Thế Giới Tu Chân

Vì để có nhiều thời gian tu luyện, ba người Tả Mạc quyết định dùng ma kị loại lớn.
Thiên không sa ngư (cá mập thiên không) dài khoảng chín trăm trượng, thân thể kiên cường dẻo dai có thể chịu đựng được những cơn gió lốc sắc bén như mũi dao. Ở một số nơi nó được coi là một đơn vị chiến đấu, do tính tình rất hung hãn nên nó thích hợp chiến đấu trên không. Trong không trung, rất ít ma thú sống trong loạn lưu có thể uy hiếp được nó.
Cả người nó to tới chín trăm trượng nên không gian bên trong rất lớn, vì vậy nó là một trong những cách di chuyển đường dài tốt nhất.
Tả Mạc không thiếu tiền, ba người thuê nguyên một biệt viện.
Thực ra, nói là biệt viện thì cũng hơi quá, đó chẳng qua chỉ là ba ngôi nhà nhỏ ở giữa có một cái sân mà thôi. Để thuận lợi cho lữ khách tu luyện, trong sân có sẵn một huyết trì dùng để rèn luyện ma thể.
Chỉ tiếc huyết trì bây giờ với Tả Mạc đã không còn tác dụng. Thuê nơi này chỉ vì hắn không muốn bị người khác làm phiền thôi.
Nếu Tằng Liên Nhi sống một mình nàng tuyệt đối sẽ không điên cuồng tu luyện như thế, nhưng bên cạnh nàng lại có Tả Mạc nên mỗi khi Tả Mạc tu luyện thái dương thần lực thì huyết khí trong người nàng không tự chủ được mà bốc lên, nguyệt lượng thần lực rục rịch muốn động. Vì thế nên nàng không thể không tu luyện theo nhịp điệu của Tả Mạc.
Cho tới tận bây giờ nàng mới cảm nhận được Tả Mạc biến thái tới mức nào.
Hắn giống như không biết tới mệt mỏi, tận dụng mọi lúc mọi nơi để tu luyện. May mà nội dung Tả Mạc tu luyện rất nhiều, chẳng hạn như ba lực nên nàng mới có đủ thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục. Nhưng ngay cả như vậy thì nàng vẫn cảm thấy quá sức.
Vào một ngày sau khi nghỉ ngơi xong, nàng kiểm tra lại thân thể thì vui mừng phát hiện ra thần lực của mình đã tăng được một thành!
Cả ngảy hôm đó, nàng chìm đắm vào trong vui sướng.
Trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một cảm xúc khó giải thích.
Tả Mạc không có thời gian để đa sầu đa cảm, toàn bộ thời gian đều được hắn tận dụng triệt để. Mỗi một trận chiến hắn cố gắng hết sức mình.
Tả Mạc thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa tựa như vừa mới chui ra từ trong hồ nước nào đó, ngón tay rũ xuống không ngừng co giật.
Hắn mới hoàn thành tu luyện chỉ pháp có độ khó rất cao, linh lực trong cơ thể bị bòn rút đến cạn kiệt không còn. Bây giờ đối với việc chuyển hóa thần lực thành ba lực và ngược lại hắn thấy vô cùng thoải mái.
Trong ba lực, linh lực là thứ hắn yếu nhất nên nó cũng là trọng điểm tu luyện của hắn.
Trong kế hoạch Bồ yêu đưa cho hắn, tu luyện pháp quyết là một bộ phận khá quan trọng.
Huyền tuyến chỉ quyết, ngũ hành thông linh, yên vũ điểm kiếm quyết, bách thiện kinh văn lục…

Những pháp quyết này cái nào cũng chú trọng tới biến hóa. Tả Mạc vốn nghĩ rằng chỉ pháp của mình vốn đã rất khá nhưng khi nhìn thấy huyền tuyến chỉ quyết thì nổi hết cả da gà, sắc mặt tái mét.
Mỗi lần tu luyện pháp quyết đều giống như chịu cực hình.
Nhưng khi Tả Mạc đang kiên cường chịu đựng thì linh lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, càng thêm tinh thuần, càng dễ khống chế, uy lực càng cao.
Mặc dù vẫn còn cách mong muốn của Bồ yêu một khoảng nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận rõ được sự tiến bộ, nhất là thần lực.
Thần lực càng thêm tinh thuần, dễ dàng điều khiển như ngón tay, cánh tay. Một số chỗ không hiểu thfi giống như thuận dòng thành sông, trong vô thức liền trở nên sáng tỏ.
Tả Mạc, Bồ yêu, Vệ được cổ vũ rất nhiều. Điều này chứng tỏ phương hướng suy nghĩ của bọn họ là chính xác.
Đối với việc tìm hiểu cách tu luyện chưa rõ thì quan trọng nhất chính là phương hướng, nếu phương hướng sai lầm thì ngược lại không những vô ích mà còn có thể xảy ra tai nạn. Chỉ cần phương hướng chính xác thì những thứ nhỏ nhặt theo thời gian sẽ càng ngày càng nhiều lên.
Hít thở khoảng mười lần, hô hấp của Tả Mạc đã trở nên bình thường, mồ hôi trên mặt biến mất. Ma thể mạnh mẽ làm cho khả năng khôi phục của Tả Mạc tăng mạnh, đây cũng là điểm then chốt giúp hắn có khả năng tiếp tục kiên trì.
Quay sang nhìn A Quỷ đang yên lặng ngồi ở bên, ánh mắt Tả Mạc dịu đi nhiều.
Nhưng đúng vào lúc này bỗng nhiên ở ngoài cổng vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Tả Mạc nhíu mày.
Không thể không nói thru đoạn cách âm của ma tộc kém xa tu giả. Cách vận dung ma văn lạc hậu hơn phù văn nhiều, với lại cũng ít người biết.
Tả Mạc liếc nhìn căn phòng bên tay trái, mắt nhìn chằm chằm, lúc này Tằng Liên Nhi đang ở vào thời điểm then chốt.
Tiếng ồn ào ở bên ngoài không những không có dấu hiệu ngừng lại mà càng ngày càng lớn hơn.
Tả Mạc tạo ra một pháp quyết cách âm cho gian phòng của Tằng Liên Nhi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mở cửa ra, hắn nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở bên ngoài.
“Ta nói rồi, không bán cho ngươi!” Thiếu niên vẻ mặt giận dữ, tay nắm chặt một tảng đá.

“Chà chà chà, không bán sao? Bản thiếu gia không có kiên nhẫn để dông dài với ngươi. Bây giờ ngươi bán thì bán, không bán cũng phải bán!” Người nói là một thiếu niên ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt ngạo mạn, trong tay vung vẩy một cây gậy ngắn trên đó có khảm đầy châu báu, nhìn qua cũng biết nó rất có giá trị.
Một đám hộ vệ của hắn đang vây quanh thiếu niên bán đá, ánh mắt đầy thù địch.
Tả Mạc vốn chẳng phải kẻ có tinh thần trọng nghĩa, nếu là ở nơi khác chuyện như này hắn chẳng để ý tới nhưng hiện giờ Tằng Liên Nhi đang ở vào thời điểm mấu chốt, nếu như bị quấy rầy thì không hay chút nào.
Khi nhìn lướt qua tảng đá, Tả Mạc bỗng sững sờ.
Tảng đá to cỡ nắm tay, màu xanh là chủ yếu xen lẫn những hoa văn như tia máu, nhìn qua rất quỷ dị.
Tảng đá này thật thú vị!
Từ trong tảng đá đó, hắn nhận thấy được sự dao động rất yếu ớt của thần lực, nếu không phải dạo gần đây thần lực của Tả Mạc đã trở nên tinh thuần hơn thì e là hắn cũng không phát hiện ra được.
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp một vật tự nhiên có ẩn chứa thần lực, chẳng lẽ cũng có những vật chứa đựng thần lực giống như linh thạch ẩn chứa linh lực?
Lúc này có một vị hộ vệ với vẻ mặt chân thành khuyên: “Tiểu tử, chỉ là một tảng đá xấu xí thôi mà, đưa ngươi hai vạn ma bối là được rồi! Đừng có làm quá, nếu xúc phạm thiếu gia của chúng ta thì ngay cả một viên ma bối cũng không có đâu!”
Mặt thiếu niên đỏ bừng bừng, phản đối: “Ta nói rồi, chỉ đối, không bán. Ta chỉ đổi ma binh, mà phải là ma binh thống lĩnh giai mới đổi.”
“Ma binh thống lĩnh giai? Haha, ngươi nghĩ hay thật! Lại dám chém cả bản thiếu gia, chán sống hử…” Tên thiếu gia kia hừ lạnh một tiếng.
Đúng vào lúc này bỗng có tiếng chen vào: “Ta đổi cho ngươi.”
Lập tức tất cả trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thiếu niên bán đá không kích động mà nhìn Tả Mạc đầy hoài nghi: “Ma binh thống lĩnh giai, chỉ đổi ma binh thống lĩnh giai!”
Người trước mặt ăn mặc rất bình thường, nhìn qua thì không có gì đáng chú ý, người như vậy thì nhìn thế nào cũng không giống người có ma binh thống lĩnh giai. Phải biết rằng, ma binh thống lĩnh giai bình thường nhất cũng có giá hơn ba mươi vạn ma bối.
Tả Mạc không nói nhiều, trực tiếp lấy ra mấy món ma binh.

“Thanh hắc nhận liêm (lưỡi liềm đen) này là thống lĩnh giai, sát khí ngưng tụ, mỗi khi giết một người thì sát khí sẽ nặng thêm, khi sát khí đạt tới mức nhất định có thể ngưng tụ thành sát phách. Thanh thiên thanh quả này là thống lĩnh giai, nhẹ như lông chim, độ ngắn phù với thân thể nhanh nhẹn, tấn công chớp nhoáng, có thể phá vỡ hư không. Còn đây là huyết sát phủ, nó nặng tới hai trăm cân, thích hợp cho ma thể thiên về lực lượng, khi vung lên, phủ sát thành hình. Ngươi chọn cái nào?”
Mỗi khi giới thiệu ma binh nào đó Tả Mạc đều tiện tay huy động biểu diễn một chút. Ma binh trong tay hắn có rất nhiều, đều là đoạt được từ những cao thủ ma tộc bị hắn giết chết.
Đám người vây xem trở nên rối loạn, rất nhiều người tỏ vẻ ao ước, ánh mắt trở nên nóng bỏng. Ngay cả đám hộ vệ cũng rục rịch muốn hành động, vẻ mặt vô cùng tham lam.
Ba thanh ma binh thống lĩnh giai, không cái nào không phải là tinh phẩm có giá trị hơn năm mươi vạn ma bối. Ba cái ít nhất là một trăm năm mươi vạn ma bối, nhiều tiền như thế làm sao không khiến mọi người kích động cho được.
Thiếu niên bán đá bất ngờ, sửng sốt, từ khi có được tảng đá này, gã đã muốn đổi nó lấy một thanh ma binh thống lĩnh giai nhưng đã hơn nửa năm trôi qua mà gã vẫn không được toại nguyện. Nhiều khi gã tự hỏi có phải bản thân đã định giá quá cao chăng? Bây giờ khi mà có tới ba thanh ma binh trước mặt, gã lại cảm thấy không biết phải làm sao.
Thấy đối phương sững sờ, đứng ngây ra, Tả Mạc đành phải nhắc nhở: “Ngươi chọn cái nào?”
Thiếu niên bán đá như tỉnh mộng, vội vàng nói: “Ta lấy thiên thanh qua!”
Tả Mạc không nói nhiều, vung tay lên, thiên thanh qua liền bay tới trước mặt thiếu niên kia, tay hắn vẫy vẫy tảng đá kia lập tức bay tới tay.
“Nhân tiện hỏi thêm chút, từ đâu mà ngươi có được tảng đá này?” Tả Mạc hỏi.
“Vực sâu ở Bách Mang giới.” Thiếu niên cầm thiên thanh qua trong tay, vẻ mặt vô cùng kích động.
Ma binh thống lĩnh giai! Đúng là ma binh thống lĩnh giai!
Có được ma binh hằng mơ ước, thiếu niên cảm thấy như đang mơ vậy.
Bách Mang giới!
Tả Mạc biết nơi này. Tên của tất cả các giới dọc đường đi tới U Tuyền giới hắn đều nhớ kĩ, Bách Mang giới là một trong số đó.
Đúng luc snày bỗng có người lớn tiếng.
“Thiếu gia, nô tài nhớ mấy hôm trước trong phủ bị ăn trộm, mất khá nhiều ma binh, mà thiên thanh qua này là một trong số đó!”
Kẻ nói là một trong những hộ vệ bên cạnh tên thiếu gia. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ tham lam.
Tên thiếu gia đang vô cùng tức giận lập tức hiểu ý, hừ lạnh nói: “Thảo nào ta thấy thanh ma binh này quen quen, thì ra là vật trong phủ. Người đầu, bắt tên trộm này lại cho ta!”
Những tên hộ vệ kia lập tức ào ào lao tới bao vây Tả Mạc.
Vẻ mặt Tả Mạc hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không nghĩ bản thân lại gặp phải chuyện vớ vẩn như này. Đúng lúc đó, Tả Mạc cảm thấy Tằng Liên Nhi ở trong viện đã tu luyện xong.

Tả Mạc không còn gì phải lo lắng nữa.
Hắn nhếch môi, khoe hàm răng trắng như tuyết, nhếch mép nói: “Mấy hôm trước, có mấy tên trộm lẻn vào nơi ta ở trộm của ta không ít đồ, hóa ra là các ngươi!”
Đám hộ vệ vô cùng ngạc nhiên, bình thường chúng vẫn vu oan giá họa cho người khác nhưng còn chuyện ngược lại như này thì đây là lần đầu tiên.
Không đợi chúng phản ứng thì bóng người trước mắt đã biến mất.
Một tên hộ vệ chưa kịp có phản ứng gì thì trên mặt đã vang lên một tiếng ‘bốp’, tiếng tát vang vọng, chỉ thấy cả người hắn giống như bị trâu điên tông trúng, cả người bắn về phía sau, rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Giờ đây khả năng không chế ba lực của Tả Mạc đã rất tinh tế, ma thể cũng như thế.
Bóng người nhoáng lên, giông snhư quỷ mị xuất hiện trước mặt một hộ vệ khác, tay trái run lên, một bóng chưởng như roi vung lên chuẩn xác quất vào khuôn mặt kinh hãi gần chết của hắn.
Lại một người nữa bay ra ngoài!
Thân hình Tả Mạc nhanh như điện, bóng người như bay.
Trong chớp mắt, hộ vệ không còn ai đứng vững, trong trận lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho ngây ra.
Sắc mặt vị thiếu gia kia trắng bệch như tờ giấy: “Ta… Ta là Hoành giới Quý gia… Ngươi… Ngươi…”
“Ngươi có biết biệt danh của ta là gì không?” Tả Mạc bước từng bước về phía tên thiếu gia.
“Gì… Là tên gì?” Tên thiếu gia giống như thỏ bị dọa.
“Cương thi lột da!” Tả Mạc cười gằn.
A!
Thiếu gia vô cùng sợ hãi, mắt trợn ngược, ngất tại chỗ.
Thật chán, Tả Mạc lắc đầu, thủ pháp của hắn rất thành thạo, đi tới bên người vị thiếu gia này lột sạch sẽ đồ của đối phương.
“Lột da” lúc nào cũng khiến tinh thần người ta sảng khoái à.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui