“Kia chính là phù trận của tu giả sao?” Người con gái không trả lời, nàng nhìn chằm chằm vào quầng sáng giống như mặt trời ở trên đảo.
“Vâng, tiểu thư.” Hắn mở miệng nói nhưng rất biết điều đem những lời khác nuốt trở lại trong bụng.
“Ừ.” Người con gái thản nhiên nói: “Trước tiên kiểm tra một chút, những người bên trong có hay không phải mục tiêu khả nghi, không phải thì đem bọn họ đuổi đi.”
“Vâng!” Trung niên nam nhân lập tức tuân mệnh.
“Ngài thật là nhân từ.” Một vị nam nhân âm u quái khí đứng bên cạnh người con gái nói, hắn nổi bật khi đứng giữa đoàn người, cả người giống như đang bị hoả diễm thiêu đốt, ở giữa trán có mọc ra một viên hỏa hồng lăng tinh.
Nhìn lướt qua nam nhân kiệt ngạo bất tuân, người con gái thần sắc bình tĩnh: “Viêm Phong, ngươi câm miệng lại.”
Viêm Phong khoé miệng cười nhạt: “Tu giả trên đảo chỉ là một đám người ô hợp, cho ta năm trăm người, ta có thể đem bọn họ dẹp yên! Như thế thả bọn họ đi chẳng phải tiện nghi cho bọn họ sao?”
Người con gái không hề cử động: “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm người.”
Viêm Phong đột nhiên kích động hẳn lên: “Mộc Hi, ngươi đã quên, bọn họ là tu giả! Là tử địch của chúng ta! Giết nhiều thêm một tên chính là địch nhân của chúng ta ít đi một tên...”
Giọng nói của Mộc Hi trở nên lạnh lùng: “Viêm Phong các hạ, mời ngươi chú ý tới lời nói, ngươi đang cùng chỉ huy của mình nói chuyện đó. Nếu như tái phạm, xử trí theo quân pháp!”
Viêm Phong tức giận đến nỗi con mắt như muốn phun ra lửa, một tia lý trí còn sót lại giúp hắn bảo trì kiềm chế, hắn biết rõ nữ nhân trước mắt này nói được là làm được.
Yêu tộc cấu thành thập phần phức tạp, quần tộc đông đảo, sinh sôi nảy nở cùng nhân loại khác nhau, yêu là do tự nhiên sinh ra, là do thiên địa linh khí biến thành. Như Mộc Hi, xuất thân từ quần tộc yêu lớn nhất - Mộc tộc, bọn họ là cây cỏ linh hoá mà thành. Mà Viêm Phong lại xuất thân từ hoang tây sơn thiên hoả nhất mạch, Viêm tộc sinh sôi cũng không phồn thịnh như Mộc tộc, bọn họ nhân số ít oi nhưng là trời sinh dũng sĩ, tính tình dữ dằn dũng mãnh.
Mộc tộc, Viêm tộc, Kim tộc, Thuỷ tộc, Thổ tộc là những quần tộc lớn nhất trong yêu tộc, những tiểu tộc khác thì nhiều vô số kể. Bởi vì quần tộc đông đảo, hơn nữa qua hơn mỗi mười năm lại có một số quần tộc nhỏ được sinh ra. Bởi vậy nên kết cấu xã hội của yêu tộc có tính bao dung cực cao, cũng mở rộng rất nhanh.
Kết cấu chế độ được mở rộng hoàn chỉnh, như một con bạch tuộc thật lớn, râu ria của nó với tới mỗi góc. Cũng là chế độ làm tốn hao không biết bao nhiêu tâm lực của các hiền giả cùng cường giả, nhanh chóng khôi phục nguyên khí của yêu tộc.
Giống như Mộc Hi chính là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất ở trong Mộc tộc, tuy rằng tu vi cũng không phải là xuất sắc nhưng là có thể đảm nhiệm vị trí quan trọng. Viêm Phong tuy rằng bản thân là một kẻ có lực chiến đấu hiếm có địch thủ, cao hơn Mộc Hi rất nhiều, nhưng bởi vì trong quân ẩu đả nên bị giao trách nhiệm phải nghe lệnh của Mộc Hi.
Trên thực tế, hai người này từng là bạn học, chỉ là luôn luôn không cùng đường mà thôi.
Tả Mạc phát hiện chính mình không có chút gì khẩn trương, hắn chỉ kinh ngạc. Xem ra đây chính kết quả rèn luyện của việc đánh giết.
Nhưng là Bồ yêu nói một câu làm hắn nhất thời trở nên khẩn trương hẳn lên: “Bọn họ là tới tìm ngươi rồi.”
“Tìm ta?” Tả Mạc nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ban ngày sao hiện, ngươi đã kinh động đến bọn họ.” Biểu hiện của Bồ yêu rất bình tĩnh, điều này làm sự khẩn trương trong lòng Tả Mạc cũng hơi giảm xuống.
“Ban ngày sao hiện, rốt cuộc là cái gì?” Nghi vấn này bao lâu nay vẫn luôn luôn ẩn giấu ở trong lòng Tả Mạc.
“Không có gì, chỉ là yêu ma cường đại khi khôi phục trọng thương sẽ mượn tinh lực, hình thành nên ban ngày sao hiện.”
“Là ngươi?” Tả Mạc lập tức phản ứng lại.
Bồ yêu cười nhạt: “Liên quan gì tới ta!” Hắn ngay lập tức nhíu mày: “Nhưng là mấy thứ này có chút phiền phức.”
“Ngươi không phải yêu sao? Bọn họ và ngươi không phải cùng một loại sao?” Thái độ của Bồ yêu làm cho Tả Mạc có chút không rõ ràng lắm. Nhưng là Bồ yêu nói không phải mình thì đó là ai chứ? Chẳng lẽ là bia mộ?
Bồ yêu không phải tu giả, hắn có thể lý giải nhưng Bồ yêu không phải là yêu khiến hắn thập phần khó hiểu.
“Bọn họ cùng ta không có quan hệ gì.” Bồ yêu vẻ mặt hững hờ nói.
Tả Mạc thấy Bồ yêu giống như không muốn đề cập tới việc này liền chuyển sang chuyện khác: “Ngươi có ý kiến tốt nào không?
“Ngươi vận khí thật là tốt, kẻ tới là Mộc tộc.” Bồ yêu liếc mắt nhìn lên đội ngũ yêu tộc đang xếp chỉnh tề trên bầu trời: “Cũng không phải là kẻ hiếu chiến.”
“Mộc tộc?” Tả Mạc hết sức hiểu kì, đừng tưởng hắn mở miệng là nói đến yêu, chỉ giống như tiền trao cháo múc, hắn đối với yêu ma thật sự rất xa lạ. Trước mắt xung đột với đám yêu ma này là khó tránh khỏi, có thể biết them nhiều tin tức đối với bản thân cũng có chỗ tốt.
“Đây là một tộc lớn, nhưng có rất nhiều chi nhánh, do cây cỏ linh hoá mà thành.” Bồ yêu giới thiệu cực kì ngắn gọn.
“Ồ...” Tả Mạc điều hiểu điều không gật đầu, cái gì gọi là cây cỏ linh hoá? Nhưng hắn hiểu rõ Bồ yêu tuyệt đối sẽ không kiên trì giải thích tiếp.
Bỗng nhiên, Tả Mạc phát hiện ra một cỗ thần thức dao động mãnh liệt.
“A!” Trong lòng hắn không khỏi nhảy lên, thần thức thật mạnh!
Thần thức dao động chính là từ trong trận doanh đối phương truyền ra, quét ngang qua toàn bộ bầu trời đảo Hoang Mộc. Lúc trước, Tả Mạc luôn luôn có lòng tin vào thần thức của bản thân, hắn chưa từng gặp tu giả nào có thần thức mạnh mẽ hơn hắn.
Nhưng cổ thần thức này đã mạnh hơn hắn rất nhiều.
“Bọn họ tìm ngươi. Đáng tiếc, chính là Dạ La yêu, còn tưởng rằng chính mình có bao nhiêu bản lĩnh!” Bồ yêu cười nhạt, hắn biết rất rõ ràng ý nghĩ của Tả Mạc: “Rất bình thường, bọn họ chuyên tu về thần thức, ngươi là tên nửa mùa làm sao có thể so sánh được.”
Bồ yêu vô tình có hứng thú nói chuyện lại nói: “Yêu tu thần thức, phân chia thần thức cùng tu giả còn muốn cẩn thận hơn nhiều.Tinh hoả, hoá vật, chủng hồn, âm thần, yêu phủ, lục luân, thiên mạch. Ngươi chỉ là mới đạt tới cảnh giới hoá vật, trong bọn họ lợi hại nhất đều đạt tới chủng hồn, tuy rằng âm hồn có yêu mạnh nhưng nếu muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay.”
“Hoá vật?”
“Đúng vậy. Tinh hoả đầy mà hoá vật, vật sinh tâm mà chủng hồn, hồn sinh linh thành âm thần, âm thần mở ra thành yêu phủ,... Thần thức hoá vật, này, ngươi diệp thủ đó là hoá vật.”
“Thần thức hoá thành thực vật?” Tả Mạc hỏi.
“Ngu ngốc, đơn giản như vậy thì còn nói sao?” Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ: “Nhưng ngươi chỉ vừa mới hóa vật, cách sinh tâm chủng hồn còn rất xa.”
“Sinh tâm chủng hồn là cái gì?” Tả Mạc nhìn không được hỏi, hắn nghe thấy nhức đầu vô cùng.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Sự kiên trì của Bồ yêu mất hết sạch.
“Còn bây giờ?”
“Chính mình giải quyết đi.” Bồ yêu không kiên nhẫn nói, ngay lập tức biến mất không thấy đâu.
“Bọn họ muốn tiến công.” Công Tôn Sai đánh thức Tả Mạc.
Đối phương công kích là ngươi ngu cũng có thể nhìn ra được. Tả Mạc lúc này cũng không khỏi khẩn trương, lôi kéo Công Tôn Thuần cùng Thuần Vu Thành, hạ giọng nói: “Chuẩn bị chạy.”
“Chạy đi đâu?” Thuần Vu Thành vẻ mặt mờ mịt.
Công Tôn Sai bỗng nhiên mở miệng: "Hướng ranh giới sông trốn!"
"Hướng ranh giới sông? Tiểu Sơn giới?" Tả Mạc rất không muốn: "Kia không phải tự chui đầu vào lưới sao?"
“Đại dương mênh mông không che không ngăn, phải phi hành mấy tháng mới thấy lục địa, không có chỗ cho chúng ta ẩn thân.” Công Tôn Sai biểu tình mười phần lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt: “Đến lúc đó những người này khẳng định đã giải tán, chúng ta quay ngược lại, bọn họ nhất định không nghĩ ra.”
“Bọn họ vì Tiểu Sơn giới mà tới đây, Tiểu Sơn giới nhất định đã vây hãm. Chúng ta đi tới Tiểu Sơn giới cũng không có đường trốn.” Thuần Vu Thành bị ý kiến của Công Tôn Sai làm cho giật mình, hù doạ làm cho hắn tỉnh lại, vội vàng nói.
“Không nhất định.” Công Tôn Sai lắc đầu: “Nếu như Tiểu Sơn giới bị vây, khẳng định tới không chỉ có chút yêu như này.”
"Như này cũng gọi ‘một chút’?" Thuần Vu Thành chỉ vào yêu quân đang xếp hàng chỉnh tề trên bầu trời thất thanh nói.
"Đối với chúng ta mà nói là rất nhiều. Nhưng nếu là muốn công hãm Thiên Nguyệt Giới thì là quá ít." Công Tôn Sai rất nhanh nói.
Tả Mạc nhất thời phản ứng lại: "Ngươi nói bọn họ là tiểu cổ đội ngũ lén lút tiến vào?"
“Có khả năng.” Công Tôn Sao nói.
"Bọn họ lén tiến đến để làm gì?"
"Không biết, dường như có mục đích nào đó?"
Tả Mạc bỗng nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Bồ yêu, lẽ nào nhưng người này kì thực là tới tìm chính mình? Không, là tìm yêu ma bày ra ban ngày sao hiện kia?
Trong lòng hắn không ngừng cân nhắc, nói thật thì ý kiến của Công Tôn Sai là mười phần mạo hiểm, không, thậm chí có thể gọi là vạn phần mạo hiểm. Nhưng Tả Mạc mơ hồ cảm thấy, ý kiến này khả năng thành công sẽ là rất cao, từ điểm đó mà nói, đáy lòng hắn kì thật rất muốn làm theo ý kiến của Công Tôn Sai.
Rốt cuộc theo người nào?
Hắn dù sao cũng tu giả mới đột phá ngưng mạch kì, tuổi đời vẫn còn ít, đối mặt với lựa chọn lúc sinh tử thế này không khỏi có chút do dự.
Nhưng mà đối phương không cho hắn thời gian do dự.
Đội ngũ đối phương trên bầu trời , bỗng nhiên mây đen rậm rạp, linh lực dao động mãnh liệt giống như cơn lốc quét ngang bay qua.
Chết tiệt!
Tả Mạc bị doạ cho kinh hoàng, đối phương muốn tiến công rồi. Trong không trung truyền tới những linh lực dao động, giống như “dương sát cương lôi” nhưng là uy thế phát ra thật khủng khiếp, không biết mạnh mẽ hơn “dương sát cương lôi” bao nhiêu lần. Hắn không chút nghi ngờ, đối phương chỉ cần một kích thì vô cùng có khả năng đảo Hoang Mộc sẽ biến thành bình địa.
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào?
Cố cũng thế, hắn chụp lấy Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành mạnh mẽ nhảy vào trong đại dương mênh mông.
Chỉ thấy đại trận kim quang chợt loé, vòng Phạn Âm phá không rơi vào trong tay Tả Mạc, khí thế đại trận trên đảo Hoang Mộc chợt yêu đi.
Trên đảo Hoang Mộc nhất thời vỡ oà!
“Hắn chạy rồi! Tả Mạc chạy rồi!”
“Chạy mau!”
“Chạy mau mọi người!”
...
Nhưng lúc này, một tiếng nổ vang lên, một đạo thiểm điện uốn lượn đánh xuống đảo Hoang Mộc.
Ầm!
Giống như một tiếng chung đập vào trong lòng mọi người, tu giả có tu vi yếu, trực tiếp miệng mũi trần đầy huyết.
Mọi người không khỏi hoảng sợ quay đầu lại.
Chỉ thấy trận pháp sâm nghiêm trên đảo Hoang Mộc đã bị đạo thiểm điện trước mặt, giống như tờ giấy bị xé rách không còn một mảnh. Hơn mười tên tu giả động tác chậm chút liền bị dư âm xé rách thành vô số mảnh nhỏ, ngay cả tiếng kêu la thảm thiết cũng không kịp phát ra, thần hồn câu diệt.
Trong đại dương mênh mông Tả Mạc cũng sống không tốt gì, cả người khí huyết bốc lên, linh lực suýt nữa không khống chế được. Công Tôn Sai và Thuần Vu Thành thì sắc mặt trắng bệch, một kích ra uy truyền từ đại dương mênh mông tới, tự nhiên đều có uy nghiêm như vậy!
Ranh giới sinh tử khiến Tả Mạc ngược lại tỉnh táo lại. Trên tay hắn có thêm một hạt quả táo, trên hạt táo điêu khắc một chiếc bảo thuyền, tinh tế vô cùng. Chiến thuyền Tảo Hạch này chính là do hắn cướp ở trên người Nam Minh Tử, chỉ là do phải quán nhập quá nhiều linh lực nên hắn không bao giờ thử tìm cách sử dụng.
Lần này bế quan, ngoài luyện chế hoàn thành Ngũ Ý sáo kiếm còn khiến Tả Mạc tốn không ít tâm tư là công dụng không rõ ràng của vài món pháp bảo ở trên người. Không nghĩ tới, dĩ nhiên thứ hắn lục lọi ra được chính là chiến thuyền Tảo Hạch này.
Lúc này không dám có chút chậm trễ, linh lực trong cơ thể điên cuồng hướng thuyền Tảo Hạch truyền tới.
Một chiếc thuyền đỏ sẫm làm bằng gỗ với phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt mọi người.
Pháp quyết trên tay Tả Mạc biến hoá.
Mọi người chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi, đã ở trong khoang thuyền. Buồng nhỏ trên tàu khô thoáng không có nước, chỉ thấy nước ngoài thuyền giống như bị một lực vô hình ngăn trở không cách nào tiến vào được.
Tả Mạc vội vã điều khiển thuyền Tả Hạch hướng đáy nước đi tới, tầng nước dày đặc, có thể ngăn trở thần thức của đối phương dò xét qua.
Chỉ cần đi tới địa phương đối phương không thể dò xét được là có thể tạm thời an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...