Thế Giới Tu Chân

Thanh hoa mỹ lệ mà mảnh mai khiến đại thủ lĩnh hộ vệ của Thang gia không khỏi cảm thấy xao động.
Trong nháy mắt hắn liền vất bỏ tất cả coi thường, nheo nheo mắt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ cảnh giác.
Nữ nhân này là ai?
Thanh hoa trước may lay động uyển chuyển đầy mềm mại, sát cơ ẩn hiện.
Ánh mắt đại thủ lĩnh trở nên nghiêm túc, hai chân kẹp lại, lam giác tê kiếm vĩ dưới chân tâm ý tương thông đột nhiên tăng tốc, thân thể to lớn như tiễn rời cung tạo ra một loạt tàn ảnh trong không trung, tiếng vù vù trầm thấp trong nháy mắt liền biến mất.
Một điểm sáng chói mặt đột nhiên xuất hiện trong không trung, với tốc độ kinh người mở rộng trong mắt Thanh Hoa Tuyết.
Không gian xung quanh Thanh Hoa Tuyết đột nhiên trở nên ngưng trệ, còn điểm sáng chói mắt kia tựa như một vòng xoáy sinh ra một luồng hấp lực mãnh liệt. Vô số thanh hoa giống như thiêu thân lao vào lửa, nhanh chóng bay về phía điểm sáng này.
Vô trung sinh hữu thương!
Khuôn mặt đại thủ lĩnh như được tạc bằng nham thạch đầy lạnh lùng và nghiêm nghị, như ẩn như hiện phía sau điểm sáng kia.
Hắn nhận ra thanh hoa rất lợi hại nên vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu!
Tả Mạc đang đứng cạnh ma binh trì trong mắt lóe sáng, đáy lòng thầm kinh dị, một thương này đã ẩn chứa pháp tắc giới. Chỉ riêng một thương này đã đủ để tiến vào hàng ngũ cao thủ rồi.
“Là vô trung sinh hữu thương!” Vệ hơi giật mình.
“Tên thật là kì quái.” Tả Mạc nhịn không được nói.
Vệ lảm nhảm: “Vô trung sinh hữu thương là ma công hệ thương đỉnh cao, từ khi sáng tạo ra tới nay luôn là một trong những ma công hệ thương lợi hại nhất. Nhưng vì tu luyện nó quá khó nên ta còn cho rằng nó đã thất truyền, không ngờ hiện tại lại có thể nhìn thấy.”
Tả Mạc cùng lúc làm hai việc rất thoải mái tự nhiên.
Luyện chế ma binh cấp thấp đối với hắn không có chút khó khăn nào, tuyệt đại đa số tinh thần hắn đều đặt ở trên trận chiến giữa hai người. Hắn đã nhận ra Thanh Hoa Tuyết, trận chiến với nàng ở thập chỉ ngục đã tạo cho hắn ấn tượng sâu sắc. Không chỉ mỗi hắn nhận ra, Bồ yêu và Vệ cũng nhận ra.
“Thực lực cô nàng này so với lần trước thì mạnh hơn nhiều đó!” Bồ yêu có chút kinh ngạc.
“Khẳng định lần trước bị sự cường đại của tiểu Mạc Mạc chinh phục rồi, sau đó nỗ lực vươn lên mạnh mẽ, ngươi nhìn xem, không phải đã đuổi tới ma giới rồi sao! Thật là si tình!” Lúc này Vệ tựa như một bà già lắm mồm.

Tả Mạc bị Vệ gọi là tiểu Mạc Mạc thỉ nổi cáu suýt chút nữa làm hỏng ma binh đang luyện chế trong ma binh trì.
Hắn giận tím mặt: “Vệ, ta nói rồi, không cho phép gọi ta là tiểu Mạc Mạc!”
Bồ yêu gật đầu nói: “Cô nàng này tu luyện thanh hoa không tồi chút nào nhưng chẳng lẽ đầu óc Thanh Hoa gia có vấn đề à? Mầm cây tốt như vậy mà lại tùy tiện đưa ra ngoài? Không sợ sẽ gặp chuyện chẳng lành sao?”
“Nói không chừng người ta lén trốn nhà chạy cả ngàn dặm chỉ để tìm tiểu Mạc Mạc của chúng ta…” Vệ chen ngang.
Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, giọng rít lên: “Vệ, ta nói rồi, không được gọi ta là tiểu Mạc Mạc…”
Đúng vào lúc này Bồ yêu vuốt cằm, nghiêm trang nói: “A Tả à, hay là ngươi chịu khó hi sinh đi? Đưa nàng lại đây, cho ta nửa năm, ta tuyệt đối có thể chỉ dạy ra một cao thủ.”
Tả Mạc hiểu rất rõ, thương thảo với hai tên gia hỏa vô lương này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Hắn quyết định không chơi với hai tên hỗn đản này nữa mà tập trung vào trận chiến trước mặt.
Không gian phía trước vặn vẹo sụp đổ, điểm sáng chói mắt kia tựa như một ngôi sao, thanh hoa bị vòng xoáy cuốn vào hướng về điểm sáng này.
Một thương này của đối phương cũng khiến Thanh Hoa Tuyết cảm thấy kinh hãi. Nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi, tinh thần vô cùng tập trung.
Nàng mở hai tay ra, sống lưng thẳng tắp, bộ ngực căng tràn, thắt lưng buộc chặt khiến cặp mông phía sa cong lên tạo nên một đường cong kinh tâm động phách.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi. Đường cong tuyệt mỹ, hai mắt khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta cảm khái vẻ đẹp của tạo hóa. Trên môi Thanh Hoa Tuyết là nụ cười đầy tự tin, lẫn trong đó là sự thành kính, nó giống như điểm nhấn khiến vẻ đẹp tuyệt mỹ thêm hoàn hảo.
Từng sợi thanh mang quấn quanh mười ngón tay vô cùng tinh tế.
Tranh!
Tiếng kim loại va chạm vang vọng toàn trường, điểm sáng chói mặt bị thanh hoa kéo giãn nhất thời vặn vẹo biến thành vô số mảnh nhỏ.
Đúng lúc này Thanh Hoa Tuyết liền mở mắt!
Từng đóa thanh hoa hiện lên trong mắt nàng, hai đóa thanh hoa chậm rãi chuyển động.

Bỗng, mười ngón tay của nàng phát ra từng sợi chồi non màu xanh, những sợi chồi non này sinh trưởng với tốc độ kinh người, trong nháy mắt dây leo màu xanh đã bao phủ không gian xung quanh hai người.
Khi những dây leo màu xanh này điên cuồng phát triển thì trong lòng đại thủ lĩnh liền cảm giác được sự nguy hiểm mãnh liệt. Lúc trước vừa giao thủ hắn còn chưa rõ những thanh hoa kia là gì, nhưng khi hắn đem những thanh hoa nguy hiểm kia vặn nát thì lập tức hắn đoán ra được đó là yêu thuật.
Vị nữ nhân mảnh mai trước mắt này chính là yêu tộc!
Đại thủ lĩnh liền có chút do dự, yêu tộc lợi hại như thế khẳng định là người trong sứ đoàn của yêu tộc. Gia chủ đã phân phó xuống không được trêu chọc vào sứ đoàn yêu tộc này!
Đây là sứ đoàn yêu tộc chính thức trong vòng mười năm trở lại đây. Phía sau nó là yêu tộc trưởng lão hội với quyền lực tối cao của yêu tộc.
Đại thủ lĩnh hợi sợ ném chuột vỡ đồ nhưng khi hắn phát hiện ra không gian xung quanh bị dây leo màu xanh bao phủ thì không khỏi biến sắc. Toàn bộ kiêng kị trong lòng đều bị vất lên chín tầng mây, sát cơ mãnh liệt khiến lông tơ khắp người hắn đều dựng đứng hết cả lên.
Ngoan độc thật!
Đối phương lại dám hạ sát thủ!
Đại thủ lĩnh với kinh nghiệm thực chién vô cùng phong phú lập tức hiểu ra, nếu như bản thân không toàn lực ứng phó chỉ sợ hôm nay sẽ nằm lại ở đây. Lam giác tê kiếm vĩ dưới thân cũng cảm thấy được nguy hiểm, rít lên trầm thấp.
Đại thủ lĩnh vỗ an lam giác tê kiếm vĩ phía dưới, lam giác tê kiếm vĩ lập tức yên tĩnh trở lại. Giờ đây trong mắt hắn chỉ có chi chít dày đặc dây leo màu xanh tựa như một cái nhà tù thật lớn, từng đóa thanh hoa đang nở ra ở trên dây leo, số lượng nhiều tới kinh người.
Giới!
Đối phương là cao thủ cũng đã lĩnh ngộ được giới.
Đại thủ lĩnh hơi cúi thấp người, nắm chặt trường thương trong tay.
------------------------------
“Oh, A Tả, cái này cùng với yêu thuật lao lung của ngươi có điểm giống nhau này!” Mắt Bồ yêu sắc như dạo phát hiện ra ngay.
Nhất thời Vệ trở nên vô cùng hưng phấn: “Chứng cứ! Chứng cứ! Đây rõ ràng là chứng cứ! Tiểu Mạc Mạc, rõ ràng người ta thầm mến ngươi đã lâu rồi!”

Tả Mạc cũng hơi giật mình, thanh hoa lao lung của Thanh Hoa Tuyết rất giống với yêu thuật lao lung mà hắn dùng tại thập chỉ ngục năm đó. Sự tương tự này không phải chỉ giống nhau bên ngoài mà còn có rất nhiều điểm quan trọng cũng rất giống.
Nhưng Tả Mạc đối với những lời nói của Vệ chỉ cười nhạt bỏ qua.
Tám chín phần mười là do trận chiến năm đó, đối phương không cam lòng chịu bại nên đã sưu tập những hình ảnh của mình để tìm kiếm nhược điểm!
Càng nghĩ Tả Mạc càng tin vào điều này.
Đối phương thay mình đỡ một kích này tám chín phần mười là muốn có một trận chiến công bình với mình!
Mặc dù thanh hoa của đối phương rất lợi hại nhưng điều đó chỉ làm chiến ý của Tả Mạc tăng cao, nhưng vừa nghĩ tới lớp vỏ bọc của bản thân nếu bị bại lộ sẽ kéo theo một loạt phiền phức chiến ý của Tả Mạc liền biến mất.
Thật là phiền phức!
Tả Mạc bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề then chốt, nữ nhân này có phải đã nhận ra mình rồi không?
Chắc chắn là nhận ra rồi! Không biết vì sao cảm giác này của Tả Mạc rất mãnh liệt, có lẽ chiến ý của Thanh Hoa Tuyết đã kích thích hắn, hắn có thể nắm chắc bảy tám phần đối phương nhất định đã nhận ra mình!
Chết tiệt!
Khi Tả Mạc ý thức được điều này nhất thời có chút đau đầu, hắn không thể nghĩ ra tiếp theo phải làm gì nữa.
Làm sao bây giờ?
“Mỹ nam kế đê! Tiểu Mạc Mạc!” Vệ vô cùng hưng phấn đưa ra ý kiến.
“Mỹ nam kế đê! A Tả!” Vẻ mặt Bồ yêu đầy nghiêm trang nhưng rất nhanh liền tiếng cười âm hiểm vang vọng trong thức hải.
Tả Mạc đã không còn trông mong gì vào hai tên gia hỏa kia nữa.
Bỗng, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Tả Mạc.
“Đánh đánh giết giết có gì tốt, mọi người có thời gian cùng nhau uống rượu đi!”
Một bóng người bỗng xuất hiện chen giữa Thanh Hoa Tuyết và đại thủ lĩnh.
Bóng người này xuất hiện cực kì đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước. Trong mắt Thanh Hoa Tuyết thoáng hiện lên nét sợ hãi, nàng không biết làm sao bóng người này có thể đột phá được thanh hoa lao lung của mình.
Đại thủ lĩnh đang muốn phát động tấn công thì cả người bỗng cứng đờ, ánh mắt thâm trầm hiện rõ sự khiếp sợ, bóng người đến bên cạnh hắn vậy mà hắn lại không hề phát hiện ra!

Thực lực sâu không thể lường được!
Thanh hoa lao lung mỹ lệ hóa thành vô số điểm sáng, Thanh Hoa Tuyết đã giải trừ yêu thuật. Lam giác tê kiếm vĩ hung hãn trở nên cực kì ngoan ngoãn như thú cưng vậy, khí thế đáng sợ của đại thủ lĩnh cũng biến mất không còn chút tăm hơi nào.
Bóng người xen vào giữa cuộc chiến chính là Phong Tín Tử.
Khi phát hiện người ra tay chính là Phong Tín Tử thì sắc mặt Thanh Hoa Tuyết liền bình thường trở lại tựa như chưa có chuyện gì phát sinh, tiến lên hành lễ: “Đại nhân.”
“Thanh Hoa gia nhìn sai rồi.” Phong Tín Tử mỉm cười nói: “Ta nhớ rằng ngươi xuất thân trực hệ đúng không?”
“Vâng thưa đại nhân!” Thanh Hoa Tuyết đầy lãnh đạm trả lời.
“Không tệ không tệ.” Phong Tín Tử gật đầu nhưng ngay sau đó lại nói: “Bất luận ngươi xuất phát từ ý định gì nhưng hiện giờ nếu đã là một thành viên của sứ đoàn thì cũng nên cân nhắc, không nên mang phiền phức tới cho mọi người.”
“Đại nhân nói phải, Tuyết lỗ mãng rồi.” Thanh Hoa Tuyết áy náy nói.
Phong Tín Tử tháy thái độ của nàng tốt hơn thì gật đầu, quay sang nhìn đại thủ lĩnh nói: “Thuộc hạ của tại hạ trẻ người non dạ nảy sinh va chạm với các hạ, mong các hạ bỏ quá cho!”
Đại thủ lĩnh liếc Phong Tín Tử một cái, trên mặt Phong Tín Tử vẫn đang nở nụ cười không hề có chút mất tự nhiên nào.
Hắn không nói lời nào liền xoay người rời đi.
Khi bóng dáng của lam giác tê kiếm vĩ biến mất khỏi chợ thì vẻ mặt những ma binh sư kia mới bình tĩnh trở lại. Bọn họ ở Bất Chu thành đã lâu rồi nên đều biết rõ tính khí nóng nảy của đại thủ lĩnh hộ vệ Thang gia, đối với hắn việc giết người là chuyện hết sức đơn giản. Ngay cả hộ vệ Thang gia cũng vô cùng khiếp sợ vị đại thủ lĩnh này, chỉ sợ chọc giận hắn lập tức sẽ bị đập chết.
Ánh mắt các ma binh sư nhìn chằm chằm vào Phong Tín Tử đều hiện lên vẻ sùng bái, nhất là những nữ tử, trong mắt họ tràn ngập sự ái mộ.
Phong Tín Tử tướng mạo anh tuấn, nụ cười gần gũi, có được khí chất hấp dẫn, thực lực sâu không thể lường được, người như vậy ở bất cứ đâu đều tỏa sáng như vầng thái dương.
Phong Tín Tử hứng thú nhìn vào ma binh trì, bộ dạng như kiểu chưa bao giờ nhìn thấy ma binh được luyện chế như nào.
Khi một bóng người đi ra thì nhất thời mọi người đều ồ lên.
Cơ Lệ Ngữ xinh đẹp không ai bằng, nàng vừa bước ra thì toàn bộ ánh sáng trong chợ đều tập trung ở trên người nàng. Nàng đi tới bên cạnh Phong Tín Tử, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Thanh Hoa Tuyết đang lãnh đạm đứng đó, ngay sau đó ánh mắt liền dời sang hướng Tả Mạc.
Ma binh trì bỗng phát sinh biến hóa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui