Chương 58
Thế giới trong nháy mắt yên lặng, như thể trong trời đất bao la chỉ còn lại duy nhất hai người là cô và anh.
Đồng Đồng nhắm mắt lại theo bản năng, hô hấp gần như ngừng lại, bên tai cô nghe thật rõ tiếng nhảy vang dội của mạch máu.
Cái ót được anh đỡ lấy, áp cô càng sát vào anh, cho đến khi lồng ngực không còn một kẽ hở nào, mới nới ra.
Đầu óc của Đồng Đồng đã nóng đến choáng váng, chỉ có thể mờ mịt nhìn anh, môi mấp máy, lại không nói ra được bất cứ lời nào.
Cố Hoài khẽ vuốt hai má ửng đỏ của cô, ánh mắt anh đắm đuối nhìn cô. Nhìn phản ứng của cô, thì ra cô cũng thích anh, chỉ là…
Anh bắt buộc bản thân phải buông tay, lui về sau nửa bước, thấp giọng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Đồng Đồng sửng sốt.
Nhìn cô một lần cuối cùng, khắc ghi hình dáng cô vào đầu, không đợi cô phản ứng, anh xoay người lên xe.
Đồng Đồng mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe Land Cruiser càng đi càng xa, bỗng nhiên có chút bất an. Anh sẽ hôn cô, cô vui mừng gần chết, nhưng sao anh phải nói xin lỗi?
Cô mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, bằng không hành vi của anh hôm nay sẽ không kỳ lại như vậy…
Mẹ Đồng đi lên kéo cô: “Đi thôi, không đi nữa sẽ không lên máy bay kịp.”
Đồng Đồng giãy khỏi tay mẹ cô: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao ba mẹ liên lạc với anh ấy?”
Mẹ Đồng chột dạ quay đầu nhìn ba Đồng liếc một cái, gắng gượng chống đỡ: “Không phải đã nói cho con rồi sao, bà ngoại bị bệnh.”
Đồng Đồng không tin: “Bà ngoại bệnh mẹ nên nói cho con biết chứ, sao phải liên lạc với Cố Hoài?”
“...” Mẹ Đồng nhất thời không biết nói cái gì mới có thể toàn vẹn cho việc nói dối này, chỉ có thể hướng sang phía ba Đồng xin trợ giúp.
Ba Đồng cau mày nói: “Làm gì có nhiều cái tại sao như vậy?! Đi nhanh lên.” Nói xong đi lên túm lấy cô.
Đồng Đồng lập tức lùi về sau một bước, lấy điện thoại di động gọi cho bà ngoại, rất nhanh đã nối máy, giọng nói của bà ngoại sang sảng vang lên ở đầu dây bên kia: “A lô, Đồng Đồng hả, cháu gái ngoan của bà, sao lại nhớ tới gọi cho bà? Có phải có chuyện gì hay không nào?”
“Không có chuyện gì ạ, cháu chỉ muốn hỏi một chút thân thể bà thế nào.”
“Vẫn khỏe, hai tuần trước bà vừa mới đi kiểm tra sức khỏe, tất cả bình thường.”
“Vậy tốt rồi ạ, bà ngoại, cháu vừa có chút việc gấp, cháu cúp máy trước ạ, trở về lại tán gẫu với bà.” Đồng Đồng nói xong cúp điện thoại, nhìn lom lom ba mẹ mình: “Rốt cuộc hai người gạt con chuyện gì thế này? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, không cần nghĩ tới chuyện con đi vào cửa phi trường này!”
Ba Đồng bất đắc dĩ, đành phải hạ giọng nói ra tình hình thực tế: “Có bệnh truyền nhiễm bùng phát, không chữa được, không đi nữa cũng chỉ có chờ chết!”
“...” Cô giống như bị một chậu nước lạnh tạt từ trên đầu xuống, cả người Đồng Đồng đều lạnh rồi. Cho nên, nụ hôn kia, thực ra là đang từ biệt với cô?
Bối rối vài giây, cô theo bản năng xoay người chạy, phải đi tìm anh, lại bị mẹ Đồng từ phía sau kéo lại: “Con điên sao, không muốn sống nữa?!”
Đồng Đồng giùng giằng muốn vung bà ra: “Con không đi, con muốn ở lại đây! Mẹ buông con ra!”
Mẹ Đồng chết cũng không buông tay: “Mẹ không buông! Con cái đứa nhỏ này, có phải muốn chọc cho mẹ tức chết hay không?!”
Hai người phụ nữ cứ lôi kéo nhau như vậy, không ai nhường ai.
Ba Đồng tức giận đến gân xanh trên cổ nổi cả lên, bước một bước dài, trở tay chính là một bạt tai, sức lực rất mạnh, đánh cho Đồng Đồng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té trên đất: “Con tỉnh lại một chút cho ba!!”
Đồng Đồng che mặt nhìn ông. Từ nhỏ chưa từng bị ông đánh qua, hôm nay đánh cô ở nơi đông người như vậy, nhất định là rất đau lòng.
Mẹ Đồng rưng rưng, thề thốt: “Nếu con còn không đi, dù sao cũng chết, mẹ với ba con dứt khoát để cho xe đụng chết ở chỗ này, cho con khỏi khó xử. Dù sao chúng ta chỉ có một đứa con gái, nếu con gặp chuyện không may, chúng ta cũng không cần sống.”
Đồng Đồng đột nhiên rơi nước mắt, mới đầu là từng giọt từng giọt, tiếo đó hai tay che mặt, lên giọng khóc nức nở, nước mắt dọc theo kẽ hở của bàn tay, chảy ra như thác.
*
Rời khỏi sân bay, Cố Hoài lập tức lái về hướng nhà bà ngoại. Sau khi kể lại tình hình cho bà, phản ứng của bà ngoại giống như dự tính của anh: “Bà ở thành phố này sinh sống 80 năm, nay nó gặp nạn, bà không thể bỏ mặc nó.”
Cố Hoài không có cứng rắn khuyên bà, đi cùng bà đến siêu thị mua thức ăn nước uống, đưa bà trở vầy, anh dặn dò: “Thời gian này bà cố gắng ở nhà đợi, ít đi đến nơi đông người.”
Bà ngoại gật đầu đáp ứng: “Con phải đi phỏng vấn.” Giọng nói trần thuật.
Cố Hoài gật đầu: “Con có trách nhiệm.”
Trong đôi mắt đục ngầu của bà ngoại từ từ có ánh nước: “Chú ý an toàn. Khi mọi chuyện đã xong, đến chỗ này của ngoại ăn cơm.”
Cố Hoài kéo tay bà: “Được ạ.”
Thu xếp ổn thỏa cho bà ngoại, rời đi, anh mới lấy điện thoại di động ra, phát hiện có 1 tin nhắn chưa đọc, là Đồng Bản Ngôn gửi tới: Chúng ta lên máy bay rồi.
Tảng đá lớn trong lòng anh đột nhiên được gỡ bỏ. Chỉ cần cô an toàn, anh sẽ thấy không lo trước lo sau.
Cho tới bây giờ, anh đều tôn trọng ý kiến cá nhân của cô, tôn trọng sự lựa chọn của cô, nhưng chỉ có chuyện này, anh chỉ có thể ích kỷ.
So với việc để cho cô vì trách nhiệm lựa chọn đi chịu chết, anh thà rằng cô ở một nơi nào đó trên thế giới này an toàn sống sót.
Trở lại đài truyền hình, kém 2 phút là 5 giờ, Phòng họp lớn của Bộ Thông tin, ba tầng trong ba tầng ngoài đứng đầy người. Mọi người châu đầu ghé tai, đoán Trần Dĩ Nam phải công bố việc hệ trọng gì đó.
Cố Hoài tới trễ, liền đứng ở cửa.
Trần Dĩ Nam thấy người đã đến coi như đông đủ, bắt đầu nói chuyện. Trước tiên là nói về sự thật của bệnh truyền nhiễm, tiếp đó nói đến việc sắp xếp công việc tiếp theo. Chuyện lớn như vậy, các báo cáo tin tức phải theo kịp.
Nói xong, ông đưa ra nguyên tắc tự nguyện đi phỏng vấn, bởi vì tính nguy hiểm đặc biệt lớn, cho nên đi phỏng vấn nhất định phải lấy được sự thấu hiểu và bỏ qua của người nhà. Đồng nghiệp đã có con, có vợ, có chồng cần phải cân nhắc cực kỳ kỹ lưỡng.
Ông cho mọi người 1 giờ để đi thương lượng, nguyện ý đi tiền tuyến phỏng vấn, một giờ sau đến chỗ ông báo tin.
Sau khi tan họp, Doãn Thượng Ý cùng Hà Dương đi ra, thấy Cố Hoài đứng ở cửa, hỏi anh: “Lão đại, anh đi không?”
Cố Hoài gật đầu: “Đi. Mọi người thì sao?”
Doãn Thượng ý: “Muốn đi, nhưng em phải thương lượng với Lão Tạ một chút.”
Hà Dương cũng nói: “Trước tiên em hỏi mẹ một chút.”
“Được.” Cố Hoài bổ sung thêm: “Đây là chuyện lớn của sinh tử, không nên miễn cưỡng.”
“Ừm.” Doãn Thượng Ý nhìn chung quanh một vòng: “Sao không thấy Nhị Đồng?”
Cố Hoài ngẩn ra, thấp giọng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, không nói cho mọi người biết, tôi biết tin tức này trước nhất, đã đưa cô ấy đi.”
Doãn Thượng Ý giật mình: “Cũng đúng, với tính cách của cô ấy, nhất định sẽ bất kể hậu quả đi ra tiền tuyến. Anh cũng không cần áy náy, chúng tôi có thể hiểu được.”
Các ngón tay co quắp của Cố Hoài chậm rãi buông lỏng. Đây là lần đầu tiên anh ở trong tổ thiên vị như vậy, may mà có thể được thấu hiểu, nếu không thể anh cũng chỉ có thể nhận.
-
Đồng Đồng bị ba mẹ đưa đến thành phố nơi bà ngoại ở.
Sau khi xuống máy bay, cô gọi điện thoại nói cho Kiều Huỳnh chuyện này, Kiều Huỳnh cũng khẩn trương, suy nghĩ xem đi chỗ nào tránh một chút.
Buổi tối cô ôm tivi, không hề chớp mắt xem kênh của tỉnh, không cho ai động đến điều khiển từ xa. Trong bản tin cuối ngày, phát thanh viên lờ mờ nói có trên 10 người lần lượt xuất hiện tình trạng sốt cao, ho khan, cũng không đề cập số người tử vong, cùng với mức độ lây nhiễm.
Cô hiểu được, đây là sự kiểm soát dư luận từ phía trên, vì để không gây nên hoang mang trên diện rộng, chỉ có thể tạm thời không để lộ phần lớn sự thật. Tiếp đó tùy thuộc vào tốc độ xấu đi của tình hình, rồi quyết định mức độ công khai tin tức.
Theo cách nói phổ thông, mỗi loại bệnh truyền nhiễm đều có một mô hình lây nhiễm tương ứng, để tính toán tốc độ lây nhiễm, cấp càng cao thì tốc độ càng nhanh, và thời gian cần thiết để phá hủy một thành phố càng ngắn.
Mặc dù không biết cấp cụ thể, nhưng từ phản ứng của Cố Hoài, hẳn là cái loại rất tệ.
Điện thoại di động đang ở bên người, cô cứ lặp lại động tác cầm rồi buông, cô muốn nghe giọng nói của anh, cũng không dám liên lạc, sợ anh đang vội, sợ bản thân nghe xong sẽ nhịn không được mà vứt bỏ ba mẹ, đi đến chỗ của anh.
Cả đêm không chợp mắt, dày vò vô cùng.
Ngày tiếp theo, phía Chính phủ lại thêm chút bóng gió về bệnh truyền nhiễm, lần đầu đề cập số người tử vong là 9 người, nhưng vẫn không nói rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Một bộ phận nhỏ phản ứng nhanh, quần chúng có thể đọc hiểu ý ngoài lời đã bắt đầu đến các cửa hiệu thuốc lớn trữ thuốc, đến siêu thị trữ thức ăn.
3 ngày sau, số người bị nhiễm tăng lên 157 người, số người tử vong là 34 người. Phía Chính phủ kiến nghị người dân trong thành phố cố gắng không đến nơi đông người.
7 ngày sau, trường trung và tiểu học bắt đầu nghỉ học, phía Chính phủ quyết định công khai nhiều tin tức hơn, đài của Tỉnh có thể liên tục theo dõi đưa tin theo đúng sự kiện.
Đồng Đồng ngồi trước tivi, xa nhau nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên thấy mặt Cố Hoài trong màn hình, sau lưng anh là trung tâm bùng nổ tình hình bệnh dịch lần này, bệnh viện Hoa Tây, người đi qua phía sau anh, trên mặt đều đeo mặt nạ kín, sau lưng đeo bình xịt chứa dung dịch khử trùng đang phun chung quanh.
Anh cầm mic, giới thiệu tình trạng hiện tại, trên mặt không đeo gì cả, vì để cho mọi người nghe được tiếng của anh.
Danh sách bên dưới màn hình, liệt kê rõ ràng: Phóng viên: Cố Hoài, Doãn Thượng Ý; Quay phim: Hà Dương.
Đồng Đồng bất ngờ bật khóc. Thì ra tất cả mọi người đều đi…
Những cảnh mọi người cùng sánh bước bên nhau không ngừng hiện lên trước mắt cô, bọn họ là một đoàn đội tốt như vậy, nay bản thân mọi người ở trung tâm xoáy nước, cô lại chỉ có thể một mình yếu đuối trốn ở nhà, tham sống sợ chết.
Vài ngày trước, cô còn có thể miễn cưỡng ăn một chút, chỉ đủ duy trì sự sống, sau nữa cô rốt cuộc ăn không vô bất kỳ thứ gì nữa, ăn vào nôn ra, ăn vào nôn ra, mỗi ngày chỉ dựa vào uống nước chống đỡ, liên tục ngồi trước tivi xem tin tức, ngồi thành một pho tượng.
Bất kể ba mẹ hay ông bà ngoại khuyên thế nào, chính là không trở về phòng nghỉ ngơi, tin tức trên tivi kết thúc, lại xem tin tức trên điện thoại di động, thường xuyên xem một chút liền im lặng rơi nước mắt.
Sau 3 ngày, người cô nhanh chóng gầy đi một vòng lớn, người trở nên trầm mặc ít nói, thường xuyên cả ngày không nói một câu nào. Giống như thân thể ở lại nhà, linh hồn lại trống rỗng, không biết đi đến nơi nào.
Ngày thứ 4, bởi vì tụt huyết áp, cô trực tiếp ngất đi, lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện truyền dịch, trong phòng bệnh không có tivi, cô nằm giống như xác chết, hai mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau chảy xuống, lăn vào tóc, biến mất.
Mẹ Đồng thấy cô như vậy thực sự rất khó chịu, liền đưa điện thoại di động cho cô, cứ nằm như cái xác không hồn như vậy, còn không bằng để cho cô xem tin tức.
Đồng Đồng cầm điện thoại di động, cấp tốc lướt xem tiến triển của bệnh truyền nhiễm. Một bình luận của cư dân mạng đột nhiên lọt vào tầm mắt cô: Tin tức nội bộ, vì để tránh việc khuếch tán virus, có thể phải phong tỏa Dung Thành.
… Phong tỏa thành phố?
Đồng Đồng lập tức bối rối. Giây lát sau, cô bối rối toàn thân, thời gian còn lại của cô không nhiều lắm, vừa nghĩ tới Lão đại cô độc ở lại giữa chiến trường, cô liền khó chịu muốn chết.
Anh vẫn luôn một mình, cô không thể bỏ lại anh.
Nửa đêm, thừa dịp mẹ ngủ, cô lén lút đứng dậy khỏi giường bệnh, thay xong quần áo, lấy điện thoại di động và túi, rón ra rón rén ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ Đồng nghe thấy tiếng động, mở mắt ra, biết con gái đi rồi, nhưng bà không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, giả bộ bản thân còn đang ngủ, chỉ là tay bà gắt gao nắm lấy góc chăn mỏng trên người, cắn răng không khóc ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...