Bốn người tạo thành một vòng vây, vây La Văn Thành ở giữa. Nhưng mà La Văn Thành lại không có chút sợ hãi nào, trên mặt cũng không có nửa điểm hoảng hốt, trường kiếm trong tay nâng lên, rung lên nhè nhẹ, điểm điểm tinh quang hiện ra, vô cùng chói mắt.
“La sư huynh, sao phải làm vậy? Ngươi chỉ cần thả Tô Linh sư muội rời đi thì tin tưởng với thân phận của sư muộn, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.” Sắc mặt Ân Thiên Hành ngưng trọng. Dù sao thì tu vi của La Văn Thành như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất, nếu như triệt để đối đầu thì đúng là lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà, tuy rằng thực lực của Ân Thiên Hành thua kém La Văn Thành, nhưng cũng đã đạt đến Luyện Khí lục trọng Chân Cương Cảnh, chân khí trong cơ thể đã ngưng luyện thành cương, uy lực tăng lên đâu chỉ gấp mười lần. Tuy rằng không thể nào đánh bại được La Văn Thành, nhưng mà cơ hội trốn thoát vẫn còn rất lớn.
“Tống sư đệ, đợi lát nữa chúng ta đồng loạt ra tay, nhất định phải dùng bảo vật mạnh nhất mà công kích, tranh thủ liên thủ với Tô Linh sư muội, đánh bị thương La Văn Thành. Nếu không, Tô Linh sư muội mà chết ở chỗ này, cho dù chúng ta có thể sống sót thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Dù sao thì thực lực của La sư huynh mà so với phong chủ Vô Ảnh thì cũng chỉ như đom đóm so với mặt trăng mà thôi. Đối mặt với La sư huynh thì chúng ta còn có một cơ hội, chứ còn rơi vào tay của phong chủ thì chính là thập tử vô sinh.” Ân Thiên Hành nhìn về tên đệ tử còn lại cách đó mấy trượng, truyền âm nói.
Tên đệ tử nội môn này tên là Tống Tử Lâm, tu vi khó khăn lắm mới đạt đến Luyện Thể lục trọng Chân Cương Cảnh, khác hẳn Ân Thiên Hành, hắn năm nay mới đi theo La Văn Thành, cũng đã nhìn thấu bản tính của La Văn Thành. Kỳ thật, hắn không hề coi bọn họ là sư đệ, mà chỉ là hai con chó mà thôi. Bởi vậy, Tống Tử Lâm sớm đã vô cùng tức giận, nhưng khổ nỗi thực lực chưa đủ, không thể nào trở mặt với La Văn Thành được. Còn lần này, đúng là thời cơ hắn có thể giải tỏa được lửa giận trong lòng bấy lâu nay.
“Ân sư huynh, điểm lợi hại trong đó, ta tự nhiên hiểu được.”
Ân Thiên Hành khẽ gật đầu, hắn chỉ sợ Tống Tử Lâm e ngại tu vi của La Văn Thành, do dự ra tay, không thể phát huy được hết thực lực chân chính.
“Các ngươi thương lượng xong rồi chứ? Như vậy thì có thể lên đường được rồi!” Ánh mắt La Văn Thành lóe lên, nhìn thẳng vào người Diệp Vân, lập tức trường kiếm trong tay chấn động, quát khẽ một tiếng: “Đồ sâu bọ Luyện Thể Cảnh, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tiên kỹ chính thức khủng bố như thế nào.”
“Cửu Tinh Kiếm Quyết!”
Chỉ nghe hắn quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên bắn ra tinh mang mãnh liệt, ánh sáng màu lam sáng chói thình lình xuất hiện, ở trong không trung ngưng tụ thành một ngôi sao lớn, hơi rung lên một chút rồi bắn thẳng về phía Diệp Vân.
“Không tốt!”
Diệp Vân vô cùng hoảng hốt, căn bản không dám đón đỡ. Linh lực trong cơ thể liền liều mạng thúc giục, bắn ngược ra đằng sau, bay ra hơn mười trượng mới dừng lại.
Hắn cho rằng La Văn Thành cực kỳ tàn nhẫn, trước tiên sẽ đối phó với người yếu nhất. Nhưng điều khiến cho mọi người thật sự không ngờ chính là, chiêu kiếm này chỉ là hư chiêu. Cửu Tinh Kiếm Quyết đệ nhất chiêu nhưng tụ thành một ngôi sao lớn trên bầu trời, mạnh mẽ bắn về phía Diệp Vân không đến ba trượng thì đột nhiên dừng lại, dùng một góc độ quỷ dị bay ngược về, mà mục tiêu chính thức của hắn chính là Tống Tử Lâm.
Điều này hoàn toàn vượt qua dự kiến của bốn người, mà Diệp Vân căn bản cũng không hề nghĩ chiêu này vậy mà là hư chiêu. Nhưng mà hư chiêu cũng tốt, khiến cho hắn kéo giãn được thời gian và không gian.
Tống Tử Lâm chau mày, hắn sớm đã có phòng bị nên tuy một kiếm của La Văn Thành nằm ngoài dự đoán của mọi người thì cũng không khiến hắn thất kinh. Trong tay hắn liền xuất hiện một cái đỉnh nhỏ, ném ra.
Tiểu đỉnh bay lên đỉnh đầu hắn, tỏa ra bạch quang rực rỡ, giống như một tấm màn trời rủ xuống, bao phủ toàn thân Tống Tử Lâm vào bên trong.
Ngôi sao lớn thình lình xuyên thẳng đến, mạnh mẽ đập lên màn sáng.
Tiểu đỉnh đang phát ra bạch quang thì lập tức trì trệ, sau đó trở nên ảm đạm vô cùng, cuối cùng thì “đùng” một tiếng rồi từ không trung rơi xuống, trở nên ảm đạm vô quang.
Tống Tử Lâm thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch. Cửu Tinh Kiếm Quyết hắn biết là lợi hại vô cùng, thế nhưng hắn cũng không nghĩ lại lợi hại đến mức như vậy. Phải biết rằng, cái tiểu đỉnh này cũng không phải là linh khí bình thường, mà nó chính là một loại linh khí hi hữu có thuộc tính tăng trưởng, rất có cơ hội mà thăng cấp lên linh khí trung phẩm, vậy mà lại chỉ có thể ngăn cản được một kiếm của La Văn Thành.
Luyện Thể thất trọng Chân Hỏa Cảnh, thật sự là khủng bố.
La Văn Thành hiển nhiên cũng không ngờ là mình đánh lén một chiêu như vậy, Tống Tử Lâm vẫn có thể cản được, không khỏi có chút thất thần. Sau một khắc thì sắc mặt hắn càng âm trầm, tinh mang trong mắt lại lóe lên.
“Tốt! Vậy thì tiếp chiêu thứ hai của Cửu Tinh Kiếm Quyết Tinh Thần Thôi Xán của ta đây!”
Hắn phẫn nộ hét lớn một tiếng, thân hình đột ngột bắn thẳng lên trời, trường kiếm trong không trung lập tực đâm ra trăm ngàn kiếm, mà mỗi một kiếm đều bắn ra một đạo tinh mang. Trăm ngàn đạo tinh mang trên không trung ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành một ngôi sao, bắn xuống.
“Tống sư đệ, chúng ta liên thủ.” Ân Thiên Hàn nhìn thấy vậy thì vừa lúc thân hình La Văn Thành bắn ra trăm ngàn đạo tinh mang, trường kiếm trong tay bắn ra một đạo hào quang huyết hồng, đâm thẳng lên bầu trời.
Cơ hội công kích này đúng là hắn đã chờ đợi từ lâu.
Ân Thiên Hàn một mực tích tụ năng lượng, chỉ là đợi để đâm ra một kiếm này. Hắn vô cùng hiểu rõ La Văn Thành, muốn cứng đối cứng với hắn thì tuyệt đối là chuyện không thể, chỉ có thể chờ đợi một tia cơ hội đánh lén mà thôi. Huống hồ, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu như đánh không được thì liền chạy. Chỉ cần hắn và Tô Linh có thể chạy thoát thì việc tu hành ngày sau có thể nói là cực nhanh, cuối cùng cũng không phải sợ hãi La Văn Thành nữa.
Lúc Ân Thiên Hành thấy La Văn Thành đâm ra một kiếm này thì nội tâm mừng như điên. Đối với bộ Cửu Tinh Kiếm Quyết này thí hắn cũng hiểu rõ, bộ kiếm quyết này có uy lực tuyệt luân, một kiếm đã ra thì không thể thu hồi, đặc biệt là chiêu kiếm thứ hai này, kiếm quang ngưng tụ thành tinh hà, sau đó liền bắn xuống.
Ân Thiên Hành chờ đợi chính là thời khắc này. Một kiếm này của La Văn Thành đâm ra, trong lúc đó sẽ xuất hiện một chút đình trệ vô cùng ngắn ngủi. Nếu như có thể nắm lấy cơ hội này mà triển khai công kích, cho dù không thể khiến hắn trọng thương thì cũng có lợi thế cho mình.
Đương nhiên, về phần Tống Tử Lâm có thể cản được mọt kiếm kia hay không thì hắn cũng không quản được nữa rồi.
Kiếm quang đỏ tươi như máu, giống như đuôi của một con bò cạp, bắn thẳng về phía hông của La Văn Thành.
Cùng lúc đó thì Cửu Tinh Kiếm Quyết ngưng tụ thành đại tinh cũng đã rơi xuống, tinh quang chói lòa lập tức bắn ra rồi bao phủ toàn bộ thân hình Tống Tử Lân vào trong đó.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, kiếm quang đỏ tươi liền đâm trúng phần eo của La Văn Thành. Ân Thiên Hành vui mừng quá đỗi, chân khí trong cơ thể điên cuồng rót vào trong trường kiếm, muốn nhanh chóng phá vỡ phòng ngự của La Văn Thành, đâm hắn trọng thương.
Ân Thiên Hành tin tưởng rằng, chỉ cần kích thương La Văn Thành thì cơ hội mang Tô Linh trốn đi lại có thêm vài phần nắm chắc. Giờ khắc này, hắn như đang thấy phong chủ Vô Ảnh Tô Hạo đang đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn ban cho vô số tài nguyên tu luyện, thu hắn làm đồ đệ, trở thành đệ tử tinh nhuệ mà bồi dưỡng.
“Liều mạng.” Toàn bộ tu vi của Ân Thiên Hành đều dồn vào một kiếm này, mạnh mẽ đâm ra.
La Văn Thành thật sự không ngờ Ân Thiên Hành lại có thể nắm được cơ hội thoáng qua này, thừa dịp kiếm chiêu của hắn vừa đánh ra, một kiếm phá vỡ phòng ngự của hắn, kiếm quang đã đâm thẳng vào trong cơ thể.
“Ngươi dám!”
La Văn Thành phẫn nộ quát lên một tiếng, tay trái mãnh liệt chụp vào trường kiếm đang đâm vào cơ thể của mình.
Âm thanh nứt vỡ giòn vang, trường kiếm linh khí hạ phẩm liền bị đánh gãy thành mấy đoạn.
Nhưng mà, tựa hồ như Ân Thiên Hành cũng sớm dự liệu được một chiêu này, bàn tay đang cầm kiếm bỗng buông ra, sau đó hơn mười đạo huyết sắc ngưu mang bắn về hai mắt của La Văn Thành, muốn chọc mù hai mắt của hắn.
Ân Thiên Hành đi theo La Văn Thành ba năm, La Văn Thành tự nhận là vô cùng hiểu rõ tính cách của hắn. Tiểu tử này trời sinh luôn thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không đủ tự tin thì không bao giờ dám ra tay, là người không quả quyết. Mà Tống Tử Lâm thì trái lại, vô cùng quyết đoán, một khi nhận định sự tình thì đều toàn lực ứng phó. Tuy rằng cả hai đều có tu vi Luyện Thể lục trọng, nhưng La Văn Thành vẫn kiêng kị Tống Tử Lâm hơn, cho nên vừa ra tay là muốn giết chết Tống Tử Lâm trước tiên, sau đó mới chậm rãi xử lý ba người Ân Thiên Hành, Tô Linh.
Nhưng mà, hắn thế nào cũng không tưởng tượng được là, tên Ân Thiên Hành luôn trù trừ do dự này đột nhiên như biến thành người khác, ra tay vô cùng quyết đoán, hơn nữa lại vô cùng tàn nhẫn, nắm lấy cơ hội đâm bị thương hắn, còn muốn bắn mù cả hai mắt hắn.
Đánh giá sai lầm như vậy liền khiến cho La Văn Thành lập tức trúng chiêu. Dù hắn kịp thời nghiêng đầu nhưng mà mắt phải vẫn bị huyết quang đánh trúng, trong khoảnh khắc, máu tươi liền chảy ra.
“Tô Linh sư muội, chúng ta đi mau!” Ân Thiên Hành thấy vậy thì vui mừng quá đỗi, cao giọng quát.
Nhưng, hắn vừa nhìn lại thì đã thấy cách đó mấy trăm trượng, Tô Linh đang bị Diệp Vân nắm lấy tay, nhanh chóng chạy về phía cửa vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...