Đúng là một không gian chết!
Tả Mạc nhìn cảnh sắc bên ngoài không kìm được mà cảm khái. Ngọn núi màu tro ở phía xa xa liên miên không dứt, không nhìn thấy phần cuối. Rất nhiều ngọn núi có mây mù màu tro lượn lờ, nơi này ngoại trừ màu tro thì chỉ còn hai màu đen trắng, không thể nhìn thấy màu nào khác.
Thấy Tả Mạc dường như có hứng thú với những ngọn núi kia, hộ vệ lập tức mở miệng: “Đó là ức cốt phong.”
“Ức cốt phong?” Tả Mạc bị cái tên này làm cho giật mình.
“Đúng vậy, tất cả ngọn núi kia đều là xương khô, khắp nơi đều là xương, không thể nào đếm xuể được. Đôi khi mưa xuống, xương trắng tựa như hồng thủy tràn về. Rất nhiều xương ở đây là do từ trên đó trôi xuông.” Hộ vệ tựa như một vị hướng dẫn viên du lịch đang nói với khách tham quan.
“Tại sao ở đây có nhiều xương như vậy?” Tả Mạc hứng thú hỏi lại.
“Không ai biết!” Hộ vệ lắc đầu: “Trước đây cũng có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với ức cốt phong nhưng tìm kiếm một hồi lâu mà không vẫn không có kết quả. Có ngươi còn đào bới vào bên trong ức cốt phong, kết quả không ai sống sót đi ra. Nơi đó có rất nhiều xương, có một số người hứng thú với cốt tài nên tới đó để lựa chọn. Cổ Vô Song đại nhân đã ở đó nhiều năm rồi.”
Cổ Vô Song, đó chính là bộ xương có thể nói.
Trong lòng Tả Mạc chợt động: “Tử khí trì ở đâu là tốt nhất?”
“Tử khí trì tốt nhất…” Hộ vệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này không rõ ràng lắm. Nhưng vạn phí trì hải là nơi có rất nhiều tử khí trì, không dưới mấy vạn cái, đại sư nếu cảm thấy có hứng thú thì có thể tới đó nhìn qua chút.”
“Vạn phí trì hải!” Tả Mạc ghi nhớ trong lòng.
Hộ vệ này cũng là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, dọc đường đi hắn luôn mồm chỉ ra những chỗ độc đáo của u minh vạn phần lăng, vì thế mà Tả Mạc biết được khá nhiều. U minh vạn phần lăng là một nơi vô cùng cực đoan và cũng là độc nhất ở Minh cảnh. Âm Lăng vệ đóng ở đây cũng có nguyên nhân độc đáo của nó, ma tộc phổ thông căn bản không thể nào chịu đựng được tử khí dày đặc như này.
Nếu không tu luyện pháp quyết độc hữu của Âm Lăng vệ thì rất nhanh thân thể sẽ bị tử khí không ngừng ăn mòn tới chết.
Tả Mạc có thể nhận ra hộ vệ này rất trung thành và tận tâm với Âm Lăng quỷ chủ, sự sùng kính từ tận đáy lòng. Tả Mạc cảm thấy Âm Lăng vệ đối xử với bên ngoài không giống với những gì hắn trông thấy.
Rất nhanh bọn họ đã đến được nơi ở của quỷ chủ.
Nơi ở của Âm Lăng quỷ chủ rất mộc mạc, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ít ai có thể nghĩ tới một trong số những nhân vật đứng đầu Minh cảnh lại chỉ sống trong một sân viện vô cùng tầm thường thế này.
Bên ngoài viện không có thủ vệ.
Hộ vệ đến trước cửa, cung kính nói: “Quỷ chủ, đại sư tới rồi!”
“Vào đi.” Giọng nói cực kì khó nghe của quỷ chủ vang lên từ sau cánh cửa.
Cửa không gió tự mở.
Tả Mạc đi vào trong viện vô cùng bình thường, không bày biện gì cả. Quỷ chủ ngồi ngay ngắn ở trung tâm viện, hắn từ từ đứng dậy gật đầu với Tả Mạc, mở lời bắt đầu câu chuyện.
“Lần này đại sư đến đây chắc là có liên quan tới thần binh?” Quỷ chủ mặt không biểu cảm nói.
Hai chiếc ghế dựa cùng một chiếc bàn làm bằng xương từ dưới đất bay lên, quỷ chủ ngồi xuống một chiếc ghế dưa, đưa tay mời Tả Mạc ngồi xuống. Sau khi Tả Mạc ngồi xuống trên bàn đột nhiên xuất thiện hai cái chén bằng xương, bên trong chén xương đựng một chất lỏng đỏ như máu.
“Mời.” Quỷ chủ lấy một chén, một ngụm uống cạn.
Tả Mạc hiếu kì cầm chén xương lên ngửi ngửi, không giống như tưởng tưởng, đó không phải là mùi máu tươi, trái lại còn toát ra một mùi thơm vô cùng đặc biệt.
Quỷ chủ nhìn thấy bộ dạng của Tả Mạc thì cười ô ô đầy khó nghe: “Đây là một trong những đặc sản của u minh vạn phần lăng, chu hồng tủy, nhìn qua thì như máu nhưng trên thực là thạch nhũ chủng.”
Tả Mạc ngửa mặt uống cạn, vừa vào cổ họng thì một luồng thanh lương không thể nói thấm vào tận tâm tỳ.
Thứ tốt!
Trong lòng Tả Mạc thoáng xao động.
Một luồng khí tức yếu ớt đang lưu chuyển trong huyết nhục của hắn, thoải mái không nói nên lời.
Dường như tâm trạng của quỷ chủ khá tốt, cười ô ô nói: “Khó có được thứ đại sư thích, ở đây ta còn một ít, sẽ cho người đưa tới chỗ đại sư.”
“Vậy phải cảm ơn quỷ chủ rồi!” Tả Mạc không từ chối, trầm ngâm trong giây lát rồi mở miệng nói: “Lần này ta tới thật ra là vì việc của thần binh.”
“Mời cứ nói.” Quỷ chủ nói.
“Luyện chế thần binh nói khó không khó, nói dễ không dễ. Tài liệu tốt, trình độ tốt là có thể nắm khá chắc thành công. Cái gì gọi là tài liệu tốt, đó chính là tài liệu đỉnh giai, có thể thừa nhận thần lực, đặc biệt có thể thừa nhận thần lực cường đại, phẩm giai chắc chắn không thấp. Cái gọi là trình độ đủ chính là thần văn và phù trận hợp lý để có thể kích phát được vật tính của tài liệu, nếu hợp với người sử dụng thì càng tăng thêm sức mạnh.” Tả Mạc tùy ý nói.
“Nói rất đúng.” Quỷ chủ gật đầu: “Vậy đại sư cần những tài liệu gì?”
“Các loại minh tài ta không quen thuộc lắm.” Tả Mạc trầm ngâm nói: “Thần lực của quỷ chủ có thứ tài liệu nào không thể phá hủy được không?”
Quỷ chủ sửng sốt rồi nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Đại sư chờ chút.”
Dứt lời liền biến mất.
Rất lâu không thấy quỷ chủ quay lại nhưng Tả Mạc không sốt ruột.
Qua khoảng nửa canh giờ quỷ chủ mới quay lại, lách cách lách cách, mấy thứ tài liệu được ném xuống dưới đất, quỷ chủ nói: “Mấy thứ tài liệu này thần lực của ta không thể nào phá hủy được.”
Đầu tiên Tả Mạc cầm lấy một khúc xương, đây hẳn là xương đùi của nhân loại nhưng lại hiện ra màu ám kim rất đặc biệt, tựa như được điêu khắc bằng kim chúc vậy.
Vừa cầm vào tay Tả Mạc bỗng cảm giác được điều gì đó vô cùng quen thuộc, từ trong xương truyền tới một làn hơi ấm mờ ảo.
“Khúc xương này không biết có thể chuyển cho ta được không? Ta có thể dùng thứ khác để đổi.” Tả Mạc ngẩng đầu nói.
Quỷ chủ nghe vậy thì có chút ngạc nhiên nhưng lắc đầu nói: “Không cần phải đổi, đại sư cứ cầm lấy.”
Tả Mạc không khỏi động dung, hắn không tin quỷ chủ lại không nhìn ra sự bất phàm của khúc xương này, không ngờ hắn lại hào phóng đưa cho mình như vậy. Tả Mạc cười nói: “Vậy ta sẽ cầm.”
Lúc này Tả Mạc không có ý định làm qua loa nữa, hắn quyết định phải thay quỷ chủ luyện chế một thanh thần binh. Trên người Tả Mạc có không ít tài liệu tốt, hắn có đủ khả năng làm điều này.
Thu xương đùi ám kim vào trong giới chỉ, Tả Mạc bắt đầu kiểm tra tài liệu khác.
Một cái đầu lâu khô trắng bệch, hốc mắt trống rỗng sâu không thấy đáy, Tả Mạc vừa nhìn thì cảm giác thân thể như bị kéo vào bên trong. Trong lòng cả kinh, cả người tỉnh táo lại, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ không chút động đậy.
Đầu khô lâu này có điều cổ quái!
Trong hốc mắt trống rỗng là hai luồng vụ khí thăm thẳm thâm thúy.
Không cần nhìn, Tả Mạc liền biết cái này tuyệt đối là tài liệu đỉnh cấp. Với cảnh giới thần cấp của hắn mà không cẩn thận cũng trúng chiêu, huyễn ảo mà đầu khô lâu này gây ra quá mạnh, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Tả Mạc bỏ đầu khô lâu xuống, ngay sau đó lại cầm lấy một tài liệu khác.
Đây là một tảng đá màu đen không chút hấp dẫn nhưng khi Tả Mạc vừa cầm vào thì không thể cầm nổi.
Hắn thử lại nhưng tảng đá vẫn ở đó không động đậy chút nào.
“Khối đá này nặng cả ngàn cân, trong lúc vô ý ta nhặt được.” Quỷ chủ ngây ra nói.
Tả Mạc hơi giật mình, tảng đá chỉ bằng bàn tay mà lại có sức nặng tới ngàn cân! Thảo nào bản thân cần không nổi! Mặc dù bây giờ cảnh giới của Tả Mạc là thần cấp nhưng thân thể vẫn còn chưa khôi phục bình thường, tảng đá nặng như thế này hắn không thể cầm lên được.
Tài liệu thứ ba là một khúc gỗ màu tro, vết cháy xém bao phủ khắp mặt gỗ.
Gỗ cực nhẹ, cầm trên tay như không có gì. Làm Tả Mạc cảm thấy ngạc nhiên chính là khối gỗ này lại có khí tức hoang dã rất rõ ràng.
Trong người Tả Mạc có điển tích viễn cổ, dựa theo điển tịch ghi chép lại thì đây có thể là hôi vũ mộc. Hôi vũ mộc là một trong thần mộc của thiên hạ, thần lực của quỷ chủ tự nhiên không thể phá hủy được nó rồi.
Tả Mạc cầm hôi vũ mộc đưa cho quỷ chủ rồi nói: “Mời quỷ chủ thôi động thần lực.”
Quỷ chủ không nói nhiều lời, nhận lấy hôi vũ mộc rồi thôi động thần lực.
Trong nháy mắt một luồng khí tức âm lãnh ngang ngược bao phủ viện, vẻ mặt Tả Mạc vẫn rất bình tĩnh, không hề cử động, rất nhanh trong lòng hắn đã có phân tích của mình. Một lát sau hắn gật đầu nói: “Được rồi.”
Quỷ chủ tuyệt đối không nghĩ ra trong thời gian ngắn như vậy Tả Mạc đã phân tích thấu triệt thần lực của hắn.
Cảnh giới của Tả Mạc là thần cấp, năng lực thôi diễn đạt tới mức vô cùng kinh khủng, mặc dù quỷ chủ chỉ biểu thị một chút thần lực của hắn nhưng đối với Tả Mạc thì vậy là đủ rồi.
“Tảng đá này không thích hợp với ngươi, hôi vũ mộc cùng đầu khô lâu này có thể dùng nhưng còn cần vài tài liệu khác.” Trong lời nói của Tả Mạc toát ra ra sự chuyên nghiệp.
Hắn không hề lừa dối, luận về việc luyện chế thần binh thì không ai có thể chuyên nghiệp hơn hắn.
“Hôi vũ mộc?” Quỷ chủ giơ giơ khúc gỗ màu tro trong tay lên.
“Đúng.” Tả Mạc giới thiệu: “Đây là một loại thần mộc rất trân quý, nhẹ như lông chim, trước đây thường được các bộ lạc thời viễn cổ chế tạo thành thần tiễn. Khối hôi vũ mộc lớn như này là rất hiếm có.”
“Kiến thức của đại sư quả nhiên rất uyên thâm.” Quỷ chủ tiếp tục dùng giọng nói khó nghe của hắn: “Còn cần tài liệu gì nữa? Đại sư cứ việc liệt kê.”
Tả Mạc lắc đầu: “Minh tài ta không quen thuộc lắm, không bằng ngươi cho người đưa ta đi một chuyến tới tài liệu khố, ta thấy rồi mới quyết định chúng có ích lợi không.”
“Được.” Quỷ chủ tiếc chữ như vàng.
Hộ vệ đưa Tả Mạc tới được lệnh đi vào, vẻ mặt cung kính trang nghiêm đứng ở bên cạnh quỷ chủ.
“Ngươi mang đại sư tới tài liệu khố. Hắn muốn cái gì thì ngươi làm cái đó.” Quỷ chủ nói.
“Vâng!” Hộ vệ lĩnh mệnh.
Tả Mạc bỗng nói: “Ta muốn đi vạn phí trì hải nhìn chút, chọn mấy chỗ có tử khí trì tốt.”
Quỷ chủ gật đầu: “Được!”
Sau đó lại quay sang nói với hộ vệ: “Việc này cũng giao cho ngươi.
“Vâng!” Tên hộ vệ vội vàng tuân mệnh.
-------------------------------
“Đây chính là thương khố.” Trước mặt hộ vệ là vô số tài liệu chồng chất như núi, nhìn qua hắn thật bé nhỏ: “Tài liệu ở thương khố này đều có phẩm chất không tồi.”
Chủ quản thương khố đứng ở bên đầy cung kính.
Hộ vệ mô phỏng khẩu khí của quỷ chủ hạ lệnh nói: “Đại sư sẽ chọn tài liệu ở đây, người muốn cái gì thì ngươi làm theo như thế!”
“Vâng vâng vâng!” Chủ quản thương khố vội vàng nói: “Đại sư kêu tiểu nhân làm cái gì tiểu nhân sẽ làm cái đó!”
Tả Mạc thấy thế không khỏi mỉm cười.
Tài liệu ở thương khố chỉ sợ không dưới vài chục vạn loại, chồng chất như núi, một tòa rồi lại một tòa.
Tả Mạc như đi bộ trong sân vắng, thỉnh thoảng khi hắn đi qua ngọn núi nhỏ nào thì lại có một hai kiện tài liệu từ trong đó bay ra phiêu phù trước mặt Tả Mạc.
Khoảng chừng nửa canh giờ, Tả Mạc đã đi một vòng quanh thương khố.
Phía sau hắn có khoảng hơn trăm loại tài liệu đang phiêu phù, hắn ngừng lại rồi nói với chủ quản thương khố: “Ngươi có nhận ra những tài liệu này không?”
Chủ quản thương khố vô cùng quen thuộc với những tài liệu này, rất nhanh hắn đã nhìn qua một lượt toàn bộ tài liệu mà Tả Mạc chọn ra. Tả Mạc lập tức liệt kê ra một danh sách, ghi rõ cần những tài liệu gì.
Nhìn danh sách liệt kê của Tả Mạc chủ quản thương khố gật đầu.
Đến tận hạng mục cuối cùng mà Tả Mạc liệt kê trên mặt chủ quản thương khố mới hiện ra vẻ khổ sở.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn Tả Mạc liền hỏi: “Số lượng không đủ à?”
“Không dám dấu diếm đại nhân, đúng là không đủ, vật ấy có chút quý hiếm, tồn kho chỉ có khoảng một phần mười.” Chủ quản thương khố mếu máo nói.
Sắc mặt hộ vệ trầm xuống, hắn đi lên nhìn thì thấy ba chữ ‘thủy tinh cốt’ thì không nói gì, sau khi nhìn sang chữ số bên cạnh thì câm nín.
Tả Mạc hơi bực mình, tiện tay vẫy một cái, một khúc xương bay tới trước mặt hắn: “Các ngươi dùng cái này luyện đi luyện lại không phải có thủy tinh cốt sao?”
Hộ vệ và chủ quản thương khố như bị sét đánh trúng, hai người đồng thời ngây ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...