Thế Giới Tu Chân

Bất Chu thành, Thang Văn điện.
Mấy năm gần đây những yến hội có quy mô lớn ở Bất Chu thành thường xuyên được diễn ra. Trong điện đầu người chen chút, túm tụm thành từng nhóm, mỹ nữ như mây, trong không khí thoang thoảng mùi rượu ngon, những người nổi tiếng đi lại tới lui thân mật mỉm cười bắt chuyện với nhau.
Người hơi có danh vọng ở quanh Bất Chu thành đều nhận được lời mời của Thang gia, thậm chí còn có rất nhiều cao thủ nổi tiếng ở các thành trấn xung quanh ngày đêm chạy tới để tham gia.
Ngoài việc danh vọng của Thang gia ở những vùng phụ cận không ai có thể so sánh thì mọi người còn mong chờ một người nữa, đó chính là Tiêu Vân Hải đại sư. Đó chính là vị đại sư mới luyện chế thành công địa ma binh, người ta được hâm mộ đến mức này thì cũng chẳng có gì kì quái.
Sau khi nghe thấy yến hội là do Tiêu Vân Hải đại sư đích thân yêu cầu tổ chức đã khiến nhiều người động tâm.
Mặc dù đại sư đã bị Thang gia nhanh tay dành mất nhưng có thể có được cơ hội kết bạn, lưu lại một chút thiện duyên cũng khiến nhiều người động tâm. Nhất là những cao thủ có thực lực không tồi mà lại thiếu ma binh, bọn họ giống như ruồi ngửi thấy mùi thịt nhanh chóng chạy tới.
Trên mặt Phong Tín Tử vẫn là nụ cười tỏa nắng quen thuộc, hắn đã từ chối rất nhiều mỹ nữ ma tộc để bưng chén rượu tới ngồi cạnh Cơ Lệ Ngữ.
“Tính sai rồi.” Cơ Lệ Ngữ cười nhạo nói: “Thế mà lại thành ra một vị ma binh đại sư mới.”
Phong Tín Tử nhún nhún vai: “Nói không chừng Tiếu Ma Qua cũng biết luyện chế ma binh?”
Mặc dù ngoài miệng tùy ý đáp lại nhưng trong lòng hắn cũng không tin vào những gì mình nói. Tiếu Ma Qua rất xứng đáng là thiên tài, dù cho Phong Tín Tử thường xuyên được gọi là thiên tài cũng phải thừa nhận thiên phú kinh người của đối phương. Nhưng một người có thiên phú tới đâu cũng không có khả năng làm được tất cả, luyện chế ma binh là một lĩnh vực rất cao thâm, muốn có thành tựu ở lĩnh vực này cần phải có tài hoa và tích lũy. Cái trước cùng với thiên phú có liên quan, cái sau lại có liên quan tới thời gian.
“Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Ma binh sư có thể luyện chế ra địa ma binh khẳng định trước đó cũng có chút danh tiếng, thế nhưng chưa từng ai nghe qua tên của hắn cả.” Phong Tín Tử nhìn Tả Mạc ở phía xa lẩm bẩm nói.
“Không nổi tiếng rồi bỗng nổi tiếng thì có rất nhiều, chẳng có gì kì quái cả.” Cơ Lệ Ngữ lại không cho là thế.
“Có lẽ vậy.” Phong Tín Tử không nói nhiều.
Một người cố gắng bước tới, rất nhiệt tình nói: “Ha ha, vào lúc đêm tối lại có thể gặp được tiểu thư mỹ lệ như này, quả thật ta quá may mắn! Sự mỹ lệ của tiểu thư làm trái tim ta như muốn ngừng đập, nàng có thể nói cho ta biết tên của nàng không?”
Trong lòng Cơ Lệ Ngữ sinh ra chút chán ghét, nhưng ngoài mặt thì không thể hiện ra điều gì, trái lại còn cười nói: “Trước khi thỉnh giáo tên người khác không phải nên báo ra tên của bản thân mình sao?”

Cơ Lệ Ngữ vốn có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, không cười đã như minh châu tỏa sáng nhất trong toàn bộ yến hội, giờ đây nàng cười thì toàn bộ đại sảnh như bừng sáng lên. Khách nhân đứng xung quanh đều ngây ra.
Người trẻ tuổi đang nói cũng ngây ra mất một lúc, lát sau mới bình thường trở lại, vẻ mặt vô cùng say mê, bộ dáng như kiểu Cơ Lệ Ngữ kêu hắn đi chết hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“A a a! Thực là đáng chết! Ta sao lại có thể thất lễ như thế chứ, trời ại, không thể tha thứ không thể tha thứ! Mong nàng tha thứ cho sự thất lễ của ta, ta là Hoa Như Hải, Nam loan Hoa gia, địa phương nhỏ địa phương nhỏ.”
Hoa Như Hải nịnh nọt cười cười, xung quang lại vang lên vài tiếng cảm thán, Nam loan Hoa gia là một thế lực lớn không kém hơn Thang gia chút nào.
“Trông ngươi có vẻ rất cao hứng, Hoa Như Hải tiên sinh! Ta là yêu tộc Cơ Lệ Ngữ!” Cơ Lệ Ngữ lúm má đồng tiền nở rộ, một lần nữa lại khiến ánh mắt đám nam nhân mê đi.
“Cao hứng, cao hứng, thực sự rất cao hứng!” Hoa Như Hải kích động nói năng lộn xộn.
“Hoa Như Hải tiên sinh cũng vì đại sư mà đến sao?” Cơ Lệ Ngữ hiếu kì hỏi.
Hoa Như Hải gật đầu lia lại: “Không sai không sai, lúc đại sư luyện chế địa ma binh vừa đúng lúc ta có mặt ở ma binh trì bên cạnh, tận mắt nhìn thấy thiên địa dị tượng khi thiên xà thập tướng mâu luyện thành.”
“Thiên xà thập tướng mâu?”
“Đúng vậy, địa ma binh kia vô cùng xuất sắc, có thể biến hóa thành mười loại ma binh khác nhau, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy địa ma binh thần kì như thế. Chỉ tiếc là nó lại rơi vào tay Vật Hi đường, muốn mua cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Hoa Như Hải lắc đầu cảm khái, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Cơ Lệ Ngữ bỗng nhiên nói: “Đại sư thật ra còn rất trẻ, lẽ nào ma binh sư đều còn trẻ như vậy sao?”
Hoa Như Hải cười nói: “Kì thực lần đầu tiên ta nhìn thấy đại sư cũng rất sửng sốt, không ngờ tuổi của đại sư và ta không cách nhau nhiều lắm. Nhưng nhân vật cấp đại sư không phải là thứ để những phàm nhân như chúng ta có thể so sánh.”
“Nói cũng đúng.” Cơ Lệ Ngữ cười nhẹ nói, ánh mắt nàng chuyển sang nhìn ma binh đang bày ở giữa điện: “Đó chính là thiên xà thập tướng mâu?”
“Ừ!” Hoa Như Hải say mê nhìn thiên xà thập tướng mâu, lẩm bẩm nói: “Hoàn mỹ! Quả thực quá hoàn mỹ! Thủ pháp luyện chế như thế quả thực chưa từng nghe qua, lợi hại!”

Cơ Lệ Ngữ nhìn thiên xà thập tướng mâu một cách chăm chú, khí tức như có như không phát ra từ thân mâu khiến người ta khiếp đảm, nso bao trùm cả đại điện, nhận được sự tán thưởng của rất nhiều người.
“Thực là một tác phẩm hoàn mỹ.” Tổng quản Vật Hi đường cảm thán.
“Đa tạ quý đường đã giúp đỡ!” Tả Mạc thể hiện lòng biết ơn với đối phương, thiên xà thập tướng mâu đã bán cho Vật Hi đường, lần này bọn họ lại đồng ý lấy ra để trưng bày tự nhiên là đã cho Tả Mạc rất nhiều thể diện.
“Tiện tay thôi mà.” Trung niên ma tộc cười, sau đó lại nói một câu rất ẩn ý: “Bất luận lúc nào Vật Hi đường cũng là bằng hữu của đại sư.”
Khi nhận được thỉnh cầu của Tả Mạc thì hắn rất giật mình nhưng rất nhanh hắn đã đưa ra quyết định. Mặc dù không rõ ý đồ của đại sư nhưng có thể quan hệ tốt với đối phương thì không thể nghi ngờ đó là lựa chọn chính xác nhất.
Tả Mạc giơ chén rượu trong tay mời đối phương: “Mời!”
“Mời!” Trung niên ma tộc cảm thấy rất thỏa mãi nâng chén đáp lại, có thể khiến đại sư thiếu một cái ân, cơ hội như vậy rất hiếm có.
Trên mặt Thang Thần vẫn là nụ cười như có như không, bỗng có một gã người hầu ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, hắn gật đầu.
Hắn bỗng đứng dây, giơ hay tay lên, cất cao giọng nói: “Các vị!”
Toàn trưởng lập tức yên lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về hướng Thang Thần, Thang Thần ở Bất Chu thành có uy quyền tuyệt đối, bất cứ lời nào của hắn cũng đều có khả năng ảnh hưởng sâu rộng tới Bất Chu thành.
Thang Thần cười nói: “Thật sự là ngày lành, khách quý đã chật nhà, giờ lại còn có quý khách tới cửa.”
Ngay khi hắn đang nói thì một đoàn người từ trước cửa đại điện đi tới. Đi đầu chính là một vị thanh niên khí chất vô song, nụ cười nở trên môi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tràn ngập tự tin ngẩng đầu đi về phía trước.
Mọi người không tự chủ mà dạt ra tạo nên một con đường.
“Thang thúc thúc!” Thanh niên khom người hành lễ với Thang Thần.

Thang Thần cười sang sảng nói: “Mau tới đây mau tới đây để thúc thúc nhìn kĩ xem nào. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Mộ A Địch thật là may mắn khi có một nhi tử tốt như này!”
A Địch? Trong đám người vang lên những tiếng xì xào bán tán, mọi người đều đang suy đoán vị A Địch này là ai.
“Bình thường phụ thân đều nhắc tới ngài, chỉ là tục sự quấn thân nên mấy năm nay luôn không thể đi thăm Thang thúc thúc, trong lòng phụ thân rất áy náy.” Thanh niên cung kính nói với Thang Thần.
“Ài!” Trên mặt Thang Thần thoáng hiện ra vẻ nhớ nhung, cảm khái nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh!”
Sau đó hắn liền bật cười: “Bây giờ cuộc sống tốt rồi, đừng để những ưu phiền đó làm mệt lòng.” Dứt lời hắn liền chuyển hướng đi về địa sảnh, một tay đỡ thanh niên, cao giọng nói: “Các vị, ta muốn giới thiệu với các ngươi một người. Vị này là công tử của Địch Soái, chính là cháu ta, Hi!”
Phía dưới nhất thời muốn nổ tung.
Địch Soái là ai ở đây không ai không biết, à, đương nhiên ngoại trừ Tả Mạc. Là một trong những soái giai nổi danh nhất ma giới, thanh danh của Địch Soái vượt xa Thang Thần.
Trên mặt rất nhiều hiện ra vẻ khiếp sợ, mặc dù danh vọng của Thang Thần ở Bất Chu thành không ai có thể so sánh được nhưng Thang gia ngày thường vẫn có chút kín tiếng, dường như an phận ở một góc, không có dã tâm tranh đoạt với thiên hạ.
Bởi vậy trong mắt rất nhiều người, Thang gia chỉ là một thế lực cường đại địa phương mà thôi. Nhưng Địch Soái là người có thực lực tranh đoạt thiên hạ, là một trong những ma soái mạnh nhất.
Con trai của Địch Soái lại đối với Thang Thần cung kính như vậy, dùng lễ vãn bối, hơn nữa quan hệ song phương không nhạt làm rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên.
Hi đến làm cho mạch nước ngầm của hội trường chảy mạnh hơn, trong lòng rất nhiều người đang nghĩ tới việc bọn họ cần phải đánh giá lại thực lực của Thang gia.
Trong đó bao gồm cả Quý gia.
Trong góc, ánh mắt A Hoành lấp lánh, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Thang gia luôn là đối tượng để Quý gia dựa vào, thậm chí Quý gia còn hi vọng có thể thông qua thủ đoạn thông giai để khiến song phương kết thành một mối.
Vị Hi công tử của Địch Soái nửa đường bước ra khiến hắn ngửi thấy được điều gì đó không tầm thường đang diễn ra.
Mà Quý gia công tử đứng bên cạnh hắn thì sắc mặt dữ tợn, nhìn Tả Mạc đầy oán độc.
A Hoành bình thường trở lại để ý thấy vẻ mặt của thiếu gia nhà mình thì không khỏi cau mày, nhìn Hi công tử anh khí bất phàm, lại nhìn thiếu gia nhà mình không xứng đáng, trong lòng A Hoành thầm lắc đầu.
Tiêu Vân Hải kia giờ đẫ là khách quý của Thang gia, bọn họ đã không còn cơ hội ra tay nữa. Không nói bọn họ còn muốn dựa vào Thang gia mà ngay cả khi không để ý tới suy nghĩ của Thang gia thì cũng không dám ở Bất Chu thành đối phó với khách quý của Thang gia.

Hắn nhắc nhở: “Thiếu gia nhất định không được vọng động!”
“Chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ qua?” Thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, rít giọng hỏi lại.
A Hoành thản nhiên nói: “Đắc tội với Thang gia, lão gia sẽ rất mất hứng.”
Quý thiếu gia mặt trắng bệch ra, nhớ tới lửa giận của phụ thân đại nhân, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu, tất cả lửa giận lập tức biến mất không còn chút nào.
A Hoành nói xong không thèm để ý tới thiếu gia nhà mình nữa, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hi công tử ở đại sảnh. Hắn quyết định phải làm gì đó, hắn muốn biết được ý đồ của vị Hi công tử đột nhiên tới Bất Chu thành này.
Mặc dù Thang gia rất kín tiếng nhưng thực lực không thể khinh thường, nếu kết minh với bất cứ nhà nào đều sẽ là trợ lực rất lớn.
A Hoành hiểu rõ, nếu so sánh với Địch Soái thì Hoành giới Quý gia hiển nhiên không thể bằng được. Chỉ là hắn không ngờ tới, Thang Thần lại che đậy kín đáo như vậy, bọn họ điều tra đã lâu nhưng không hề có được bất cứ tin tức nào.
Từ rất lâu rồi Quý gia đã dựa vào Thang gia, mà thái độ của Thang Thần lại vô cùng không rõ ràng, nguyên lai là đằng sau đã có chuẩn bị.
Bất luận như thế nào thì cũng không thể để Thang gia kết minh với Địch Soái.
Trong mắt A Hoành thoáng hiện lên một tia hàn quang.
Không ai chú ý tới hai người của Quý gia đang đứng trong góc.
Ánh mắt Thang Thần khẽ đảo qua đội ngũ của Hi công tử, ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên người Lê Tiên Nhi và có chút ngạc nhiên. Nhưng bên ngoài vẫn không thể hiện gì, mang theo Hi công tử đi tới trước mặt Tả Mạc.
“Hiền chất, tới đây tới đây, vị này chính là Tiêu Vân Hải đại sư! Đại sư vừa mới luyện chế thành công địa ma binh, thiên xà thập tướng mâu, vô cùng lợi hại!”
Đúng vào lúc này khóe mắt Tả Mạc chợt nháy một cái rất khẽ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui