Giống như quang mang của cầu vồng sặc sỡ chói mắt lưu lại trong mắt của Nam Nguyệt, nàng gần như không thể hít thở được. Mười sáu loại tiểu yêu thuật, hoả yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân, cách biệt giữa hai người là rất xa, giống như hài đồng với một gã binh linh dày dạn kinh nghiệm sa trường vậy.
Tả Mạc hờ hững đứng giữa quang vũ đầy trời, trên mặt không có chút mừng rỡ nào cũng như đắc ý nào.
Nam Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, đại nhân thật sự rất có khí thế.
Vẻ mặt Lãnh Sơn và Xương Chính đầy hoảng sợ, nhưng rất nhanh ngơ ngác khiếp sợ liền biên thành cuồng nhiệt, hưng phấn cực độ. Hoả yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân gọi là gì, không ai biết được, lúc này cũng không ai muốn nói đến điểm này.
Không Minh Thiên Lưu, đối với yêu mà nói đó là cái tên trong truyền thuyết.
Ba trăm năm trước, Thiên Lưu đại nhân như thế nào có thế hoàn thành cuộc chiến phá ngục, như thế nào có thể trọng định “Mạc Thuỷ Minh Không”, bọn họ chưa từng nhìn thấy, mà chỉ được biết qua sử sách ghi chép lại. Nhưng hiện tại lại có yêu có thể kích động cuộc chiến phá ngục, một truyền thuyết mới được sinh ra, mà lại diễn ra trước mắt bọn họ.
Vừa đánh xong một trận Tả Mạc cảm thấy tràn ngập cảm xúc, tất cả các yêu ở đây đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Một truyền thuyết mới sắp bắt đầu!
Dù cho vị yêu này có lai lịch bất minh, tuổi còn quá trẻ nhưng lúc này không có ai hoài nghi thực lực của hắn.
“Nhận ra bộ pháp của hắn không?” Xương Chính nôn nóng hỏi, nhãn lực và kiến thức của Lãnh Sơn so với hắn cao hơn không chỉ một điểm.
Sắc mặt Lãnh Sơn ngưng trọng: “Có vẻ như là ‘đạp u thân thuật’ nhưng chân hắn lại có kim quang, điều này so với những ghi chép của ‘đạp u thân thuật’ không phù hợp lắm, rất quỷ dị, hẳn là một loại yêu thuật cao giai.”
Yêu thuật phân giai từ trước đến này đều hỗn loạn và phức tạp căn bản bởi có quá nhiều yêu. Hơn nữa, sau ngàn năm đại chiến, yêu thuật bắt đầu thời kì phát triển cực nhanh, các loại yêu thuật kì lạ xuất hiện rất nhiều, điều này khiến sự phân giai trong yêu thuật trở nên rất khó khăn.
Theo sự phát triển của mỗi đại Yêu Thuật phủ, phủ truyền yêu thuật dần dần thay thế tộc truyền yêu thuật trở thành xu thế chung. Được lợi từ điều này, phân cấp yêu thuật mới từ từ được xác lập.
Cơ bản nhất là tiểu yêu thuật, sau đó là yêu thuật cấp thấp, tiếp theo là trung cấp yêu thuật rồi đến yêu thuật cao cấp có uy lực kinh người, lợi hại hơn nữa chính là địa giai, thiên giai yêu thuật, những cấp bậc này tạo thành một hệ thống yêu thuật. Hệ thống này có cách phân chia cực kì nghiêm ngặt, không những chỉ chú trọng vào uy lực mà còn bao quát độ khó khi thi triển, tốc độ tiêu hao thần thức, vân vân.
Vẻ mặt Xương Chính ngưng trọng: “Có nhìn ra đây là từ Yêu Thuật phủ nào không?”
“Không nhìn ra được.”
Tộc truyền yêu thuật ngày càng lụi bại, hiện tại đa số những tinh anh xuất thân từ các đại gia tộc đều lựa chọn tiến nhập Yêu Thuật phủ để học tập. Yêu thuật nổi danh của các tộc dần dần dung nhập vào yêu thuật của Yêu Thuật phủ, trở thành tuyệt học của các phủ.
Thiên giai, tuyệt học thiên giai đa số chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Tràng đại chiến ngàn năm trước, đa số những cao thủ Thiên yêu đều đã ngã xuống, bọn họ nắm giữ địa giai, thiên giai yêu thuật, dần mai một trong dòng chảy lịch sử.
Cao giai yêu thuật chính là chiêu bài của mỗi Yêu Thuật phủ. Yêu thuật cấp thấp, trung giai có rất nhiều ở Yêu Thuật phủ nhưng cao giai yêu thuật lại cực kì ít xuất hiện. Mỗi Yêu Thuật phủ khi truyền thụ cao giai yêu thuật đều cực kì thận trọng, chỉ những đệ tử kiệt xuất nhất, hạch tâm nhất mới có tư cách được truyền thụ.
“Trình độ này nếu đặt trong Thập đại cũng có thể đứng đầu.” Xương Chính đem nghi hoặc trong lòng vất lại phía sau, tán thán nói.
Lãnh Sơn đáp lại: “Thập đại? Ba trăm năm rồi đã có tên đệ tử nào đứng trong Thập đại có thể kích động cuộc chiến phá ngục?”
“Cũng đúng.” Xương Chính gật gật đầu: “Yêu Thuật phủ này muốn nổi danh, không chừng có thể tiến vào Thập đại.”
“Gia hoả này vị tất đã xuất thân từ Yêu Thuật phủ.” Lời của Lãnh Sơn làm người ta kinh ngạc.
“Không phải xuất thân từ Yêu Thuật phủ?” Xương Chính kinh ngạc quay sang nói: “Ý ngươi hắn là tộc truyền yêu thuật?”
“Có khả năng lắm chứ.” Lãnh Sơn ánh mắt sâu lắng: “Ngươi thấy phương thức chiến đấu của hắn xuất thân từ Yêu Thuật phủ sao?”
Xương Chính hơi suy nghĩ, ngay lập tức tán thành nói: “Ta cũng có cảm giác như thế, phương thức chiến đấu của hắn không giống như kẻ từ Yêu Thuật phủ đi ra.” Hắn phản ứng rất nhanh, cười nói: “Này, không biết Yêu Thuật phủ nào có thể chiếm tiện nghi đây.”
Những loại tộc truyền yêu thuật xưa nay đều là khát khao của mỗi Yêu Thuật phủ. Đại chiến ngàn năm trước, yêu ma bại trận, tổn thất trầm trọng, vô số tuyệt học bị thất truyền. Những tuyệt học thất truyền này là do trải qua vô số năm tháng lắng đọng mà thành, đại biểu cho trình độ yêu thuật tối cao, là mặt trời chói sáng trong toàn bộ hệ thống yêu thuật.
Yêu thuật sau chiến tranh là từ yêu thuật cơ sở bảo tồn hoàn hảo và trung cấp yêu thuật phát triển mà thành, tuyệt đại đa số cao giai yêu thuật đều từ đó mà ra. Thế nhưng trên đó thì sao? Địa giai và thiên giai trong truyền thuyết sao?
Một ngàn năm, đối với bọn họ thật sự là quá ngắn ngủi. Ngoại trừ Yêu Thuật phủ cao nhất, tuyệt đại đa số Yêu Thuật chỉ dừng lại ở cao giai yêu thuật. Yêu Thuật phủ có được hai loại thiên giai yêu thuật kia không phải là dựa mà bản thân để có được, đó hoàn toàn là do may mắn mà thôi.
Tộc truyền yêu thuật ngày trước mới là tinh hoa của hệ thống yêu thuật, nếu như có thể thu được những tộc truyền yêu thuật này, lý giải đối với cao giai yêu thuật của bọn họ sẽ được trợ giúp rất nhiều. Đương nhiên, tộc truyền yêu thuật này có phân cao thấp ưu khuyết, những tộc truyền yêu thuật xuất sắc mới là thứ bọn họ cần.
Nếu như yêu thuật này là tộc truyền yêu thuật, đối với bất luận Yêu Thuật phủ nào đều là “món ngón”.
“Đạp u thân thuật” là một cao giai yêu thuật, là chiêu bài của Long Giang Yêu Thuật phủ.
Màn kinh diễm vừa rồi dưới con mắt của Lãnh Sơn tuyệt đối không kém hơn lời đồn về “đạp u thân thuật”. Ngay cả hắn cũng không khỏi tính toán chút ít.
Phía sau mỗi Yêu Thuật phủ đều có bóng dáng của một đại thị tộc. Trong khoảng thời gian ngàn năm sau khi kết thúc chiến tranh, do một lượng lớn lực lượng trung kiên mất đi, khiến cho yêu thuật lụi bại. Rất nhiều thị tộc trong khi tu luyện gặp phải cản trở, bọn họ thiếu mất sự chỉ dạy mà lại không thể cùng các thị tộc khác giao lưu nghiên cứu, đấy chính là lý do đầu tiên để Yêu Thuật hình thành.
Dưới sự phát triển mở rộng của trưởng lão hội, Yêu Thuật phủ càng ngày càng được mở rộng. Cho tới bây giờ, Yêu Thuật phủ giống như một sợi dây ràng buộc, đem mấy thị tộc thậm chí là cả chục thị tộc buộc chặt lại với nhau, trở thành lợi ích chung của cả tập thể. Cũng vì điều này nên các tộc đều nguyện ý lấy yêu thuật trong tộc đem ra.
Lãnh Sơn ở chính là Băng Thần Yêu Thuật phủ, Tây Sơn Lãnh Thị chiếm một ghế trưởng lão hội trong Yêu Thuật phủ.
Nếu có thể mời chào yêu kia tới Băng Thần Yêu Thuật phủ, công lao này thật lớn! Không những hắn có thể thu được yêu thuật cao nhất trong phủ là “hàn thần băng thuật”, thậm chí còn có thể kiếm được thêm một ghế trưởng lão hội trong Yêu Thuật phủ cho bản tộc.
Tuy rằng Lãnh Sơn xưa nay rất cao ngạo nhưng nghĩ đến đây cũng không khỏi cảm thấy khó thở, vắt óc suy nghĩ xem điều gì có thể đả động được đối phương. Duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn là tràng cảnh cuộc chiến phá ngục này phát sinh ở ngục thứ nhất, nếu không, hắn khỏi mơ mộng.
Xương Chính ở bên kinh ngạc nhìn bạn tốt của mình, nhưng nghĩ lại hắn liền thấy vấn đề.
Nhưng, hắn không xem trọng dự định của Lãnh Sơn. Đối với hắn, có thể kích động cuộc chiến phá ngục đều là thiên tài của thời đại. Hai người bọn họ có thể nhìn ra điều đó, những Yêu Thuật phủ khác lại không nhìn ra sao? Nếu luận về năng lực cạnh tranh, Băng Thần có điểm nào để so với những Yêu Thuật phủ đứng đầu kia?
Hắn nhìn lướt qua tất cả, phát hiện số lượng yêu đang vây xem đang nhiều lên. Ngược lại hắn tương đối bình tĩnh, hắn không phải xuất thân từ đại tộc nào mà chỉ là một học viên phổ thông.
Quang mang không ngừng chớp động, trong chớp mắt, yêu ở vùng phụ cận không ngừng tiến tới.
Thật sự là rung động a!
Trong lòng Xương Chính cảm khái không thôi.
Nam Nguyệt còn đang chìm đắm trong màn chiến đấu hoa lệ vừa rồi, nàng hồn nhiên không biết rằng Xích lão sư đang bay tới bên cạnh nàng.
Xích thấy thế đành ho khan một tiếng.
Nam Nguyệt giật mình tỉnh lại thấy Xích lão sư vội vàng hành lễ: “Xích lão sư.”
“Ồ, Nam Nguyệt à!” Xích với dáng vẻ tươi cười, gần gũi vô cùng nói: “Trong trường chức tổng học trường còn đang bỏ trống, thế nào, ngươi có hứng thú không? Ngươi còn trẻ đã có thực lực như này, thật khó có được. Muốn nâng cao phải dũng cảm nhận lấy trách nhiệm!”
Nam Nguyệt sững sờ tại chỗ, tổng học trưởng, đó là điều mà tất cả các học viên đều hướng tới. Chức vụ này chính là mơ ước của mỗi học viên, tổng học trưởng có thể được toàn bộ trưởng lão trong trưởng lão đoàn chỉ điểm, tốt nghiệp xong có thể vào Yêu Thuật phủ đảm nhiệm chức vụ cao cấp. Tuy là học sinh nhưng địa vị so với lão sư bình thường còn cao hơn nhiều.
Chức vụ này vô cùng trọng yêu cho nên trong bảy năm Nam Nguyệt học tại Từ Liên Yêu Thuật phủ thì nó luôn luôn được bỏ trống.
Bây giờ Xích lão sư lại đề nghị nàng đảm nhiệm chức vụ tổng học trưởng?
Nàng cảm thấy mình như đang mơ vậy.
Hít vào mấy hơi thật sâu, Nam Nguyệt nhanh chóng bình tâm lại. Thế giới này biến hoá thật nhanh, mấy ngày hôm trước bản thân còn vì tiến nhập làm môn nội của các lão sư mà cố gắng, vậy mà giờ đây chức vị tổng học trưởng chỉ cần đưa tay ra là có.
Tất cả giống như là mộng ảo, không thể ngờ tới.
Nhưng Nam Nguyệt rất nhanh tỉnh táo lại, kinh nghiệm sống long đong khiến nàng so với những học viên khác càng thêm hiểu biết việc đời. Không tốn quá nhiều thời gian, Nam Nguyệt đã tỉnh táo lại, nàng hiểu ra có nhân quả gì đó trong này.
Nhìn thấy Nam Nguyệt nhanh chóng khôi phục bình tĩnh khiến Xích có chút giật mình. Hắn lần đầu tiên thấy một học viên thiên phú không phải là xuất sắc gì lại có thể bỉnh tĩnh trước mê hoặc lớn như vậy.
Có lẽ bản thân đã bỏ lỡ một hạt mầm tốt, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng rất nhanh điều đó biến mất. Tổng học trưởng, chức vụ đó vốn không phải là thứ hắn có thể đồng ý. Nhưng hắn biết rõ, nếu có thể tranh thủ được vị thần bí nam yêu đang ở trong ngục chiến trường kia thì Từ Liên Yêu Thuật phủ là nơi có duy nhất có ưu thế, điều đó nằm trên người Nam Nguyệt.
So sánh với một cao thủ có thể kích động cuộc chiến phá ngục thì chức vị tổng học trưởng kia chẳng tính là gì, hắn tin tưởng những trưởng lão cáo già ở bên trong phủ kia nhất định có thể thấy được điều này.
Nếu có thể thúc đẩy việc này, công lao của hắn chạy đi đâu cho mất!
Ánh mắt hắn nhìn Nam Nguyệt nóng rực
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...