Thế Giới Tu Chân

Tả Mạc gật đầu, sau đó chỉ vào hai người hầu bị đánh ở cửa phủ: “Đệ lựa chọn một bộ thần quyết đơn giản dạy cho bọn họ.”
Những người hầu khác lập tức cảm thấy hâm mộ, bị đánh bất tỉnh một lần liền kiếm được một bộ thần quyết, lời to rồi! Bọn họ thầm quyết tâm, về sau nếu gặp nguy hiểm nhất định không được lùi bước.
Biến hóa của mấy người hầu này Tả Mạc đều nhìn thấy hết, việc thưởng phạt công minh đã trở thành thói quen của hắn. Mặc dù hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian vào đám người hầu này nhưng thói quen ở Mạc Vân Hải và bầu không khí lúc nào cũng dâng trào đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn.
Tả Mạc quay sang nói với thành chủ: “Ngươi từ từ nói, không được quên, không được giấu diếm.”
Lúc này thành chủ đã tâm phục khẩu phục, vị thiếu niên tóc bạc trước mặt chắc chắn không giống như những lão gia hỏa kia, tu luyện tới mức đầu óc lú lẫn hết cả. Hắn bắt đầu giải thích.
-------------------------------
Bên ngoài phủ thành chủ, rất nhiều con mắt đã nhìn thấy cảnh tượng kia.
“Ngô lão đầu sắp xoay chuyển tình thế rồi.” Một gã trung niên lắc đầu cảm khái.
“Vận khí của lão gia hỏa này thật quá tốt!” Một nam tử nhìn qua có chút âm nhu nhịn không được nói, lúc này vẻ mặt của hắn hết sức cổ quái.
Hai người đều cho rằng Ngô gia chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng, không ngờ tự nhiên lại có một vị cao thủ lợi hại như vậy xen vào, trong nháy mắt đã nghịch chuyển được tình thế.
“Điều tra được lai lịch của thiếu niên tóc bạc kia chưa?” Nam tử âm nhu cau mày nói: “Mặc dù Ngô lão đầu cứ mở miệng là tiền bối nhưng rốt cuộc ta vẫn có cảm giác tuổi của hắn không lớn lắm.”
Trung niên nhân trầm giọng nói: “Hắn từ trong Hàn Minh đầm đi ra. Đầu tiên xuất hiện ở Tiểu U trấn, theo dân địa phương kể lại thì người này lúc mới tới Tiểu U trấn còn kéo theo năm cỗ quan tài!”
Nam tử âm nhu giật mình: “Năm cỗ quan tài! Chẳng lẽ hắn là ma luyện thi! Từ trong Hàn Minh đầm đi ra…”

Hắn vô cùng khiếp sợ, thành Ngô Ca cách Tiểu U trấn không xa, Hàn Minh đầm như nào không ai biết rõ hơn bọn hắn. Ai cũng biết rằng trong Hàn Minh đầm có vô số thiên tài địa bảo mà bao người mơ ước nhưng chưa ai dám xâm nhập sâu vào bên trong. Chỉ có một số thợ săn địa phương có thể sinh sống ở bên ngoài Hàn Minh đầm.
Bên trong Hàn Minh đầm xứng đáng được gọi là tử địa.
Gia hỏa kia có thể đi ra từ trong tử địa Hàn Minh đầm, còn kéo thêm năm cỗ quan tài nữa, khả năng là thở cũng mang theo kịch độc!
Gia hỏa như vậy, nhìn từ bất cứ góc nào cũng đều là đối tượng không được trêu chọc vào.
Giọng của trung niên nhân cũng trở nên khô khốc, khi hắn nhận được tin này thì bị dọa cho chết ngất. Hắn cố nén sợ hãi trong lòng, trầm giọng nói: “Không biết cường giả như thế từ đâu mà tới, chỉ sợ thực lực của hắn có thể so sánh với Cái Nguyên của Âm Lăng vệ.”
“Cái Nguyên!” Nam tử âm nhu thất thanh hô lên: “Sao thế được? Thực lực của đại nhân Cái Nguyên là sâu không thể lường được, mấy năm nay Âm Lăng vệ oai phong như vậy đều là do một tay hắn gây dựng nên! Tên gia hỏa tóc bạc kia dù mạnh tới đâu cũng không có khả năng sánh với đại nhân Cái Nguyên.”
“Chúng ta phải nghĩ cho kĩ.” Trung niên nhân không phản bác mà chỉ nhắc nhở: “Nước bên này quá sâu, chỉ cần không cẩn thận hai nhà chúng ta đều sẽ bị lật thuyền đó.”
Nam tử âm nhu trầm mặc, hắn biết đối phương nói không sai. Vốn bọn họ đều nghĩ rằng lần này Ngô lão đầu xác định rồi nhưng không ngờ lại kiếm được một người thế chân lợi hại, tình thế lập tức trở nên khó phán đoán hơn nhiều.
“Có lẽ chúng ta nên xem xét lại?” Nam tử âm nhu không chắc chắn nói, vẻ mặt đầy do dự.
Trung niên nhân trầm mặc không nói, chuyện này can hệ quá lớn, lớn tới mức có thể ảnh hưởng tới sinh tử của gia tộc, hắn cũng không dám khinh suất đưa ra quyết định.
-------------------------------
Tả Mạc không ngờ bản thân lại bị cuốn vào một cuộc nội đấu ở Minh cảnh.
Sau khi minh vương thống nhất Minh cảnh thì hắn chỉ ru rú trong nhà, lần gần đây hắn xuất hiện trước mặt mọi người đã là năm năm trước. Trong khoảng thời gian năm năm, minh vương không xuất hiện trước mặt mọi người, ngay cả bốn vị minh chủ cũng chưa bao giờ gặp được minh vương.

Mà trước đó không lâu, minh vương đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người và đề cập tới người kế nghiệp.
Phải biết rằng, minh vương không có con nối dõi. Cho tới bây giờ lai lịch của minh vương vẫn luôn là một bí ẩn, không ai biết rõ. Năm đó minh vương ngang trời xuất thế, những nơi hắn đi qua các thế lực đều quy hàng, cường giả cúi đầu, tạo nên bá nghiệp vô song.
Nếu như minh vương có con nối dõi thì việc truyền ngôi cũng chẳng có gì để mà bàn. Minh vương có thực lực vô song, thân thể khỏe mạnh, sống tám mươi một trăm nữa cũng không có vấn đề gì nên không ai dám có ý đồ bất chính.
Nhưng minh vương không có con nối dõi, bây giờ đột nhiên lại đề cập tới vấn đề này, ý tứ giống như việc này lúc còn sống phải làm cho xong.
Minh vương đã mở miệng, kẻ dưới lập tức trở nên năng động hơn.
Rất có khả năng người kế tục là một trong bốn vị minh chủ. Bốn vị minh chủ đều là cường giả vô cùng mạnh, bọn họ là người hàng phục minh vương năm xưa, mỗi người đều có rất nhiều chiến công, công huân lớn lao.
Bốn vị minh chủ đều đang trấn giữ các phương, dưới trướng dũng tướng như mây trí sĩ như vũ. Càng quan trọng hơn chính là bốn vị minh chủ đều đang ở tuổi tráng niên, bất cứ vị nào cũng đều là nhân tuyển tốt để kế vị.
Mạch nước ngầm ở Minh cảnh lập tức bạo động, Minh cảnh bị phong tỏa cũng có liên quan tới vấn đề này.
Vốn loại việc như này chẳng có liên quan gì tới thành Ngô Ca bé nhỏ nhưng trận phong ba kia đã lan tràn khắp nơi và lan tới giới này. Trong bóng tối thượng tầng đang bạo động, đối với bên dưới thì điều này thường có nghĩa sắp xảy ra xung đột, nhất là cục diện không thể nào ậm ừ cho qua như này.
Thành Ngô Ca mặc dù không lớn nhưng có một loại đặc sản tên là hắc minh thiết. Hắc minh thiết là một trong những tài liệu chế tạo minh giáp, mặc dù không dùng nhiều nhưng lại chiếm vị trí rất quan trọng.
Đối với thành Ngô Ca nhỏ bé, thứ này chính là nguyên nhân khiến bọn họ trở nên bất ổn.
Nơi đóng quân của Âm Lăng vệ gần thành Ngô Ca nhất cho nên yêu cầu đầu tiên là bắt thành Ngô Ca dâng ra mỏ quặng. Thành Ngô Ca tự nhiên cự tuyệt, song phương trở mặt. Sau đó mấy thế lực khác cũng tới thành Ngô Ca để trao đổi, điều này khiến cho Âm Lăng vệ vô cùng bất mãn, xung đột giữa song phương gia tăng nhanh chóng.
Nghe đến đây Tả Mạc có chút hiếu kì hỏi: “Âm Lăng vệ chẳng lẽ không cần cố kỵ gì?”

Thành chủ thành Ngô Ca cười khổ nói: “Tiền bối còn chưa biết, mặc dù Âm Lăng vệ không bằng bốn đại minh chủ nhưng cũng là một tồn tại đặc thù. Âm Lăng vệ là một trong những chiến bộ đầu tiên của vương, rất được vương tín nhiệm, được phái đóng giữ u minh vạn phần lăng.”
“U minh vạn phần lăng?” Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy cái tên này.
Thành chủ giải thích: “U minh vạn phần lăng là một nơi chuyên dùng để chôn cất, rộng lớn không giới hạn. Nơi đó có vô số nấm mộ, dày dặc chi chít, là nơi minh khí nặng nhất của minh giới. Mặc dù cơ cấu tổ chức của Âm Lăng vệ không lớn nhưng địa vị lại cực cao.”
Đến đây thì Tả Mạc đã hiểu được đại khái, tám chín phần mười là Âm Lăng vệ muốn có mỏ quặng của thành Ngô Ca. Chỉ cần có được mỏ quặng này thì chí ít Âm Lăng vệ cũng có thể tăng thêm chút lợi thế, có thể ứng phó với tràng phong ba này.
Thất phu vô tội, giữ ngọc có tội. Thành Ngô Ca có mỏ quặng khiến người ta thèm nhỏ dãi mà lại không có thực lực để bảo vệ nó nên tự nhiên sẽ mang tới tai họa.
“Các ngươi cứ bỏ mỏ quặng đi có phải là xong việc không?” Tả Mạc hỏi.
Thành chủ thành Ngô Ca lại cười khổ: “Nhưnh Hải Tâm Băng minh chủ đã phát lệnh yêu cầu trong ba tháng phải bàn giao ba ngàn cân hắc minh thiết, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Tả Mạc hứng thú hỏi lại.
“Bằng không tru di toàn tộc!” Thành chủ thành Ngô Ca khóc không ra nước mắt: “Vãn bối cũng muốn giao mỏ quặng ra nhưng Hải Tâm Băng đại nhân vốn thiết diện vô tình, nếu như lúc đó không giao ra được ba ngàn cân hắc minh thiết mà Âm Lăng vệ thì khăng khăng muốn có mỏ quặng…”
Trên mặt Tả Mạc lộ vẻ đồng cảm, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ. Hiển nhiên, Hải Tâm Băng cũng đã nhin trúng mỏ quặng này, Âm Lăng vệ sẽ không giúp thành chủ Ngô Ca thành khi bị Hải Tâm Băng khiển trách. Thành chủ Ngô Ca thành đáng thương chen ở giữa chắc chắn là thảm nhất.
Tranh đấu giữa Âm Lăng vệ và Hải Tâm Băng hiển nhiên đang ở thời kì thăm dò. Bi kịch nhất chính là thành Ngô Ca lại là nơi mà song phương lựa chọn, song phương đều cố gắng dùng thành Ngô Ca để thăm dò giới hạn của đối phương.
“Ngươi muốn ta giúp như thế nào?” Tả Mạc hỏi thành chủ thành Ngô Ca.
Thành chủ thành Ngô Ca phục sát đất nói: “Vãn bối nguyện dâng mỏ quặng này tiền bối, chỉ mong tiền bối có thể bảo đảm an toàn cho gia tộc của vãn bối!”
“Ta cần mỏ quặng của ngươi làm gì?” Tả Mạc dở khóc dở cười, bỗng trong lòng chợt động, trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng lúc này, vị thủ lĩnh của Âm Lăng vệ đã tỉnh lại, nghe thấy vậy thì tức giận nói: “Ngô lão đầu, gan ngươi to thật! Ngươi lại dám cấu kết với ngoại tộc…”

Tả Mạc vung tay lên, bụp, tên chiến tướng đầu lĩnh như bị roi quất trúng, lăn lông lốc rồi văng ra ngoài, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.
“Được, mỏ quặng này ta nhận.” Tả Mạc ngẩng đầu nói với thành chủ thành Ngô Ca: “Về phần an toàn của gia tộc ngươi, ngươi có hai lựa chọn, một là theo ta, hai là chờ ta nói chuyện với đám người kia để bọn họ không làm khó ngươi nữa.”
“Toàn tộc vãn bối nguyện ý đi theo đại nhân!” Thành chủ thành Ngô Ca không chút do dự nói.
Hắn biết rõ, bản thân giờ giống như một khối thịt béo, cuối cùng cũng sẽ bị ngươi ta gặm hết. Hắn không thèm để ý tới mỏ quặng, chỉ mong có thể bảo vệ được tộc nhân. Hắn tức giận Âm Lăng vệ vì chúng chỉ nghĩ tới mỏ quặng mà không chịu đảm bảo an toàn cho tộc nhân của hắn.
Nếu như thế không bằng đem nó giao cho vị tiền bối này để đổi lấy an toàn của tộc nhân.
Về phần hai lựa chọn thì càng dễ dàng hơn. Với hiểu biết của hắn về Âm Lăng vệ thì vị tiền bối này vừa rời đi nhất định bọn chúng sẽ tới đây trả đũa.
Tả Mạc hơi giật mình, lão đầu vô cùng quyết đoán, trong mắt hắn hiện lên vẻ tán thưởng.
“Không sai.” Tả Mạc gật đầu: “Để Thanh Hiểu chọn mười thanh niên trong tộc của ngươi, về sau bọn chúng sẽ đi theo Thanh Hiểu học tập.”
Thành chủ vô cùng vui mừng: “Đa tạ đại nhân!”
Hắn cảm thấy bản thân quá may mắn vì đã không nhìn lầm người, đại nhân không phải loại người khắc bạc. Có Thanh Hiểu đại nhân chỉ điểm, mười tên tộc nhân này nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng. Thực lực của Thanh Hiểu đại nhân hắn đã tận mắt nhìn thấy, đó là sâu không thể lường được.
Tả Mạc tiếp tục nói: “Phái người đi nói với Âm Lăng vệ và Hải Tâm Băng, giờ mỏ quặng nằm trong tay ta, kêu bọn họ tới đây nói chuyện.”
Nghe giọng nói lãnh đạm bình tĩnh của Tả Mạc, không biết vì sao sự kinh hoảng trong lòng Ngô lão đầu biến mất, hắn khom người tuân mệnh: “Vâng!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui