tiếng rồi hóa thành một đạo hôi ảnh đánh về phía đối phương.
Đối phương không tránh không né, tựa như không phát hiện ra.
Trên mặt lão Vương hiện lên vẻ giận dữ, hừ lạnh nói: “Muốn chết!”
Minh xà thần quyết mà hắn tu luyện không giống với người khác, những người khác theo con đường quỷ dị bách biến còn hắn đi theo con đường cương mãnh bạo lực. Từng sợi hôi khí nhè nhẹ tập trung ở cánh tay phải của hắn, tê tê tê, tiêm gai trên thần trang màu tro nhanh chóng hóa thành những con rắn nhỏ, rất nhanh đã trườn tới cánh tay hắn.
Một xà ảnh màu tro xuất hiện sau lưng lão Vương, nó ngẩng đầu lên, chiếc lưỡi thò ra thụt vào phát ra những tiếng tê tê.
Khí thế của lão Vương tăng lên cực đỉnh, dưới chân phát lực, cả người nhảy vào giữa không trung, toàn thân lấm tấm hoa trang quỷ dị, giống như một con cự mãng đang vẫy vùng.
“Giết!”
Tiếng thét vang lên như tiếng sấm.
Hữu quyền của lão Vương đánh ra!
Ông!
Thanh âm rung động khiến lòng người run sợ tựa như một con sóng lan ra.
Trong không trung, cả người lão Vương biến mất.
Ba!
Tiếng va chạm thanh thúy, một bàn tay tuyết trắng nắm lấy bàn tay của lão Vương, cả người đối phương không chút xao động.
Trên mặt lão Vương hiện lên màu tro, bình tĩnh hô lên một tiếng, thân thể vặn vẹo sinh ra một luồng sức mạnh, nắm tay đang bị đối phương nắm chặt bỗng thoát ra, với tốc độ cực nhanh lần thứ hai đánh tới.
Đối phương hiển nhiên không ngờ lão Vương lại có thể thoát ra nhưng phản ứng cũng rất nhanh, hóa trảo thành chưởng nghênh đón nắm đấm của lão Vương.
Lệ khí dày đặc trên mặt lão Vương.
Trong nháy mắt hắn đã đánh ra mười hai quyền!
Mười hai quyền nhanh như thiểm điện, người có thực lực hơi yếu chỉ có thể nhìn thấy được quyền ảnh mơ hồ.

Chưởng ảnh đối phương xuất ra cũng không kém chút nào.
Ba!
Mười hai âm thanh đồng loạt vang lên như một, tiếng va chạm vô cùng nặng nề.
Đối phương lui về phía sau ba bước!
Lão Vương cả người không khỏi run lên, mặt xám ngoét, thập nhị hưởng chính là sát chiêu của hắn. Mười hai quyền nhanh như thiểm điện, quyền sau nặng hơn quền trước, từ trước đến giờ chiêu này chưa từng thất bại, nó có thể dễ dàng xóa xổ một ngọn núi. Bây giờ trên người hắn còn có thần trang, lại đang ở trong tử khí trì, đây chính là trạng thái đỉnh cao nhất, thập nhị hưởng hắn vừa đánh chính là đòn mạnh nhất trong đời!
Thập nhị hưởng mạnh mẽ cường hãn như thế lại chỉ có thể bức đối phương lui về sau ba bước!
Lão Vương khẽ biến sắc, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, chỉ trong nháy mắt hắn đã đoán ra thực lực đối phương không chỉ hơn mình một bậc!
Cao thủ!
Đối phương nhìn về phía lão Vương rồi tán thưởng: “Thần trang không tệ.”
Lúc này mọi người mới thấy rõ bộ dáng của người mới tới, thân hình người này thon gầy, khá cao, trên người mặc một bộ áo choàng, toàn thân được bao phủ bởi bóng đen. Gương mặt của người này bị bóng của áo choàng che khuất mất, không thể thấy được chân diện.
Trong lòng hộ vệ thoáng trầm xuống.
Giao tình giữa hắn và lão Vương rất sâu, tuyệt chiêu của lão Vương hắn cũng từng thử nghiệm qua, cho dù là bình thường hắn cũng khó mà đỡ được thập nhị hưởng của lão Vương. Thập nhị hưởng vừa rồi so với lúc bình thường lão Vương đánh ra uy lực còn lớn hơn ba phần, hắn tuyệt đối không thể nào tiếp nhận được.
Thế nhưng đối phương lại có thể tiếp được, hơn nữa còn chẳng tổn hao chút lông tóc nào, chẳng qua chỉ lui lại ba bước.
Thực lực như vậy bản thân mình không có khả năng địch được!
Ngoài mặt hộ vệ không có chút hoảng hốt, nơi này là địa bàn của Âm Lăng vệ, đối phương đã có tính toán nhưng không phải dễ dàng thực hiện như vậy. Cả người đối phương không hề phát ra chút tử khí nào, hiển nhiên là vừa mới lẻn vào u minh vạn phần lăng.
Tên gia hỏa này khẳng định không biết vì sao vạn phí trì hải mặc dù không cấm ẩu đả nhưng đến giờ vẫn không xảy ra xung đột mãnh liệt.
Hộ vệ cười nhạt trong lòng.
“Thủ đoạn của đại sư, tại hạ bội phục.” Từa trong áo choàng truyền ra một âm thanh phiêu hốt bất định: “Tại hạ chân thành mời đại sư tới tệ phủ làm khách mấy ngày, mong đại sư cấp cho chút thể diện.”
Tả Mạc thản nhiên nói: “Ta không thích giao tiếp với người giấu đầu giấu đuôi.”

“Ha ha, đại sư lầm rồi, diện mạo chỉ là phù vân mà thôi.” Đối phương cười khẽ một tiếng rồi nói: “Đại sư yên tâm, chỉ cần đại sư nguyện ý hợp tác, cái gì cũng dễ nói. Bất luận mỹ nữ hay trân bảo, đại sư muốn cái gì sẽ có cái đó. Đến chỗ ta, đại sư mới biết thế nào là thiên đường nhân gian, so với nơi này thì tốt hơn vô số lần.”
Giọng hắn tràn ngập mê hoặc.
Tả Mạc cười mà như không cười nhìn đối phương: “Ngươi đã hỏi qua ý kiến gia chủ chưa?”
Đối phương cũng cười nói: “Lúc này tại hạ bị tình thế bắt buộc.”
“Khẩu khí thật lớn.” Một giọng nói vô cùng khó nghe bỗng nhiên vang lên.
Một bóng người toàn thân được bao bọc bởi thi bố từ trong tử khí chậm rãi bay ra. Đó chính là Bố Như Miên, một trong Âm Lăng ngũ quỷ.
Thân hình đối phương thoáng cứng đờ.
Bố Như Miên vừa xuất hiện, tử khí xung quanh như cô đọng lại.
Nhìn thấy Bố Như Miên xuất hiện, hộ vệ thở phào nhẹ nhõm. Cổ Vô Song đại nhân sống một mình ở ức cốt phóng, Bố Như Miên đại nhân suốt ngày ngủ ở vạn phí trì hải, chỉ cần ai thường đi tới hai này đều biết rõ. Vạn phí trì hải to như vậy đến giờ vẫn chưa bao giờ xảy ra tranh đấu ác liệt chính là do có nhân vật khủng bố như Bố Như Miên đại nhân trấn giữ.
Bản tính Bố Như Miên đại nhân thô bạo hiếu sát, lãnh khốc vô tình, chọc giận hắn thì muốn chết cũng không phải là dễ dàng gì.
“Bố đại nhân!” Hộ vệ vội vàng khom người hành lễ.
“Tiểu Hoắc, đưa đại sư đi nơi khác dạo chơi, không cần phải lo lắng. Đã lâu rồi không gặp được thân thể mới mẻ như này, thật khiến người ta hứng thú!” Giọng Bố Như Miên vẫn vô cùng khó nghe nhưng ngữ khí lại rất khách sáo, dù sao cũng là hộ vệ bên cạnh quỷ chủ.
“Vâng!” Tiểu Hoắc vội vàng đưa Tả Mạc lui về phía sau, rất nhanh đã biến mất trong tử khí.
“Âm Lăng ngũ quỷ, Bố Như Miên?” Người mặc áo choàng bỗng mở miệng.
“Muốn cầu xin tha thứ sao? Ồ, muộn rồi!” Giọng nói khó nghe của Bố Như Miên vang vọng trong không trung.
“Cầu xin tha thứ?” Gương mặt được bao phủ trong bóng đen bỗng sáng lên một vòng cung màu đỏ, tràn ngập cảm giác áp bách.
“Ủa.” Bố Như Miên ngẩn ra, phản ứng của đối phương có chút không thích hợp.

-------------------------------
“Đại sư chờ một chút là được, Bố đại nhân rất nhanh sẽ giải quyết xong.” Tiểu Hoắc nói với Tả Mạc, hắn vô cùng tin tưởng vào Bố Như Miên đại nhân.
“Không sao, không cần phải nóng vội.” Tả Mạc cười cười nhưng trong đầu hắn không nghĩ vậy. Thần lực của hắn chưa khôi phục nhưng cảnh giới so với bọn họ thì cao hơn nhiều, trong mắt hắn, gia hỏa mặc áo choàng kia có cùng thực lực với Bố Như Miên.
Hơn nữa cảm nhận của hắn hơn xa người khác, trong nháy mắt khi Bố Như Miên xuất hiện hắn để ý thấy người mặc áo choàng nhìn như kinh hoảng nhưng khí tức của gã không chút xao động.
Điều này nói lên đối phương đã giả vờ kinh hoảng.
Điều này nói lên nhất định hắn đã có hậu chiêu, Tả Mạc thầm nghĩ trong lòng.
Tiểu Hoắc quay sang quan thiết hỏi lão Vương: “Lão Vương không có việc gì chứ?”
Lão Vương miễn cưỡng cười nói: “Không có sao, chỉ là có chút trì hoãn không lấy lại được sức lực. Tên gia hỏa này thật mạnh, mặc thần trang dùng tuyệt chiêu mà cũng chỉ bức đối phương lui lại ba bước, thật sự là quá mất mặt!”
“Ha ha, nhất định tối quá lão Vương ngươi đã quá mệt rồi, giờ hai chân đang nhũn ra chứ gì!”
Có ngươi reo lên dẫn tới mọi người cười hùa theo. Vừa rồi người mặc áo choàng đã khiến mọi người cảm thấy áp lực mãnh liệt, lúc này bình tĩnh hơn mọi người đều có thấy có chút mệt mỏi.
Không ai chú ý tới một đoàn vụ khí màu tro lặng lẽ lan tràn dưới lòng bàn chân mọi người.
“A!” Tả Mạc là người đầu tiên nhận ra dị dạng.
Vạn phí trì hải chính là một khoảng không gian màu tro mờ mịt, những vụ khí này lẫn trong tử khí màu tro rất khó bị phát hiện. Nếu không phải Tả Mạc đã sớm cảnh giác chỉ sợ cũng bị trúng chiêu.
Những vụ khí màu tro này lan tràn rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã bao phủ xung quanh mọi người.
Tiểu Hoắc như đã phát hiện ra nhưng hắn không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào thì đã giống như cọc gỗ ngã ngào xuống đất.
Thụp thụp thụp!
Những người khác cũng giống như cọc gỗ ngã ngửa ra sau, sắc mặt bọn họ trắng bệch, toàn thân thẳng tắp cứng ngắc.
Mê hồn điệt hương thật lợi hại!
Mặc dù tả Mạc đã phong bế miệng mũi nhưng toàn thân cũng hơi mất cảm giác, luồng hôi vụ này đang cố gắng thấm qua da thịt chui vào trong người hắn. Đúng lúc đó, kim châu đang phiêu phù bên trong cơ thể Tả Mạc nhận ra có kẻ thù từ bên ngoài xâm chiếm. Thái dương thần văn bên ngoài kim châu bỗng sáng lên, một luồng sí lưu thái dương nhanh chóng di chuyển khắp người Tả Mạc.
Nơi chúng đi qua hôi vụ liền bị thiêu đốt không còn tăm hơi.
Tả Mạc giả bộ trúng chiêu, cả người thẳng tắp đổ nhào xuống đất, âm thầm thức tỉnh mấy tên gia hỏa đang ngủ say trong giới chỉ. Giới chỉ của Tả Mạc đã được luyện chế lại, củng cố thêm nhiều tài liệu từ trong hư không vô tận. Không gian bên trong vô cùng lớn, hơn nữa quan trọng nhất là Tả Mạc đã đem phần còn lại của thần mộc quan ném vào trong đó. Hiện tại bên trong sinh cơ vô cùng nồng nặc, rất thích hợp để khôi phục thể lực.
Mọi người đều thích nghỉ ngơi ở bên trong đó.

Hắc Kim đang mơ màng màng bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm không rõ: “Nồi lớn, giải quyết riêng, bốn không bốn ăn cơm chưa chim?”
Trong toàn bộ các chữ thì chữ duy nhất Hắc Kim đọc rõ ràng chính là chữ “cơm”.
Vụ Quỷ Đồng bay ra từ trong vụ nhãn khuê, ngáp ngắn ngáp dài thổi ra một loạt sương trắng, xoa xoa mắt: “Chủ nhân!”
Thập Phẩm và Dương Quang cùng bay tới. Thập Phẩm lúc nào cũng đằng đằng sát khí như sắp đánh nhau tới nơi, Dương Quang thì lúc nào cũng tỏ vẻ thẹn thùng xấu hổ.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Tâm thần Tả Mạc truyền tới một tia ý niệm.
Thập Phẩm vô cùng phấn khích, đôi mắt nhỏ mở to, mài đao soàn soạt, nóng lòng muốn thử.
Quỷ Vụ Đồng đã tỉnh táo hơn, Dương Quang cũng đã chuẩn bị tốt.
Chỉ duy nhất có con hàng Hắc Kim là mắt nhắm mắt mở, trong miệng lẩm bẩm: “Này… Các ngươi đi trước đi…”
Tả Mạc lạnh lùng nói: “Chiến lợi phẩm ba người các ngươi chia nhau.”
Hắc Kim phù binh đang mắt nhắm mắt mở bỗng nhảy dựng lên, trên mặt không còn chút buồn ngủ nào nữa, vỗ vỗ lồng ngực, đầy chính khí nói: “Đại ca nói thế là sao! Ta trời sinh đã thích chiến đấu! Chiến đấu mới khiến cuộc sống của ta có ý nghĩa! Đại ca hãy nhìn xem, ta sẽ đánh chúng giống như đánh chó vậy!”
Rất nhanh gương mặt hắn liền trở nên vặn vẹo, tàn bạo nói: “Quấy rầy giấc ngủ vĩ đại của Hắc Kim đại nhân, đám gia hỏa các ngươi chỉ có một kết quả duy nhất chính là bị lửa giận của đại gia thiêu thành tro bụi…”
Bên trong giới chỉ lập tức rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Hắc Kim phù binh đấm ngực giậm chân ngửa mặt lên trời rít gào, trong giới chỉ toàn là tiếng kim chúc va chạm với nhau.
Thập Phẩm lật qua lật lại nguyệt nha nhận trong tay, hàn quang lấp lánh phản chiếu gương mặt đằng đằng sát khí của nó.
Quỷ Vụ Đồng hóa thân thành vụ cự nhân, rầm rập, thân thể khổng lồ đi tới đi lui trong giới chỉ.
Mỗi đầu ngón tay của Dương Quang đều sáng lên, từng ngón tay phát ra những màu sắc không giống nhau, mười ngón là mười màu, hắn liếm liếm môi.
Mắt bọn họ đều đỏ hết lên, chỉ chờ Tả Mạc ra lệnh.
Đã lâu không chiến đấu rồi!
Bọn họ như những thanh đại phủ khát máu khó chịu!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui