Thế giới trong mắt em

Sau khi Cố Hoài rời khỏi, Đồng Đồng cầm lấy di động thì nhìn thấy trên màn hình mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều đến từ Tây Thần, nửa đêm cứ cách một chút gọi một lần, khẳng định sốt ruột muốn chết.
Cô nhanh chóng gọi lại, chuông reo hai tiếng bên kia đã nhận, gào lên: “Tối qua em làm gì? Vì sao không nghe điện thoại? Em có biết là nếu lại không có tin tức của em anh lập tức báo cảnh sát hay không?”
Đồng Đồng liền nói: “Em không có chuyện gì, không có chuyện gì, tối qua em…” Cô ngừng lại, cũng không thể nói thẳng bản thân mình bị một tên cường gian hạ thuốc, vì thế sửa lời: “Em quá mệt, ngủ rất sớm, di động lại tắt tiếng cho nên mới không nhận được.”
Lục Trần Tây không nghi ngờ lý do thoái thác của cô: “Nếu mệt như vậy thì đừng làm nữa, em cần cơm ăn thì anh nuôi em.”
Đồng Đồng cắt ngang: “Ai muốn anh nuôi, em tự lực cánh sinh cũng rất tốt.”
Lục Trần Tây ở đầu kia cười cười: “Rốt cuộc khi nào em về?” Dừng một chút lại nói: “Anh nhớ em.”
Trên mặt Đồng Đồng nóng lên, cúi đầu: “Nhanh thôi, chắc là nhanh.”
“Vậy khi nào về tới phải nói với anh, anh đi đón em.”
Đồng Đồng nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Được rồi, nghe được em không có việc gì anh an tâm rồi, anh ngắt máy đây, có việc phải đi cùng ba anh vào buổi sáng.” Lục Trần Tây nói có chút bất mãn: “Còn không cho đến trễ.”
Đồng Đồng cười rộ lên: “Làm việc đi, không nói nữa, anh đi nhanh đi, về thấy mặt lại nói.”
 
*
 
Dựa theo ước định, buổi sáng 8 giờ Hà Dương đưa Đồng Đồng đến bên ngoài khách sạn, Đỗ Quốc Ngọc đã ở đó chờ sẵn, hắn kéo ghế phụ ra bảo cô lên xe, Đồng Đồng cố ý cúi đầu, quật cường đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Đỗ Quốc Ngọc đã quen cách phản kháng như vậy, đi qua bắt lấy cổ tay cô, dùng sức một cái đem cả người cô kéo lại, lạnh lùng nói: “Đi vào!”
Đồng Đồng giãy giụa hai cái, phát hiện bản thân không thể thoát khỏi kiềm chế của hắn, đành phải nghe lời ngồi vào ghế phụ. Đỗ Quốc Ngọc đóng cửa lại, trên mặt hiện ra nụ cười, hỏi Hà Dương: “Nguỵ tiên sinh, thế nào, buổi tối hôm qua có vừa lòng không?”
Hà Dương cười sờ sờ cằm: “Đỗ tổng tìm đồ tốt như vậy, sao tôi có thể không hài lòng chứ?”
Đỗ Quốc Ngọc ghé sát vào, hỏi: “Buổi sáng thu phục con bé này có ổn không? Có náo loạn khiến ngài khó xử không?”
Hà Dương nhẹ nhàng a một tiếng: “Một cô gái ngốc như vậy, có gì mà thu phục không được, hù dọa hai câu là sợ muốn chết, cầm di động cũng không dám báo cảnh sát, còn thật sự nghĩ rằng tôi quay lại hình ảnh.”
Đỗ Quốc Ngọc cười rộ lên: “Không làm ngài khó xử thì tốt, nếu làm ngài khó xử, tôi nhất định sẽ tự mình dạy dỗ cô ta.”
Hà Dương vừa nghe “tự mình dạy dỗ", liền lắc đầu: “Không có, cô ấy rất nghe lời, dễ dàng khống chế. Anh đó, cũng đừng bạc đãi người ta, tốt xấu cũng là cây rụng tiền của anh, anh nói có phải không?”
“Phải phải phải.” Đỗ Quốc Ngọc gật đầu như giã tỏi: “Nguỵ tổng nói phải là phải. Giờ tôi mang cô ta đi trước, ngài xem khi nào thì tiện, chúng ta hẹn một chút, thảo luận chuyện đầu tư này?”
Trong lòng Hà Dương hiểu rõ, Đỗ Quốc Ngọc đây là đang đòi tiền. Ngoại trừ trước kia bỏ hơn 5000 để ăn bữa tiệc lớn, anh đối với Đỗ Quốc Ngọc vẫn là tay không, chưa từng đưa cho hắn phân tiền nào, nhưng Đỗ Quốc Ngọc cũng không phải người ăn chay, sau khi đưa Đồng Đồng cho anh đầy thành ý, đương nhiên cũng chờ mong anh có hồi báo. Nếu anh không mang thành ý ra, chỉ sợ sẽ khiến hắn ta nghi ngờ: “Thế này đi, hai ngày này để tôi tìm thời gian, đi tham quan văn phòng của anh một chút, sau đó chúng ta từ từ nói đến chi tiết chuyện đầu tư, anh thấy thế nào?”
Đỗ Quốc Ngọc tràn đầy vui mừng trong lòng, gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề, tôi xin đợi ngài đại giá.” Nói xong hắn nói tạm biệt Hà Dương, xoay người lên xe, mang theo Đồng Đồng rời khỏi khách sạn.
Sau khi xe rời khỏi một đoạn, hắn nhìn người ngồi ở ghế phụ, cô đang gắt gao dựa vào cửa xe,  cách hắn rất xa, cúi đầu không nói một lời. Hắn không khỏi hừ cười nói: “Sợ cái gì, đối với đồ vật người khác dùng qua rồi tôi không có hứng thú.”
Nghe vậy, nội tâm Đồng Đồng  âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng  vẫn duy trì nguyên tư thế cũ không nhúc nhích.
Đỗ Quốc Ngọc nhìn phía trước, không biến sắc nói: “Chuyện tối hôm qua nếu cô dám nói ra nửa chữ, có biết hậu quả gì không?”
Đồng Đồng bất an nhìn hắn.

Đỗ Quốc Ngọc lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Cô dám nói, tôi sẽ tìm người giết chết cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ chạy trốn, tôi biết cô ở đâu, toàn bộ Vĩnh An đều là người của tôi, hiểu chưa?”
Đồng Đồng cuộn tròn trên ghế phụ, rũ đầu xuống, sợ hãi nắm chặt ngón tay, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh như muỗi kêu: “Hiểu.”
Đỗ Quốc Ngọc cười hài lòng: “Đương nhiên, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô.” Vừa nói hắn vừa móc từ túi áo sơ mi ra một xấp tiền lớn đưa qua: “Tiền này cô cầm đi, xem như là phí vất vả tối hôm qua, chờ tôi nhận được tiền đầu tư của Nguỵ tổng, tiền học phí sẽ đưa toàn bộ cho cô.”
Đồng Đồng do dự nhìn hắn, cuối cùng vẫn đưa tay nhận số tiền kia, đếm đếm, khoảng 1 ngàn. Đối với một đứa trẻ nông thôn nghèo khổ mà nói, đây được xem như là một số tiền rất lớn, Đỗ Quốc Ngọc hẳn là dùng cách này đánh một gậy thưởng một trái táo ngọt khống chế những đứa trẻ kia.
Đỗ Quốc Ngọc cân nhắc: “Cô gọi điện thoại cho Vu Viện, nói cô không ở chỗ cô ta, muốn đi ở nhà bạn, sau đó tôi tìm cho cô một cái khách sạn, ở đó mấy ngày. Nếu Nguỵ tổng còn muốn cô, cô phải đi.”
Đồng Đồng không có cách nào, chỉ có thể dựa theo chỉ thị của hắn gọi điện cho Vu Viện, sau đó Đỗ Quốc Ngọc đưa cô tới một khách sạn, cho cô vào ở, sau đó liền rời đi, bảo cô chờ tin tức.
 
*
 
Sau khi Đồng Đồng chờ Đỗ Quốc Ngọc đi rồi, lặng lẽ gọi bọn người Cố Hoài lên. Bốn người cùng nhau thương lượng kế sách tiếp theo, Cố Hoài cho rằng bây giờ là lúc tính cảnh giác của Đỗ Quốc Ngọc thấp nhất, thứ nhất là Hà Dương đã bị hắn kéo xuống nước trở thành người cùng thuyền, thứ hai, Đồng Đồng cũng bị hắn khống chế, cho nên hiện tại chính là lúc bọn họ có hy vọng tiếp cận máy tính của Đỗ Quốc Ngọc nhất.
Đồng Đồng là người hắn ít phòng bị nhất, cho nên cô sẽ đi tìm video, mà Hà Dương sẽ lấy cớ đi tham quan văn phòng, vừa lúc danh chính ngôn thuận yểm trợ cô, còn là cách đưa Đỗ Quốc Ngọc đi khỏi, cho Đồng Đồng cơ hội dùng máy tính của hắn. Chỉ là khó khăn ở chỗ, mỗi lần Đỗ Quốc Ngọc rời đi sẽ khoá máy, bọn họ không có mật mã, sẽ không vào được hệ thống.
Lúc này Đồng Đồng đưa ra một phương án có chút tiến bộ: “Dựa vào vận may chờ đến lúc hắn không khoá máy, tôi chủ động mượn máy của hắn, đến lúc đó Hà Dương đến mang hắn đi, không phải được rồi sao?”
Cố Hoài trầm ngâm một lát: “Không phải là không thể, chỉ là em mượn máy cần phải có lý do thích hợp, nếu không sẽ khiến hắn nghi ngờ.”
“Không thành vấn đề, lý do tôi đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó Hà Dương phối hợp là được.” Đồng Đồng đem ý tưởng nói kỹ càng một lần, Cố Hoài nghe xong gật đầu nói: “Tuy rằng kế hoạch này không thể đảm bảo 100% thành công, nhưng đáng giá mạo hiểm một lần. Tôi có hai điểm kiến nghị, thứ nhất, nếu Đỗ Quốc Ngọc không muốn cho em mượn máy tính, nhớ là không nên cưỡng ép để tránh hắn nghi ngờ, thứ hai, nếu trong máy tính của hắn em không tìm được video liên quan, hoặc là thời gian không đủ, không có cách nào tìm hết trong máy thì không cần liều lĩnh, nên từ bỏ phải từ bỏ, về sau còn có cơ hội, đã hiểu chưa?”

Đồng Đồng gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Vì thế, dựa theo kế hoạch, Hà Dương gọi điện thoại cho Đỗ Quốc Ngọc, hẹn buổi chiều ngày hôm sau muốn đi tham quan văn phòng hắn, trao đổi chi tiết đầu tư, thuận tiện đưa ra ý muốn bạn học  “Trương Đình Đình" tiếp khách.
Đỗ Quốc Ngọc không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, hắn cảm thấy bản thân chỉ cách tiền đầu tư chỉ kém một bước. Cùng “ông chủ Nguỵ" nói xong, hắn lập tức gọi cho “Trương Đình Đình”, bảo cô ngày mai chuẩn bị tốt tiếp Nguỵ tổng.
Nghe thấy con cá đã cắn câu, Đồng Đồng đương nhiên đồng ý. Buổi chiều hôm sau, cô theo kế hoạch đến văn phòng Đỗ Quốc Ngọc tìm hắn.
Đỗ Quốc Ngọc vẫn giống như trước, ngồi ở phía sau máy tính. Nhìn thấy Đồng Đồng, hắn giơ tay nhìn đồng hồ: “ Ai, cô đến sớm.”
Lần này Đồng Đồng không muốn hắn tiếp đón, đi qua ngồi trên ghế đối diện, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ đến muộn, làm người ta ấn tượng không tốt.”
Tròng mắt Đỗ Quốc Ngọc đảo vòng vòng, cười rộ lên: “Không nghĩ tới Đình Đình của chúng ta còn khá biết điều. Ý tôi là, thái độ này của cô được rồi, chỉ cần hầu hạ tốt ông chủ Nguỵ, cô muốn cái gì mà không có? Dù sao sớm hay muộn cũng phải cho người ta ngủ, làm tiện cho mấy đứa nghèo kiết xác, không bằng làm với kẻ có tiền.”
Đồng Đồng cúi đầu không nói tiếp. Đỗ Quốc Ngọc cũng không để bụng, di chuyển con chuột xem trang web: “Cô ngồi đây đợi một chút, Nguỵ tổng sẽ mau tới thôi.”
Đồng Đồng nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, văn phòng nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy âm thanh nhấp chuột. Đồng Đồng chậm rãi ngẩng đầu, tò mò nhìn chằm chằm notebook , giống một cô gái chưa hiểu việc đời.
Thời gian trôi qua, Đỗ Quốc Ngọc nhận thấy ánh mắt của cô, hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Đồng Đồng thấp thỏm nhìn phía hắn, thật cẩn thận hỏi: “Máy tính này, không biết bán bao nhiêu tiền một cái?”
Đỗ Quốc Ngọc nháy mắt hiểu được: “Muốn mua máy tính?”
Đồng Đồng gật gật đầu.
Đỗ Quốc Ngọc nhớ lại: “Máy này của tôi khoảng hơn 8000.”
Nghe được giá cả, Đồng Đồng lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó yên lặng cúi đầu.
Đỗ Quốc Ngọc nhìn ra cô muốn nhưng không đủ sức, tròng mắt lại chuyển: “Thế này đi, cô ở trước mặt Nguỵ tổng nói nhiều lời hay về tôi một chút, nếu hôm nay có thể lấy được quyết định đầu tư, tôi liền đưa notebook cho cô.”

Đồng Đồng có chút giật mình, không thể tin được hỏi: “Ông nói có thật không?”
Đỗ Quốc Ngọc nhún vai: “Đương nhiên.” Nguỵ tổng đầu tư ít nhất cũng trăm vạn, một notebook, nhiều lắm cũng hai ba ngàn, có cái gì mà tặng không được?
Đồng Đồng nghĩ nghĩ, thở dài: “Ai, nghĩ lại, có máy tính tôi cũng không biết dùng, cũng không cần lắm.” Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Lớn thế này rồi, nhưng chưa có ai dạy tôi.”
Đỗ Quốc Ngọc nghe qua lời này có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý, con cái một số gia đình đặc biệt không tiếp xúc máy tính cũng là bình thường: “Thứ này rất dễ dùng, tới đây, tôi làm mẫu cho cô xem.” Cô hiện tại là cây rụng tiền của hắn, đối tốt với cô một chút mới có thể khiến cô mang ơn đội nghĩa.
Đồng Đồng mừng thầm, từ trên ghế đứng lên, đi đến phía sau hắn, rốt cuộc thấy được được màn hình máy tính, trên đó đang có tin tức về trang web.
Ngón tay Đỗ Quốc Ngọc chỉ vào trang web nói: “Cái này gọi là trình duyệt.” Sau đó hắn di chuyển trỏ chuột đến địa chỉ trang web: “Nhập địa chỉ cô muốn xem vào đây, sau đó ấn một cái là có thể thấy được.”
Đồng Đồng thấp thỏm hỏi: “Tôi… có thể thử được không?”
Đỗ Quốc Ngọc sảng khoái nói: “Cô tới đây.” Nói xong nhường chỗ ngồi cho cô.
Đồng Đồng ngồi xuống, nhớ tới gì đó ngẩng đầu hỏi: “Tôi không biết địa chỉ thì phải làm sao?”
“Cô muốn tìm trang web gì?”
“Trường đại học của tôi.”
“Vậy cô tìm Baidu trước.”
Đồng Đồng ra vẻ nghe không hiểu nhìn hắn, Đỗ Quốc Ngọc đành phải giúp cô chuyển tới trang Baidu tìm giao diện, sau đó nói: “Cô nhập tên trường cô vào đi, ấn chuột trái, đó, chính là cái này.”
Đồng Đồng nhấn từng chữ cái, trúc trắc ghép vần, thuận tiện nhìn lên thời gian trên máy tính, 5 giờ đúng. Dựa theo kế hoạch, Vu Viện sẽ đúng lúc này tiến vào, xem xét tình hình của cô.
Đang nghĩ ngợi, giấy tiếp theo cửa văn phòng bị gõ vang, Vu Viện đẩy cửa đi vào, cười hì hì nói: “Thầy Đỗ, ở đây có một tài liệu quyên góp cần anh ký tên.”
Đỗ Quốc Ngọc rút ra cấy bút đựng trong ống, xoạt xoạt ký tên. Cách một khoảng, Đồng Đồng không một tiếng động gật dầu với Vu Viện, ý bảo cô ấy báo cho Hà Dương lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui