Xe dừng lại trước cửa, Cố Hoài nói với Đồng Đồng: “Cô dẫn họ vào trước, tôi đỗ xe xong sẽ vào tìm mọi người.”
“Được.” Đồng Đồng tháo dây an toàn, dẫn Miêu Miêu cùng bác Điền đi vào Mc Donalds.
Lúc này đang là giờ cơm tối, trong tiệm gần như chật kín, Đồng Đồng thật vất vả mới tìm được một chỗ trong góc dành cho 4 người, tranh thủ thời gian để bác Điền đến đó ngồi, giành chỗ trước, rồi mới dẫn Miêu Miêu đi gọi thức ăn.
Trong lúc xếp hàng chờ đến lượt, Đồng Đồng kéo tay Miêu Miêu chỉ vào thực đơn giới thiệu cho cô bé. Miêu Miêu nghe chỉ hiểu được sơ sơ, cái gì mà hamburger Mc Donalds, cô bé không hiểu gì cả, chỉ có thể dựa vào hình ảnh của món ăn, với cảm giác để lựa chọn.
Sắp đến lượt mình, Đồng Đồng có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Cố Hoài làm sao còn chưa tới, cô lại không biết anh ta muốn ăn cái gì?
“Chào cô, xin hỏi cô dùng gì?” Cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa đứng sau quầy nhìn cô cười.
Đồng Đồng đành phải bất chấp khó khăn chọn thay Cố Hoài. Bốn người bốn cái hamburger, thêm một ít gà rán với khoai tây, nước uống, và một cốc socola cho Miêu Miêu.
“Của cô tổng cộng là 168 đồng.”
“Được.” Đồng Đồng cúi đầu lấy điện thoại, mở Alipay rồi chuẩn bị mã QR để thanh toán. Phía sau bỗng vang lên giọng nói: “Mới đi làm hai ngày, lương cũng chưa có, lấy gì trả tiền?”
Đồng Đồng quay đầu lại, Cố Hoài không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón kéo thật thấp, trên mặt xuất hiện thêm cặp kính mát. Anh móc bóp ra, rút hai trăm đồng đưa tới, rồi hơi cúi thấp đầu, giống như không muốn người khác nhận ra mình.
Cô gái nhỏ thu ngân nhận tiền, nhìn chăm chú vào Cố Hoài hỏi: “Hiện tại mua thêm 15 đồng nữa có thể đổi được một búp bê One Piece, xin hỏi quý khách có muốn không?”
Cố Hoài nghiêng đầu chăm chú nhìn Đồng Đồng: “Có muốn không?”
Đồng Đồng không khách sáo với anh, cất điện thoại di động: “Dù sao cũng là anh thanh toán, vậy thì lấy một cái đi.” Tiếp theo đó nói với cô gái nhỏ thu ngân: “Lấy cho tôi con Chobby.”
“Vâng. Tổng cộng 183 đồng.” Cô gái nhỏ thối tiền dư cho Cố Hoài, rồi cầm lấy một con Chobby đưa cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng quay sang đưa cho Miêu Miêu: “Cái này cho em.”
Miêu Miêu kinh ngạc vui mừng nhận lấy, dè dặt cầm, dáng vẻ rất quý món quà.
Đồng Đồng yêu thương sờ sờ đầu cô bé.
Trong lúc đợi nhân viên cửa hàng chuẩn bị thức ăn, nữ sinh chung quanh bắt đầu đánh giá Cố Hoài, dường như đối với người đàn ông đứng trong cửa hàng còn đeo kính mát đội mũ lưỡi trai cảm thấy rất hứng thú, tuy rằng không rõ hình dáng, nhưng chắc phải là một đại soái ca.
“Người nam đó hình như có chút quen mặt nha? Hơi giống ngôi sao.”
“Ngôi sao chắc sẽ không đến chỗ thế này ăn cơm đâu?”
“Không phải anh ta chỉ đeo kính đen thôi sao, nhất định là sợ có người nhận ra, tớ cảm thấy ít nhất cũng là doanh nhân…”
Đồng Đồng suy nghĩ nếu để anh đứng đây rất dễ làm tâm điểm cho mọi người chú ý, vì thế cô đi tới gần, hạ giọng nói với anh: “Bác Điền ngồi bên kia, hay là anh đến đó ngồi trước đi, tôi sẽ bưng thức ăn đến.”
Trong cửa hàng ồn ào, lúc cô nói chuyện, Cố Hoài khẽ khom người xuống mới có thể nghe rõ cô đang nói gì. Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở của cô khẽ phun vào tai anh, bên tai anh bỗng nhiên có chút tê dại.
Hầu kết khẽ động, anh hừ một tiếng: “Cô? Ngã xuống còn không phải mất công tôi dọn dẹp.”
“…” Cách một cái kính mát cô vẫn có thể cảm giác được anh đang trợn mắt thật to, đành ngượng ngùng im lặng. Có lòng tốt còn bị coi thành lòng lang dạ sói!
Cô thu ngân nhìn hành động của hai người, cười ra tiếng, rất bà tám nói với Đồng Đồng: “Bạn trai cô sợ cô bưng vất vả nên mới cố ý nói như vậy.”
“…” Khóe miệng Đồng Đồng co lại. Bạn trai? Excuse me*??? Chẳng lẽ trong mắt cô ta, bọn họ là người yêu???
[*Excuse me (tiếng Anh): xin lỗi???]
Nhịn xuống xúc động muốn châm chọc, cô ngoài cười nhưng trong không cười giải thích: “Không không không, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp thuần khiết.”
Cô gái thu ngân như nửa tin nửa ngờ nhìn Cố Hoài, vừa rồi dáng vẻ lúc hai người kề mặt nói chuyện, rõ ràng vô cùng thân thiết nha.
Cố Hoài đen mặt: “Cô cần phải đi khám mắt một chút.”
Cô gái nhỏ lúc này mới hiểu được mình nghĩ sai rồi, vội vàng xin lỗi: “Thật ngại, tôi còn tưởng rằng hai người là tình nhân…”
…
Sau khi đủ thức ăn, Cố Hoài bưng một mâm đầy thức ăn nước uống đi, còn Đồng Đồng thì bưng một đĩa khoai nhỏ. Miêu Miêu tiêu diệt sạch cánh gà, ăn xong còn mút tay thỏa mãn.
Đồng Đồng nói với cô bé: “Một lát chúng ta đưa em với bà đi khách sạn ngủ, ngày mai chú Kim đưa em với bà về nha.”
“Dạ.” Miêu Miêu dùng sức gật đầu, chợt nhớ tới gì đó, hỏi: “Chị, khi nào thì em lại có thể đi thăm mẹ?”
Đồng Đồng sửng sốt. Trong khoảng thời gian ngắn, cô bé không có khả năng nhìn thấy mẹ. Trợ cấp thu nhập tối thiểu của bác Điền chỉ đủ sống, còn phải xem xét vấn đề đi học của cô bé trong tương lai, căn bản không có dư dả tiền bạc để làm lộ phí thăm Dương Khí, huống chi một già một trẻ này, đến thành phố cũng không tìm được đường, thì làm sao yên tâm được?
Nhưng Đồng Đồng không biết làm thế nào giải thích với Miêu Miêu mấy vấn đề này, cô cũng không nhẫn tâm nói ra miệng. Miêu Miêu là cô bé đầu tiên cô tiếp xúc liên quan đến vụ án, hơn nữa đã tin tưởng vào cô, cô không muốn làm cho Miêu Miêu thất vọng.
Đưa tay sờ sờ đầu cô bé, Đồng Đồng nói: “Chị không biết, nhưng chị sẽ giúp em nghĩ cách.”
Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt to: “Chị bảo đảm sao?”
Đồng Đồng gật đầu: “Chị hứa.”
Cố Hoài nghe vậy, như có điều suy nghĩ nhìn Đồng Đồng. Miêu Miêu thì khó giấu được tươi cười: “Cám ơn chị.”
*
Rời khỏi Mc Donalds, Cố Hoài đưa Miêu Miêu và Bác Điền đến khách sạn gần đài truyền hình, khách sạn này là khách sạn hợp tác với đài truyền hình, rất quen với Cố Hoài. Rất nhanh anh đã làm xong thủ tục nhận phòng giúp hai người.
Đồng Đồng lưu luyến không rời chào tạm biệt với Miêu Miêu, sau đó nhân viên khách sạn dẫn hai bà cháu đi lên lầu nhận phòng, cam đoan sẽ trông chừng và chăm sóc hai người thật tốt.
Đưa bác Điền với Miêu Miêu xong, Cố Hoài với Đồng Đồng rời khỏi khách sạn.
Trên đường đi đến bãi đậu xe, lúc hai người đi song song, bỗng nhiên Cố Hoài hỏi: “Biết cái gì là dễ dàng đồng ý dễ dàng thất tín không?”
Đồng Đồng hiển nhiên là biết, dễ dàng hứa hẹn với người khác, thì nhất định sẽ có lúc làm không được rồi mất lòng tin: “Tôi biết anh muốn nói gì, anh cảm thấy vừa rồi tôi rất tùy tiện khi hứa với Miêu Miêu.”
Cố Hoài nói thẳng: “Cô cũng không nghĩ rõ ràng nên làm thế nào để giúp cô bé, chẳng qua lúc đó cô không thể cự tuyệt.”
Đồng Đồng cúi đầu xuống, xoắn ngón tay: “Đúng vậy, vừa rồi là tôi không nghĩ kỹ, nhưng không biết vì sao, tôi cảm giác phải có trách nhiệm với cô bé.” Nói xong cô ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Hoài: “Chờ khi tôi có lương, tôi muốn gửi họ một ít tiền, giúp đỡ được chút nào hay chút đó. Họ không biết đường đến nhà giam, tôi tìm thời gian đi Đại Xuyên một chuyến, hướng dẫn họ ngồi xe nào để đến được Dung Thành. Chỉ cần họ đến được Dung Thành, thì tôi sẽ có cách đón họ đưa đến nhà giam.”
Cố Hoài nhìn Đồng Đồng, đồng tử bên trong mắt cô như có ánh sao, cứ như vậy mà lóe sáng. Nhưng anh hiểu được, đây chẳng qua do cô thiện lương chưa trải qua chuyện đời. Giống như tất cả các phóng viên mới vào nghề, muốn bằng vào sức lực của chính mình, giúp từng kẻ yếu.
“Suy nghĩ phải giúp người khác là chuyện tốt, đây là điều căn bản khi làm ký giả, cho nên tôi có thể hiểu được chuyện cô muốn giúp Miêu Miêu. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô hai điểm, thứ nhất, liệu sức mà làm. Nếu cô chọn tin tức xã hội, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý gặp phải toàn người ở thế yếu. Chỉ cần cô còn tiếp tục làm ở đây, sớm hay muộn cũng sẽ gặp được trường hợp đứa nhỏ còn thê thảm hơn Miêu Miêu, nhưng cô chỉ có một mình, chỉ lãnh một phần tiền lương, tiền của cô không thể giúp được mọi người, đây là sự thật. Giúp ai, giúp tới mức độ nào, những thứ này là vấn đề cô phải cân nhắc.”
“Thứ hai, giúp người có rất nhiều cách, không cần bó buộc mình trong suy nghĩ phải tự mình xuất tiền ra. Cho dù là giúp đỡ người nghèo cấp quốc gia, phát đến trong tay từng hộ nghèo, chẳng qua cũng chỉ được mấy trăm đồng, bởi vì dân cư nghèo khó chiếm quá lớn. Huống chi tiền của một người, thực lực của một người, vậy càng mỏng manh hơn. Đổi một góc độ khác, nếu như có thể cải thiện thể chế đẩy mạnh phát triển của xã hội, thúc đẩy giải quyết vấn đề trong xã hội, thì đã có thể giúp được nhiều người hơn. Điều này so với hứa trả tiền đơn thuần càng có ý nghĩa hơn.”
Bãi đỗ xe trống trải, chỉ có hai người bọn họ, ánh trăng chiếu vào trên vai Cố Hoài, dịu dàng mà mông lung. Đồng Đồng ngước nhìn anh ta, chậm rãi nở nụ cười: “Tôi còn tưởng rằng, anh không muốn dạy tôi những thứ này.”
Cố Hoài nhíu mày: “Vì sao?”
“Bởi vì ngay từ đầu anh rất hung dữ với tôi, hơn nữa anh chưa bao giờ dẫn dắt người mới, tôi nghe anh Bạng tử nói, là Trần Dĩ Nam ép buộc anh nhận tôi, cho nên tôi cho rằng anh ghi hận tôi, khẳng định không vui khi dạy tôi.”
“Tôi đúng là hung dữ với tất cả mọi người trong tổ, đối với cô sẽ không ngoại lệ. Mặc kệ vì nguyên nhân gì cô gia nhập vào tổ, nếu vào được, tôi sẽ đối xử bình đẳng, sẽ không giấu nghề.” Cố Hoài nói xong dừng một chút, ánh mắt hiện lên ý tứ sâu xa: “Nhưng, nếu cô là bùn nhão không thể trát tường, nửa năm sau đừng trách tôi không khách khí, không cho cô vượt qua thử việc.”
Nghe anh nói như vậy, Đồng Đồng an tâm nở nụ cười: “Đã biết, Lão đại, tôi sẽ không để anh thất vọng.” Chỉ cần anh không kỳ thị việc cô đi cửa sau, giấu nghề với cô, vậy thực sự quá tốt.
*
Trở lại đến dưới lầu phòng đang thuê có một chiếc Volkswagen Beetle đậu ở đó, bên cạnh là một cô gái tóc ngắn, đeo túi hình con heo nhỏ hiệu Chloe, đeo tai nghe Beats màu đỏ, miệng nhai kẹo cao su, đầu lắc lư theo giai điệu nhạc.
Cô gái vừa thấy được Đồng Đồng, lập tức kéo tai phone xuống nhào tới: “Cậu với Cố Hoài chết ở đâu vậy? Biết tớ gửi bao nhiêu Wechat cho cậu chưa? Cậu quay về trái lại không nói với tớ một câu.”
“Bận.” Đồng Đồng đẩy bạn mình ra: “Đừng đụng tớ, từ hôm qua đến giờ tớ còn chưa thay quần áo.”
Kiều Huỳnh lập tức trưng ra vẻ ghét bỏ: “Cút cút cút, nhanh lên lầu tắm rửa đi.”
Nhân lúc đợi Đồng Đồng tắm rửa, Kiều Huỳnh bày đồ ăn vặt mang tới lên bàn trà, lấy thêm hai ly rượu, đổ vào một ít rượu sữa ngọt. Nguyên nhân chính hôm nay cô đến đây là vì bát quái chuyện của Cố Hoài, làm sao có thể không chuẩn bị?
Chờ Đồng Đồng tắm rửa xong đi ra, Kiều Huỳnh lập tức túm lấy cô lôi lên sofa, nhét ly rượu vào tay cô, mang vẻ mặt bát quái đến nơi.
Đồng Đồng thấy bạn mình khí thế rào rạt, biết bản thân chạy trời không khỏi nắng, đành phải nhận mệnh ngồi xuống xếp bằng trên sofa, cầm gối ôm vào lòng: “Hỏi đi.”
Kiều Huỳnh cầm lấy một một gói Oreo, làm thành cái micro đưa đến trước mặt Đồng Đồng, có tiếng có miếng mà hỏi: “Cố Hoài rốt cuộc có bạn gái không?”
Đồng Đồng liếm môi một năm một mười nói: “Tớ không có hỏi anh ta nha. Tớ mới biết anh ta, làm sao dám hỏi vấn đề riêng tư này chứ.”
Kiều Huỳnh trợn mắt, lộ ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện hệ trọng như vậy tại sao không hỏi hả? Cậu không hỏi anh ta nhưng có thể hỏi đồng nghiệp anh ta mà.”
Đồng Đồng bĩu môi: “Được, được, được, lần tới tớ hỏi cho cậu được chưa?” Dừng một lát cô lại bổ sung: “Chẳng qua theo tớ đoán, lấy cường độ công tác của anh ta, rất có khả năng chưa có bạn gái. Cô gái nào có thể chịu được anh ta ba ngày hai bữa đều không có nhà, xe anh ta bỏ ở đài truyền hình mấy ngày còn chưa đụng tới. Với lại hai ngày nay chẳng thấy anh ta nhận cuộc gọi riêng tư nào.”
Kiều Huỳnh có chút thất vọng: “Anh ta không có bạn gái à?”
Đồng Đồng thấy kỳ quái: “Anh ta không có bạn gái không phải tốt sao, cậu thất vọng cái gì?”
“Cậu thì biết cái gì!” Kiều Huỳnh đem bánh Oreo ném lên bàn trà: “Tớ khác với fan nữ của anh ta, tớ là dì fan, cậu có hiểu dì fan không? Tớ là thật lòng thấy anh ta đã đến tuổi nên tìm một người bạn gái, bằng không thì thể xác và tinh thần sẽ hỏng mất.”
Đồng Đồng buồn cười: “Cậu chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, lại làm dì fan cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sao?”
Kiều Huỳnh chậc một tiếng: “Điểm quan trọng ở đây không phải là tuổi cậu hiểu không? Thái độ trong lòng! Ai, có nói cậu cũng không hiểu, đàn gảy tai trâu.” Sau một lát, cô lại hỏi tiếp: “Cậu tiếp xúc với anh ta hai ngày, cảm thấy người ta thế nào?”
Đồng Đồng nghĩ nghĩ: “Ngoại trừ nói chuyện đáng ghét tính tình bên ngoài có vẻ không tốt, còn lại thì không có gì. Anh ta đi bên mảng tin tức xã hội nhiều năm như vậy, nhân phẩm khẳng định không thành vấn đề, bằng không tớ cũng đã không sùng bái tin tức anh ta làm.”
Kiều Huỳnh thấy kỳ lạ: “Nói, cậu tại sao được phân đến tổ anh ta? Không phải trước giờ anh ta không dẫn dắt người mới sao?”
Đồng Đồng cười khổ: “Có thể là ông nội tớ đi khai thông quan hệ đi, nếu không tớ không nghĩ ra được cách giải thích nào khác.”
“Đúng vậy, ông nội của cậu dù gì đã từng là giáo sư hệ tân văn, đào lý khắp thiên hạ*.” Kiều Huỳnh đột nhiên nhớ tới cái gì: “Ai, cậu có ý thức được không, cậu bây giờ là nữ sinh tiếp cận gần nhất với Cố Hoài? Cậu có thể ngồi ở bên ghế lái phụ của anh ta nha!”
*Đào lý khắp thiên hạ: là người thầy giáo dục ra học sinh ưu tú trải rộng toàn thế giới, ca ngợi giáo sư vất vả cần cù giáo dục người.
Đồng Đồng nhún vai: “So*? Tớ là học trò của anh ta.”
[*So (tiếng Anh): thì sao?]
Kiều Huỳnh hung hăng vỗ xuống ót cô: “Cậu ngốc hả, anh ta cao lớn đẹp mắt như vậy, lại nổi danh đến vậy, cậu cũng nói nhân phẩm không thành vấn đề, tuy rằng tuổi của anh ta lớn hơn chút so với cậu, nhưng chẳng phải vấn đề lớn lao gì, cậu gần quan được ban lộc thôi.”
“Ngốc em gái cậu! Anh ta là sư phụ tớ.” Đồng Đồng liếc cô bạn, cúi đầu hớp ngụm rượu: “Hơn nữa, tình huống của tớ là gì cậu không phải không rõ ràng sao.”
Kiều Huỳnh nhớ tới cái gì đó, ý thức được mình nói sai, lặng lẽ le lưỡi: “Cậu còn phải tiếp tục chờ Lục Thần Tây hả?”
Đồng Đồng ôm ly rượu, trong lòng buồn bực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...