Bầu trời đêm tối đen như mực bị những pháp quyết, thần thuật tạo ra chiếu sáng rực rỡ. Vô số pháp quyết, thần thuật va chạm với nhau trong không trung, giống như pháo hoa bùng nổ tạo ra những tiếng ầm ầm làm nhức tai người nghe, từng lớp sóng khí làm bầu trời đêm bị vặn đi, tất cả những thứ trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ vặn vẹo.
Trong cấm chế, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ phấn khích, khuôn mặt bọn họ trở nên dữ tợn, gân xanh lộ ra, tất cả đều rất tập trung.
“Chú ý! Chú ý! Giáp tự chú ý chặt đứt cánh trái của đối phương!”
“Bính tự khống chế thần lực của các ngươi, không nên đánh quá mạnh, chú ý thay phiên!”
“Định thần hào cấm chế, chưa ăn cơm sao? Đánh vậy mà cũng coi được à? Đánh mạnh lên! Để bọn họ chạy thoát một tên ta sẽ không tha cho các ngươi đâu…”
…
Ma Phàm lạnh lùng nhìn chiến trường, từng mệnh lệnh được hắn ban ra giống như nước chảy mây trôi không ngừng truyền vào từng góc của mỗi cấm chế.
Ở Mạc Vân Hải có vài chiến tướng am hiểu phòng thủ, ví dụ như Thúc Long Vệ Doanh, ví dụ như Đường Phỉ Đường Tự bộ, nhưng Ma Phàm lại rất khác với những người này.
Hắn là chiến tướng am hiểu nhất sử dụng chiến tuyến cấm chế để phòng thủ.
Do năm đó thành công phòng thủ chống lại chiến bộ của Huyền Không tự, thiên phú của Ma Phàm về phương diện phòng thủ này được phát hiện, sau đó hắn lại đóng quân ở Lan Tự giới, dựa vào cứ điểm cấm chế mà phòng thủ nên hắn đã nảy sinh hứng thú với việc lợi dùng quần cấm chế để phòng thủ.
Mà phù trận cấm chế luôn là trọng điểm phát triển của Mạc Vân Hải, trường phái mai rùa của Tả Mạc đã ảnh hưởng rất lớn tới mọi người. Cảm thấy hứng thú nên Ma Phàm đã ở trên Kim Ô doanh rất lâu để nghiên cứu những cấm chế phù trận này.
Bất luận phòng tuyến phù trận nào trong tay hắn cũng đều phát huy ra được uy lực kinh người.
Hắn hiểu rõ từng ưu nhược điểm của các loại phù trận, có thể ứng dụng nó một cách hợp lý, mà kinh nghiệm năm xưa cũng làm hắn có một tầm nhìn rất tốt đối với việc vận dụng quần phù trận cấm chế.
Mà phó thủ Niên Lục thì lại tinh thông tính toán, có thể trợ giúp hắn rất nhiều, còn Lôi Bằng chính là một cái búa giấu ở trong mai rùa.
Chiến trường đang lặng lẽ biến hóa.
Loại biến hóa này vô cùng nhỏ, ở trong chiến trường hỗn loạn phức tạp không có ai phát hiện ra được nhưng Ma Phàm lại có thể nhạy cảm nhận ra.
Hai chiến bộ của đối phương đang phối hợp một cách ăn ý bỗng xuất hiện khoảng trống.
Hai mắt Ma Phàm đột nhiên sáng rực lên, giọng hắn trong vô thức đề cao hơn, mệnh lệnh trở nên ngắn gọn.
“Giáp Sửu, toàn lực công kích!”
“Định tự ngăn chặn địch nhân của các ngươi.”
“Canh tự bớt công kích đi, để cho bọn họ tiến lên.”
“Bính tự, Kỷ tự chú ý, chuẩn bị quấn giết!”
Đội viên dưới trướng hắn rất quen thuộc với những biến hóa của hắn, mọi người đều biết rõ, mỗi khi đại nhân nói ít đi thì điều đó có nghĩa trọng điểm của chiến đấu đã xuất hiện.
Mọi người lập tức tập trung tinh thần, phòng tuyến phù trận lập tức phát sinh biến hóa, ở trong pháp quyết như mưa loại biến hóa này rất khó có thể phát hiện ra.
Lôi Bằng được vũ trang hạng năng, Mạc Văn thần trang đã bao phủ hoàn toàn cơ thể lực lưỡng của hắn, trên tay là kim lưu đại kiếm, hắn giống như một cự nhân bước ra từ trong truyền thuyết viễn cổ, cả người toát ra sự thèm máu, khí tức hung bạo. Bên cạnh hắn hai trăm lính tinh nhuệ cũng được trang bị vũ trang hạng nặng im lặng đứng đó làm người ta ớn lạnh.
Hắn vận sức chờ phát động, đã chuẩn bị tốt để chiến đấu!
“Bọn họ tiến tới rồi!”
“Đại Bằng, giết!”
Hai mắt Lôi Bằng chợt sáng rực lên, khí tức tăng vọt, kim lưu đại kiếm tựa như không khí được hắn nhấc lên, hắn giốn như một con trâu điên, ầm ầm xông ra khỏi phòng tuyến phù trận!
“Giết!”
Hai trăm lính tinh nhuệ đồng thời phát động, đồng thanh hét lớn: “Giết!”
Đội ngũ giống như một thanh trọng phủ sắc bén được vung lên, hung hăng chặt con mồi thành vô số mảnh nhỏ.
Chiến bộ đang phóng tới hoàn toàn không ngờ đối phương lại lao ra khỏi phòng tuyến như vậy. Bất ngờ không kịp đề phòng, huyết nhục tung tóe, Lôi Bằng giống như một hung thú từ thời viễn cổ, đánh đấm loạn lên,
Thần trang trên ngưởi hắn được đặc biệt dựa theo đặc điểm của hắn mà luyện chế, nó chỉ có một tác dụng đó chính là gia tăng sức mạnh của Lôi Bằng lên năm lần!
Lôi Bằng trời sinh đã có thần lực, sau khi chạm khắc ma văn thì sức mạnh càng lớn, pháp quyết hắn tu luyện đã được Tả Mạc đổi thành ma công, sau khi sử dụng ma thai thì thành công luyện thành ma thể làm sức mạnh của hắn lần thứ hai được đề cao. Tả Mạc cũng quyết tâm để hắn đi theo cong đường này, vào lúc này sức mạnh của Lôi Bằng đã đạt tới mức kinh khủng. Không ngờ tới, sau khi tu luyện Mạc Vân thần quyết, sức mạnh của Lôi Bằng lại tăng thêm nữa.
Thần lực của Lôi Bằng là một loại lực rất đơn giản, trực tiếp nhất, thô bạo nhất, không có chút kĩ xảo nào, đơn thuần chỉ là sức mạnh!
Kim lưu đại kiếm giống như ván cửa vậy, vung lên rồi đập xuống, không ai có thể ngăn cản được. Hắn không thích đâm, kim lưu đại kiếm trong tay hắn giống như một thanh trảm mã đao dày nặng, hắn thích nhất là chém.
Thường thường một kiếm chém xuống thì cả người lẫn ma kỵ đều sẽ bị bổ ra làm đôi.
Giết tới đỏ mắt, hắn thậm chí còn biến thân kiếm thành thiết côn, quất, đập, tất cả đều sử dụng nhưng miễn là bị đánh phải thì đều giống như bị tê giác trực tiếp húc phải vậy, cả người lõm vào rất quỷ dị, thất khiếu trào máu.
Đang!
Tay Lôi Bằng run lên, từ khi khai chiến tới giờ mới có người ngăn cản được kiếm của hắn.
Huyết quang trong mắt hổ tăng vọt, hắn nhìn thấy người ngăn cản mình chính là một trong hai gã ma soái.
Lúc này chính là lúc chiến ý của Lôi Bằng đạt cao điểm, dù cho đối phương là ma soái hắn vẫn bình tĩnh không sợ, nổi giận gầm lên một tiếng, vung kim lưu đại kiếm lên,
“Tới hay lắm!”
Ma soái hừ lạnh một tiếng, không thấy có biến hóa gì, thương trong tay hắn bỗng sáng rực lên, một điểm sáng vô cùng chói mắt đột nhiên hiện ra trước mắt Lôi Bằng.
Điểm sáng ấy tới cực nhanh giống như thiểm điện vậy.
Trong phạm vi mười dặm, tâm thần mọi người đều bị một thương này hấp dẫn. Đội viên xung quanh Lôi Bằng sinh ra ảo giác điểm sáng màu bạc kia có sức hấp dẫn khó có thể cưỡng lại, cả người bọn họ không tự chủ được mà bay về phía điểm sáng giống như thiêu thân lao vào lửa.
Cảm giác vô cùng nguy hiểm trong nháy mắt bao phủ toàn bộ bọn họ, bọn họ không khỏi hoảng sợ thất sắc.
Nhưng đúng vào lúc này một tiếng rống giận như của một loại dã thú đột nhiên bùng nổ trong tai bọn họ.
“Giết!”
Lôi Bằng trợn tròn mắt, thần trang trên người phát ra ánh sáng màu đỏ tươi, mỗi khối ma văn trên người hắn, thậm chí từng khối cơ bắp, xương, từng giọt sức mạnh trong cơ thể đều tập trung vào kim lưu đại kiếm trong tay hắn!
Chỉ thuần túy là sức mạnh không có chút kĩ xảo nào!
Chỉ có sức mạnh!
Đông!
Tiếng đánh nặng như tiếng trống, như sấm rền vang lên trong tầng mây dày đặc, trong khoảng trặm dặm đều có thể nghe thấy rõ!
Sóng khí kinh người giống như vách thép tường sắt với thế tới không thể chống đỡ ầm ầm tràn ra bốn phía, cấm chế phù trận trong khoảng năm dặm đều bị phá hủy. Người phản ứng hơi chậm cố gắng chống đỡ lại sóng khí thì lập tức thổ huyết thụ thương, mà thông minh hơn chút thì dựa theo sóng khí mà bay ra bên ngoài.
Bên trong khoảng năm dặm không còn gì.
Kim lưu đại kiếm biến thành từng mảnh nhỏ, Lôi Bằng giống như bao cát ngã xuống mặt đất, thần trang trên người hắn tứ phân ngũ liệt, máu tươi từ bên trong trào ra như suối, giống như người máu vậy.
Mà ở nơi vừa xảy ra giao chiến, ma soái cầm thương đứng sừng sững bất động.
Toàn trường đều yên lặng, mọi người đều bị va chạm kinh thế hãi tục này làm cho sốc toàn tập.
Bỗng bụp một tiếng, một mảnh nhỏ từ trên thân thương bong ra rơi xuống mặt đất.
Đây giống như một tín hiệu, rầm rầm, cả cây trường thương lập tức tan thành tro bụi.
Ma soái giống như tượng đá vẫn đứng yên bất động.
Mọi người kinh ngạc nhìn ma soái đang mê muội, tim như sắp tràn qua cổ họng.
Nhưng đúng vào lúc này ma soái ầm ầm đổ xuống.
“Đại nhân!” Vô số chiến sĩ ma tộc không tin được gào lên những tiếng thảm thiết.
Nhưng ma soái đổ xuống không đáp lại.
“Ha ha ha ha! Khụ…”
Lôi Bằng cuồng tiếu giãy dụa bò lên, đột nhiên hắn xé rách thần trang đã tan nát trên người, lúc này mọi người mới hoảng sợ phát hiện cả người Lôi Bằng đều là máu, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy những vết thương to nhỏ trên người hắn, từ trong đó máu không ngừng trào ra bên ngoài.
Lôi Bằng hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra, từ trong giới chỉ lấy ra một thần trang hoàn toàn mới, không quản tới máu tươi đang chảy khắp người mặc luôn thần trang vào.
Sau đó hắn lấy từ trong giới chỉ ra một thanh đại phủ giống như một ván cửa lớn.
Cầm theo đại phủ, máu vẫn chảy từng giọt ở dưới chân hắn, Lôi Bằng bước từng bước về phía trước, đột nhiên đưa trọng phủ trong tay lên, rống một tiếng giống như dã thú: “Giết!”
Trong cấm chế phù trận Niên Lục lau mồ hôi lạnh: “Tên gia hỏa này đánh tới điên đầu rồi!”
Ma Phàm lại nhíu mày, thực lực của hắn rất cao nên đã nhìn thấy rất rõ ràng. Ma Soái quá sơ suất, hắn không thể nào ngờ được có người lại đi theo con đường chỉ theo đuổi sức mạnh, hơn nữa còn có thể đạt tới mức này. Một kích kia Lôi Bằng đã tập trung toàn bộ sức mạnh của bản thân, dù cho lão đại nổi danh bởi sức mạnh cũng sẽ không lựa chọn chống đỡ.
Nhất lực phá vạn pháp, đây chính là nói về điều này.
So kỹ xảo so cảnh giới, ma soái đều hơn xa Lôi Bằng nhưng nếu dùng cứng đối cứng thì không phải muốn chết sao?
Ma Phàm lắc đầu, kì thực hắn biết rõ ý đồ của ma soái, ma soái muốn thông qua hành động lần này để chấn hưng sĩ khí của binh sĩ, không ngờ lại gặp phải tên gia hỏa Lôi Bằng man dại không thèm nói lý này.
“Kêu hắn trở về đi.” Ma Phàm nghiêm túc nói.
Phù trận quần bị tạo ra một lỗ hổng có bề rộng gần năm dặm, điều này có nghĩa bố trí lúc trước cần phải điều chỉnh lại. Phòng tuyến sứt mẻ có nghĩa sơ hở càng nhiều nhưng điều này không thể giải quyết ngay được, sức mạnh cao giai đủ để chi phối chiến cuộc. Hơn nữa đối phương đã phải trả giá bằng một gã ma soái, từ tổn thất mà nói thì bọn họ chiếm đại tiện nghi rồi.
Đối phương mất đi không phải chỉ một vị ma soái. Phương thức chiến đấu của ma tộc đã định từ trước, một vị ma soái tử vong thì khả năng chiến đấu của chiến bộ sẽ giảm mạnh, giống như một đống hỗn loạn.
Nếu nói một vị ma soái tử trận chính là gãy một chiếc cánh thì làm nó dao động tới gân cốt chính là sĩ khí.
Sĩ khí là một thứ không nhìn thấy được, không tìm ra được nhưng lại ảnh hưởng rát lớn tới thành bại, chiến đấu càng mãnh liệt thì ảnh hưởng của nó càng hiện rõ hơn.
Dù cho đối phương còn có một gã soái giai!
Ma Phàm nhạy cảm thấy được sĩ khí của đối phương đang suy sụp, hơn nữa vị ma soái còn lại cũng bị kết quả này làm cho ngây người, nhất thời không biết phải làm gì.
Địch nhân nhất thời loạn hết cả lên.
Cơ hội!
Ma Phàm không chút do dự điều chỉnh mệnh lệnh của bản thân.
Chiến bộ ma tộc hỗn loạn lập tức rơi vào công kích mãnh liệt, khi vị ma soái kia phản ứng lại thì hắn mới phát hiện ra chiến bộ của hắn đã bị đối phương quấn chặt lấy, nếu lúc này mà lùi lại thì con số thương vong sẽ rất kinh khủng.
Chết tiệt!
Tại sao lại như vậy chứ!
Sắc mặt hắn tái nhợt đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...