Ước chừng một giờ sau, Cố Hoài nấu xong cháo, còn tiện tay trộn thêm một tô nhỏ dưa chuột thái sợi. Lúc bưng đồ ăn đi ra, anh phát hiện Đồng Đồng đã ngủ trên ghế sofa từ lúc nào, chăn bông to lớn bọc quanh thân thể gầy ốm của cô, thoạt nhìn yếu ớt đáng thương còn thêm bất lực.
Anh để cháo lên bàn trà trước người cô, mới đưa tay vỗ vỗ bả vai ôn nhu nói với cô: “Dậy đi, cháo nguội ăn sẽ không ngon.”
Đồng Đồng chậm rãi mở mắt, phát hiện Cố Hoài đứng trước mặt, cô sửng sốt một lúc mới nhớ tới vì sao anh ở chỗ này, rồi mới miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy, thấy trên bàn trà bày hai cái chén cháo nóng hổi cùng dưa cải, còn có thêm dưa chuột thái sợi trộn, màu xanh biếc dễ chịu hòa với hương thơm của dầu vừng, làm cho cô vốn đang không có khẩu vị cũng động đậy ngón trỏ: “Lão đại, không nghĩ tới anh còn có thể nấu ăn đấy.”
Cố Hoài ngồi xuống bên cạnh cô: “Vốn dĩ lúc học đại học tôi tự thuê phòng trọ bên ngoài, cho nên mấy việc nấu nướng này vẫn sẽ biết một chút.” Nói xong anh đưa cho cô cái muỗng: “Em là một người không nấu ăn, vậy mà trong phòng bếp lại rất đầy đủ gia vị.”
“A, đó là mẹ tôi có đôi khi muốn qua nấu cơm cho tôi, của bà mua.” Đồng Đồng múc một muỗng cháo cho vào miệng, môi với răng cô lập tức tràn ngập hương thơm đậm đà của gạo: “Ngon quá!”
Cố Hoài hừ một tiếng: “Đó là đương nhiên.”
“…” Thật sự là không thể khen ngợi, một khi khen ngợi sẽ phóng lên tận trời. Đồng Đồng uống vài hớp cháo, nghe anh nói chuyện học đại học, cô có chút tò mò: “Lão đại, trước kia tôi có xem tư liệu của anh, nói anh học ở đại học Bắc Kinh. Vậy sao anh không ở lại Bắc Kinh, mà chạy đến Dung Thành làm việc vậy?”
Tay cầm đũa của Cố Hoài dừng một chút: “Mẹ tôi là người Dung Thành.”
“…” Đồng Đồng thầm kêu không xong, chạm đến chuyện thương tâm của anh rồi. Cô còn nhớ rõ trước kia anh có nói qua ba mẹ anh đã qua đời.
Vốn tưởng rằng nhớ lại những chuyện đau khổ này làm anh không muốn nhiều lời, không nghĩ tới anh chỉ yên lặng một lát, tiếp tục nói: “Từ nhỏ tôi đã sống cùng với bà ngoại, sau khi ba mẹ qua đời được ông nội đón về nuôi, nhưng tình cảm với bà ngoại vẫn sâu sắc nhất, cho nên đi Bắc Kinh học đại học xong tôi trở về Dung Thành. Bà ngoại đã lớn tuổi, lại chỉ có một người, ngộ nhỡ nhuốm bệnh, tôi lại cách xa như vậy, suy nghĩ không thể lo được cho bà.”
“Vậy…” Đồng Đồng dè dặt nói: “Có thể hỏi một chút, ba mẹ anh vì sao qua đời không?”
Cố Hoài quay đầu nhìn chăm chú vào cô, biểu tình có chút phức tạp.
Đồng Đồng cảm thấy mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, vội vàng nói: “Nếu anh cảm thấy không tiện thì không cần nói, không có chuyện gì.”
Cố Hoài nhìn vào mắt cô, cân nhắc một lúc: “Cũng không có gì không thể nói cho em biết. Mẹ tôi cũng giống như chúng ta, cũng là phóng viên, ba tôi là nhiếp ảnh gia độc lập, từ sau khi quen mẹ tôi bắt đầu dẫn bà đi khắp nơi, sau đó trong một lần phỏng vấn hai người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
Sau khi nói xong anh lâm vào trầm mặc, Đồng Đồng nhìn mặt nghiêng im lặng của anh, vẫn là đường nét hoàn mỹ lạnh lùng như vậy, giờ phút này thoạt nhìn có chút cô đơn. Cô không biết phải an ủi anh thế nào, ba mẹ của cô còn đầy đủ, thậm chí ông nội, bà nội, ông ngoại bà ngoại đều còn, cho nên không thể hoàn toàn cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất đi người thân, không thể cảm nhận được sự cô độc của anh, cô chỉ có thể tưởng tượng được lúc ấy anh hẳn đã trải qua đau xót và tối tăm. Bình thường nhìn thoáng qua anh giống như không gì không làm được, trăm thứ độc cũng không xâm nhập được, thì hiện tại anh lại giống như một đứa trẻ tịch mịch không ai giúp đỡ.
Đột nhiên cô muốn dùng sức ôm lấy anh.
Nhưng như vậy dường như không thích hợp.
Cố Hoài yên lặng một lúc, khôi phục cảm xúc bình thường, quay đầu hỏi cô: “Em thì sao? Nếu muốn làm tin tức như vậy, vì sao không thi vào đại học Bắc Kinh, nơi đó có hệ tân văn tốt nhất.”
Đồng Đồng bất đắc dĩ bĩu môi: “Vậy thì tôi cũng phải thi đậu mới được, anh nghĩ rằng tôi là người như anh à, có thể học trường học tốt nhất. Tôi á, ở trong lớp học tập coi như tốt, trong khóa cũng không tệ lắm, nhưng phải đặt trên bàn cân của cả nước, vậy đoán chừng không có được hạng nào luôn. Hơn nữa, ngay lúc đó bạn trai tôi cũng học đại học Dung Thành, tôi muốn học chung một trường với anh ta, vậy thì thi vào Dung Thành thôi.”
Cố Hoài à một tiếng: “Cô nói chuyện yêu đương thật sớm.”
Đồng Đồng ngượng ngùng nở nụ cười: “Khi đó không phải tuổi còn nhỏ sao, cái gì cũng không hiểu không biết, anh ta rất tốt với tôi, dáng vẻ lại đẹp trai, chơi bóng rổ lại hay, tôi chỉ thích anh ta.”
“Vậy hai ngày trước cô vì anh ta mà khóc thành diễn viên hí khúc sao, là cùng một người?”
“… Ừm.” Đồng Đồng thở dài: “Bởi vì anh ta tốt nghiệp xong lựa chọn xuất ngoại, chúng tôi liền chia tay. Lúc đó đã nói, chờ đến khi anh ta về nước nếu hai bên vẫn còn thích đối phương, sẽ ở cùng một chỗ, kết quả…” Câu kế tiếp cô không có nói tiếp.
Thấy cô trầm mặc, Cố Hoài hiếm khi lộ ra hoảng hốt, anh không có kinh nghiệm an ủi người khác, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm gì. Cũng may Đồng Đồng rất nhanh đã điều chỉnh xong tâm trạng, nhanh trí đổi đề tài: “Này Lão đại, sao anh không tìm một người bạn gái, bà ngoại anh không giục anh hết hôn sinh con sao?”
Nói tới cái này, Cố Hoài có chút bất đắc dĩ: “Thúc giục thì cũng rất nôn nóng thúc giục, có điều ngẫu nhiên bà vẫn ám chỉ, hy vọng tôi tìm được một người để lập gia đình. Nhưng loại công việc với cường độ này, tôi nghĩ người bình thường không có khả năng tiếp nhận được.”
“Sao có thể chứ!” Đồng Đồng gấp đến độ chỉ chút nữa thôi đã trợn trắng mắt: “Tôi đã nói với anh anh là người hẹp hòi, anh bận rộn đi nữa có thể bận ngang với nguyên thủ quốc gia sao, người ta đều có thể tìm được người kết hôn anh sao lại không thể. Thế giới này lớn như vậy, tôi tin tưởng nhất định sẽ có người thích anh, sau đó sẽ xuất hiện cô gái còn có thể hiểu được tính chất công việc của anh.”
Nghe vậy, ánh mắt của Cố Hoài nhìn chăm chú cô bỗng trở nên hứng thú. Đồng Đồng không phát hiện, trái lại tự nói tiếp: “Ai đúng rồi, có muốn tôi giới thiệu cho anh không? Chính là người lần trước khi anh đưa tôi về, gặp ở dưới lầu ấy, Kiều Huỳnh, cô ấy thích anh. Tuy rằng tôi biết anh có fans bạn gái đông,” nói xong cô cười hắc hắc đứng lên: “Nhưng nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha.”
“…” Sắc mặt Cố Hoài buồn bã, dùng ánh mắt nhìn người chậm phát triển trí tuệ nhìn cô, không nói được lời nào.
Đồng Đồng đợi cả nửa ngày không thấy anh đáp lại, dường như hiểu rõ điều gì đó: “A, anh không thích kiểu người như cố ấy? Vậy anh thích dáng vẻ thế nào, có yêu cầu gì anh nói tôi nghe chút đi, đến lúc đó tôi nhìn xem xung quanh có em họ nào phù hợp hay không.”
“Không cần.” Cố Hoài lạnh mặt cự tuyệt: “Tôi còn chưa đến nỗi phải cần em giới thiệu bạn gái cho tôi.”
“…” Đồng Đồng thấy anh mặt lạnh, biết mình giẫm phải mìn rồi, vội chạy nhanh tới lấy lòng anh, nói: “ Được được được, không giới thiệu không giới thiệu, tự anh tìm, tìm người anh thích.”
Thế này sắc mặt Cố Hoài mới nguôi giận.
“Ai đúng rồi!” Đồng Đồng chợt nhớ tới một chuyện nhỏ, vừa vặn thừa dịp này thành thật với nhau trò chuyện một chút: “Lão đại, tôi có một vấn đề, từ ngày đầu tiên tôi vào đài truyền hình đã muốn hỏi, nhưng mà lúc đó, không quá quen với anh, nên không tiện hỏi ra miệng.”
Cố Hoài hếch mày, hỏi lại: “Cho nên em cảm thấy hiện tại chúng ta đã đủ quen thuộc?”
Đồng Đồng lẽ thẳng khí hùng: “Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Anh đã đến chỗ tôi ở đến ba lần, so với ba tôi còn siêng hơn.”
“…” Cố Hoài đột nhiên bị sặc, anh vội hắng giọng, chờ đợi nói: “Vấn đề gì, nói nghe thử.”
“Lúc ấy vì sao anh lại nhận tôi làm học trò? Không phải anh vẫn luôn không dẫn dắt người mới sao?”
Cố Hoài như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô, quyết định tạm thời không nói cho cô biết toàn bộ tình hình thực tế: “Là Trần Dĩ Nam tìm tôi, nói em là cháu gái của thầy anh ấy, nhờ tôi giúp đỡ dẫn dắt.”
Quả nhiên giống như cô đoán. Đồng Đồng có chút mất mát rũ mắt xuống. Chính tai nghe được đáp án, cô vẫn cảm thấy bị đả kích nho nhỏ, thì ra thật không phải vì cô ưu tú nên mới được anh lựa chọn.
Cố Hoài nhìn ra tâm tình của cô, bổ sung thêm: “Có điều, bài thi kiểm tra viết của em là tôi sửa, nếu tôi cho rằng em không có tiềm lực, cho dù là Trần Dĩ Nam thỉnh cầu tôi, tôi vẫn sẽ không nhận.”
Trong nháy mắt ánh mắt Đồng Đồng vụt sáng, vui vẻ nói: “Thật vậy sao?”
Cố Hoài khẳng định gật đầu.
Đồng Đồng lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá, tôi không phải là cá nhân liên quan từ đầu tới đuôi. Có điều Lão đại, chuyện này anh giữ bí mật cho tôi được không? Tôi không muốn bị người khác biết ông nội tôi là thầy của Trần Dĩ Nam, khiến cho người khác nghĩ tôi có người hậu thuẫn.”
Cố Hoài khẽ nhếch đỉnh mày, cố ý hỏi: “Vì sao? Người khác biết không phải rất tốt, không dám đắc tội em sao.”
Đồng Đồng ghét bỏ liếc trắng mắt: “Tốt cái gì mà tốt, về sau tôi muốn tạo nên chút thành tích, không muốn bị cho rằng dựa vào quan hệ, tôi cũng không muốn phải đeo cái nồi này.”
Nghe vậy, khóe môi Cố Hoài cong lên rất nhẹ, im lặng một lát, anh đổi đề tài: “Đúng rồi, buổi sáng Diêm Ngôn nói tìm được người trước kia tung tin đồn thầy Lữ xâm hại tình dục học sinh kia, số điện thoại em cung cấp đóng vai trò chính.”
Đồng Đồng lập tức tò mò: “Ai hả?”
“Là một học sinh trong lớp thầy Lữ. Số điện thoại đăng ký trên danh nghĩa ba cậu ta, nhưng vẫn do cậu ta sử dụng. Ngoại trừ gọi điện thoại cho truyền thông, cậu ta còn đang tung tin đồn trên nhóm QQ và internet.”
Đồng Đồng cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn, ngày đó cô nhận được điện thoại yêu sách thì đã cảm thấy giọng nói của đối phương giống như của một đứa trẻ: “Nhưng vì sao cậu ta muốn vu cáo hãm hại chính thầy giáo của mình?”
“Bởi vì cậu ta trốn học chơi game bị thầy Lữ mời phụ huynh, tôi còn nhớ, trở về cậu ta bị ba cậu ta đánh tơi bời, cho nên trả thù.”
Đồng Đồng cảm thấy tức giận nói không nên lời: “Chỉ vì lý do này, làm cho cuộc đời của thầy mình tối tăm mù mịt, nếu sự nghiệp không tốt sẽ bị chôn vùi luôn. Đứa trẻ này gấu như vậy, không chịu chút xử phạt không được mà.”
“Diêm Ngôn nói bên kia xảy ra lần đầu tiên đã gửi thông cáo cho cảnh sát, nói cho mọi người chuyện đã tìm được kẻ tung tin đồn sau lưng.” Cố Hoài dừng một chút: “Chẳng qua đứa trẻ kia chưa quá 14 tuổi, cảnh sát chỉ có thể đưa ra phê bình đối với ba mẹ đứa trẻ về việc giáo dục.”
“…” Đồng Đồng trầm mặc. Cô cảm thấy không công bằng, vì chút xử phạt này so với mức xử phạt thầy giáo Lữ, thật sự quá nhẹ, nhưng cô biết, đây là chuyện không thể làm gì, bất luận là điều lệ an ninh trật tự thì vẫn là pháp luật, đối với việc hành vi sai trái của người chưa thành niên, đều là thái độ khoan dung.
Thực ra thương tâm nhất, vẫn là thầy giáo Lữ, lo lắng muốn cứu vớt học trò, thế nhưng lại ăn phải một đao của nó. Không biết sau khi ông ta nhìn thấy thông cáo của cảnh sát, sẽ là tâm tình gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...