Thế Giới Tu Chân

Sự cường hãn của Kim Giáp vệ tạo ấn tượng sâu sắc cho Tả Mạc.
"Nhưng rốt cuộc bọn họ là cái gì?" Tả Mạc chỉ vào ba gã to con hỏi. Ba gã Kim Giáp vệ hình thể khôi ngô, chống kiếm đứng đó như ba toà núi nhỏ, tạo cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.
"Con rối." Bồ yêu hời hợt trả lời.
"Ồ." Tả Mạc ồ một tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác rung động mãnh liệt, phải nghiên cứu ba con rối kia một chút mới được. Có rất nhiều pháp môn luyện chế con rối, nổi danh nhất phải kể tới luyện thi, mấy thứ như cương thi nghìn năm càng là tài liệu luyện thi cực phẩm. Phù binh cũng là một loại con rối, song rõ ràng là khác hẳn luyện thi.
Nhưng ngẫm lại một kiếm kinh diễm vừa rồi, hắn vẫn quyết định bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm đó đi.
Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào thanh kiếm đỏ bừng trong tay ba gã Kim Giáp vệ, một lát sau, trong động truyền ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Tả Mạc.
"Lão quỷ! Ta liều mạng với ngươi! Hu hu hu! Xích hoả thạch của ta! Thiên mục ngân của ta..."
Trên bầu trời Hoang Mộc đảo.
"Còn phải đợi bao lâu?" Thường Hoành có phần không kiên nhẫn nổi nữa hỏi.
"Ha ha, hắn sẽ nhanh chóng đi ra thôi." Phó Phong lại thật bình ổn, nhìn qua Quỷ Phong ở bên cạnh ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Hoang Mộc đảo. Khác với tưởng tượng của bọn họ, trên Hoang Mộc đảo cũng không chỉ có một mình Tả Mạc mà còn có các đệ tử Vô Không Kiếm môn khác, chỉ là những đệ tử đó đều là tu giả sinh sản.
Lúc đầu, những đệ tử này thi thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bọn họ, đến về sau, bọn họ chỉ lo tới công việc của mình.
Hoang Mộc đảo nhìn như yên lặng, song rất nhiều nơi then chốt đều được bao phủ bởi lớp sương màu trắng, không thể nhìn rõ được. Những lớp sương này chứng minh đại trận trên Hoang Mộc đảo không bị tổn thương nghiêm trọng.
Quỷ Phong càng cảm thấy Tả Mạc thần bí, hắn thấy hơi lạ, Vô Không Kiếm môn sao lại phái một đệ tử quan trọng tới một nơi hoang vắng hẻo lánh như vậy? Là tin tưởng với Tả Mạc hay sao?
Hắn không hiểu được, tầm quan trọng của đảo Hoang Mộc thì đương nhiên rồi, không cần phải nghi ngờ, song cho dù có lòng tin đến mấy, các trưởng bối hẳn cũng tuyệt đối không keo kiệt cho hắn thêm vài tên đệ tử có thực lực mạnh chứ.
Đệ tử kiệt xuất như vậy, hắn không tin có môn phái nào nguyện ý để mất.
Nhưng giờ Tả Mạc một mình thủ ở Hoang Mộc đảo, điều này khiến cho Quỷ Phong cảm thấy hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của mình.

Giặc Ô Phong bị giệt sạch, nếu tin này truyền ra khẳng định sẽ làm chấn động cả Thiên Nguyệt giới, thanh danh của riêng Tả Mạc và danh vọng của cả Vô Không Kiếm môn sẽ lên một mức cao chưa từng thấy.
Quỷ Phong liếc mắt nhìn Phó Phong, khuôn mặt Phó Phong không có nửa điểm mất kiên nhẫn, bọn họ đã ở đây năm ngày. Để biểu thị mình không có địch ý, ba mươi sáu tu giả trúc cơ hắn cũng không mang tới đây.
Thân hình Tả Mạc xuất hiện nơi khoé mắt khiến tinh thần Quỷ Phong lập tức tỉnh táo lại.
Ô!
Ánh mắt nhìn tới ba thân hình khổng lồ phía sau Tả Mạc, con ngươi của Quỷ Phong đột nhiên co rút lại như bị châm!
Lân giáp vàng kim óng ánh bao phủ toàn thân, lân phiến tinh xảo lóng lánh ánh sáng vàng kim tinh thuần, khuôn mặt cũng được che phủ bởi một tấm mặt nạ vàng kim, chỉ lộ ra đôi mắt.
Ba gã hộ vệ mang áo giáp vàng cùng lúc nhìn lên ba người trên bầu trời.
Ánh mắt Quỷ Phong vừa chạm vào đôi mắt của ba kẻ đó, lập tức trái tim đập mạnh.
Ba ánh mắt giống nhau tới kỳ lạ, hờ hững, lạnh lùng tới không chút cảm tình, thậm chí khiến cho Quỷ Phong có ảo giác trống rỗng như vật chết! Hắn có thể cảm thấy trong mắt đối phương bản thân mình chỉ như một con dế, không có năng lực khiêu khích bọn họ.
Bỗng nhiên, Quỷ Phong cảm giác như chui vào lò lửa, cảm giác áp bách tự nhiên sinh ra như thực chất, nặng tựa một ngọn núi nhỏ đè vào trong lòng hắn.
Quỷ Phong hơi biến sắc, hừ nhẹ một tiếng, thân hình khẽ động, linh lực vận chuyển.
Cỗ áp lực vô hình bao phủ quanh người lập tức biến mất.
Thành công thoát khỏi sự tập trung của đối phương, Quỷ Phong không hề có chút đắc ý, ngược lại, sắc mặt hắn rất kém. Hai bên so đấu nhìn như ngang tài ngang sức nhưng Quỷ Phong biết rõ mình thực ra đã rơi vào thế hạ phong.
Cao thủ!
Lẽ nào đây mới là thực lực ẩn dấu của Vô Không Kiếm môn sao? Hắn nheo nheo đôi mắt.
Sắc mặt Phóng Phong và Thường Hoành cũng đều ngưng trọng hẳn lên, ý nghĩ của bọn họ hoàn toàn giống với Quỷ Phong. Ba gã tu giả mặc giáp vàng toàn thân này tu vi đều trên ngưng mạch kỳ, hơn nữa thực lực vô cùng mạnh mẽ! Tuy rằng bọn họ không nhìn rõ được sắc mặt song thân hình cả ba người đều được bao phủ bởi khí tức sắc bén nồng đậm vô cùng, chỉ có những người đã trải qua vô số trận huyết chiến mới có sát khí nồng nặc tới vậy.

Thảo nào toàn bộ đám giặc Ô Phong bị diệt, hoá ra Hoang Mộc đảo còn ẩn dấu ba gã cao thủ. Lúc này đáy lòng cả ba đều cảm thấy may mắn vì không xông vào. Bất cứ một tu giả mặc giáp vàng nào, cho dù là Phó Phong cũng không nắm chắc tất thắng.
Ngưng mạch kỳ có tam trọng thiên, Quỷ Phong và Thường Hoành hai người chỉ mới cảnh giới nhất trọng thiên. Song ba gã tu giả mặc giáp vàng này, bất cứ ai cũng từ nhị trọng thiên trở lên.
Chênh lệch của ngưng mạch và trúc cơ rất lớn, song giữa ngưng mạch với nhau cũng có chênh lệch lệnh không kém. Tu vi ngưng mạch nhị trọng thiên gấp ba nhất trọng thiên!
So tu vi, không bằng đối phương, so kinh nghiệm chiến đấu, cũng không bằng, so pháp bảo...
Nhìn qua thanh kiếm lớn đỏ rực như lửa trên tay ba người, hiển nhiên không phải vật phàm, phẩm giai khẳng định lên tới tứ phẩm. Nếu hai bên đã sàn sàn như nhau, bọn họ tự tin nhất có lẽ chỉ có pháp quyết. Quỷ Phong rất có lòng tin đối với Cửu Quỷ Đinh Chú mà mình đang tu luyện.
Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu thì thầm: "Tiếc quá, tên đầu trọc kia thật đúng là tài liệu tốt để luyện chế Kim Giáp vệ."
Tả Mạc không buồn để ý, ánh mắt hắn nhìn thẳng lên bầu trời.
Lần này có ba tên Kim Giáp vệ bên cạnh, tuy rằng thương thế trên người vẫn chưa khỏi hẳn song dũng khí của hắn cũng lớn hơn nhiều.
"Đã phiền ba vị chờ lâu, không biết có chuyện gì?" Tả Mạc xưa nay không thích khách sáo, vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề.
Phó Phong cũng chẳng quanh co lòng vòng, cười nói: "Tại hạ có hai việc muốn nhờ."
"Ồ." Tả Mạc có hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương thật sự có việc, hơn nữa vừa nói đã là hai việc rồi.
"Tả huynh đệ tiêu diệt giặc Ô Phong, thật khiến lòng người thoải mái." Phó Phong nói: "Ta muốn mua tin tức ở chỗ Tả huynh đệ."
Giặc Ô Phong sao? Tả Mạc ngạc nhiên rồi lập tức phản ứng lại, hoá ra đám người tấn công mình là giặc Ô Phong, hèn gì thực lực mạnh mẽ tới vậy! Tâm tư hắn thay đổi cực nhanh, lời bên miệng cũng phản ứng lại không chậm: "Chẳng hay là tin gì?"
Phó Phong nhìn thẳng vào Tả Mạc, vẻ mặt chăm chú nói: "Ta muốn mua vị trí bí cảnh ở chỗ Tả huynh."
Tả Mạc trong lòng chấn động, "bí cảnh".
Hắn quả thực bị hai chữ "bí cảnh" làm chấn động. Lần trước sau khi tiến hành Thí Kiếm hội có thăm dò bí cảnh song Tả Mạc do "được" ném vào đại trận kiếm ý nên đành bỏ qua, chuyện này hắn vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, không ngờ rằng lại đột nhiên nghe được tin tức về bí cảnh.

Phó Phong đột nhiên chạy tới hỏi mình vị trí của bí cảnh, Tả Mạc vốn khôn khéo lập tức ý thức được tin tức về bí cảnh từ đâu mà ra.
Giặc Ô Phong!
Nhất định là bọn chúng!
Phản ứng của Bồ yêu so với hắn còn nhanh hơn, thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp, chỉ trong chớp mắt đã lấy được đáp án từ trên người mấy tên cu li còn đang ngâm mình trong đầm đen.
Nghe Bồ yêu nói đơn giản một chút, Tả Mạc cũng hiểu được đại khái ngọn nguồn sự việc, lập tức thất vọng.
Phát hiện bí cảnh đầu tiên là ba tu giả áo đỏ, song không biết vì sao lại tin tức lại lộ ra ngoài, bị đám giặc Ô Phong theo dõi. Nhưng ba người trơn trượt dị thường, dám đùa giỡn với giặc Ô Phong, gần như cướp sạch bí cảnh rồi mới chạy trốn.
Tả Mạc lúc này mới hiểu vì sao trên người ba người đó lại có nhiều đồ tốt như vậy, hoá ra là do bí cảnh!
Mỗi lần hy vọng lại là một lần thất vọng, đáng tiếc là bí cảnh bị người ta cướp sạch rồi, nó không còn gì hấp dẫn đối với hắn.
Nhưng là hắn cũng sẽ không thoải mái nói cho Phó Phong. Bí cảnh đã bị cướp tuy rằng không còn thứ gì tốt song bí cảnh vẫn nồng nặc linh khí, mười phần phù hợp để cải tạo thành động phủ. Với hắn mà nói tác dụng của nó không lớn, song đối với thế lực của môn phái mà nói lại là đồ tốt.
Phó Phong hiển nhiên quan tâm tới mặt này của bí cảnh.
"Ha ha." Tả Mạc cười cười song sắc mặt hắn vốn cứng nhắc nên vẻ mặt mười phần quỷ dị: "Chẳng hay Phó huynh định mua ra sao?"
Nói tới chuyện làm ăn, hắn lại đột nhiên phấn chấn hẳn lên. Lần này mình chiếm chủ động, dù bán hay không, ba tên áo đỏ kia đã chạy tới Tiểu Sơn giới, mười ngày nửa tháng hẳn tuyệt đối không trở lại. Biết rõ vị trí của bí cảnh chỉ có giặc Ô Phong, song toàn bộ đám giặc đó đều đã ngâm mình trong đầm đen.
Cho dù không bán cho Phó Phong, đem tin tức này đưa về môn phái, phần thưởng hẳn cũng không ít.
Nhưng ở sâu trong nội tâm, Tả Mạc không định đem tin tức này nói cho môn phái, nếu đổi lại là trước đây hắn sẽ không do dự báo cáo tin tức này cho môn phái, song hiện giờ nguời duy nhất khiến hắn mong nhớ trong môn phái chỉ có sư phụ. Vô Không Kiếm môn hiện giờ không phải Vô Không Kiếm môn tạo cho hắn cảm giác như nhà mình như trước đây.
Nếu không nhờ sư phụ, không có vật tư, không có Vô Không kỳ. Một tu giả trúc cơ như hắn, đi tới đảo Hoang Mộc hẻo lánh này, lành ít dữ nhiều.
Hắn không kìm nổi lòng, âm thầm nắm chặt tay.
Số phận phải được nắm trên chính đôi tay mình.
"Ha ha." Phó Phong cười khẽ một tiếng, trong lòng dường như đã sớm có đối sách: "Ta dùng một tin tức để đổi với Tả huynh."

"Tin gì?" Đề nghị của Phó Phong vượt ngoài dự liệu của Tả Mạc.
Phó Phong thành thục nói: "Tả huynh không ngại xem trước đi, nếu cảm thấy không hài lòng thì hãy nói." Nói xong ngón tay khẽ gẩy một cái, một cái ngọc giản bay về phía Tả Mạc.
Bộp!
Một bàn tay màu vàng kim từ phía sau Tả Mạc vươn ra chụp lấy ngọc giản.
Phó Phong mỉm cười, không nói lời nào, trong lòng thầm khen Tả Mạc cẩn thận.
Tả Mạc tiếp lấy ngọc giản, cúi đầu xem lướt qua nội dung.
Nội dung bên trong ngọc giản cũng không nhiều, song xem hết chữ cuối cùng, Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng, toàn thân phát lạnh.
"Sao rồi! Tả huynh thoả mãn không?" Phó Phong hỏi.
Tả Mạc hít sâu một hơi, chắp tay về phía Phó Phong chân thành trả lời: "Đa tạ Phó huynh!" Dứt lời, hắn lấy ra một ngọc giản trống, ghi vị trí của bí cảnh vào trong đó, sau đó ném lại cho Phó Phong.
Phó Phong nhận lấy ngọc giản, xem lướt qua một lần, sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Sau khi xem xong hắn lập tức niết ngọc giản nát bấy.
"Tả huynh quả là người sảng khoái!" Phó Phong lưu loát nói: "Tại hạ muốn cầu Tả huynh một phần Kim Ô hoả, mong Tả huynh hoàn thành!"
"Kim Ô hoả sao?" Tả Mạc gật đầu: "Nếu Phó huynh có tài liệu hành thổ từ tứ phẩm trở lên là được."
Hắn không làm trò há miệng sư tử, bánh ít đi bánh quy lại, tin tức vừa rồi Phó Phong đưa hắn thực quá quan trọng!
Phó Phong sắc mặt vui mừng khó tả: "Quả nhiên là duyên phận. Tại hạ vừa hay có một khối tức nham, phẩm chất thượng thừa, hẳn có thể thoả mãn yêu cầu của Tả huynh."
"Được!" Tả Mạc không hề do dự gật đầu.
Trong số tài liệu hành thổ tứ phẩm, tức nham là tinh phẩm hiếm thấy. Bình thường nó tồn tại sâu trong lòng đất, có màu xám đặc biệt, tự co thành một khối, vật sắc bén đến mấy cũng không cách nào cắt đứt.
Tả Mạc trong lòng kích động, bộ năm thanh kiếm của hắn cuối cùng cũng thu thập đủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui