Dịch giả: aluco
Màu bạc xen lẫn màu trắng, băng hoa nở rộ!
Phạm vi trăm trượng đều bị đông lại, dưới ánh mặt trời chiếu xuống băng tinh phát ra hào quang chói sáng rực rỡ, trông rất đẹp mắt!
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến, lập tức tiếng xé gió nổi lên bốn phía, hai bóng người nhanh chóng bắn đến.
"Cái này, đây là thế nào?"
Bóng người hạ xuống đầu tiên chính là Thư An Thạch, người còn lại là Tăng Huyền. Hai người hai mặt nhìn nhau, không thể tin hết thảy những gì nhìn thấy trước mắt.
Phạm vi trong vòng trăm trượng những tảng băng lóe ra hào quang, với tu vi của bọn hắn tự nhiên có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa lực lượng lớn đến cỡ nào, băng tinh cực kỳ chắc chắn, đệ tử Kim Đan cảnh bình thường chỉ sợ cũng không cách nào phá vỡ một cách đơn giản.
"Tiểu sư đệ, ngươi tu luyện cái gì?" Thư An Thạch nhìn bốn phía, có cảm giác khó có thể tin, hắn tất nhiên có thể làm được một cách đơn giản việc đóng băng phạm vi trăm trượng, nhưng mà băng linh khí trong cơ thể Diệp Vân so với hắn thì chênh lệch quá xa, cho dù là đóng băng như nhau, nhưng cũng có thể là không chịu nổi một kích, tuyệt đối sẽ không thể nào có được cảnh tượng như vậy.
Ngược lại Tăng Huyền không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đấy nhìn Diệp Vân, hắn đã nhìn thấy từ trên người Diệp Vân quá nhiều kỳ tích, cho dù là thế giới băng tinh trước mắt, cũng không nghĩ là sẽ lại xuất hiện ở trên người Diệp Vân.
Diệp Vân mỉm cười, nói: "Đa tạ Đại sư huynh cho ta mượn băng phòng tu hành, nếu không nhờ có sự trợ giúp của Bắc Hải huyền băng, chắc hẳn ta cũng không cách nào trong thời gian ngắn ngủi như thế ngưng tụ thành Băng Linh giả đan."
Thư An Thạch sửng sốt, triệt để choáng váng gần như "đứng hình" toàn tập, hắn ngây người tại chỗ, sau nửa ngày không nói gì.
"Ngươi nói cái gì? Băng Linh giả đan? Chẳng qua là hơn mười ngày công phu, ngươi đã ngưng tụ ra được Băng Linh giả đan? Điều này sao có thể?" Thư An Thạch đương nhiên không tin, lấy tu vi bản thân của hắn, cộng thêm tài nguyên vô cùng vô tận cũng hao tốn trọn vẹn ước chừng trên dưới một năm mới ngưng luyện ra Băng Linh giả đan, Diệp Vân mới mười ba ngày công phu, làm sao có thể làm được điều này?
Diệp Vân cũng không nói gì cả, đưa tay điểm nhẹ một cái, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu lam sáng chói từ đầu ngón tay bắn ra, băng quang lập loè giữa hàn khí bức người, độ nóng bốn phía giảm xuống rất nhiều, nếu không phải Tăng Huyền cùng Thư An Thạch đều là cao thủ Kim Đan cảnh hậu kỳ, chỉ sợ băng quang như thế cũng có thể làm cho bọn họ rung động vì băng hàn tỏa ra.
Thư An Thạch có đầy đủ lĩnh ngộ đối với băng linh khí, cũng ở nơi đây hơn một năm trước hắn đã đánh thủng gông cùm xiềng xích, lĩnh ngộ được Băng Hệ pháp tắc, khi hắn nhìn thấy băng quang bắn ra từ đầu ngón tay Diệp Vân thì trong lòng đã hiểu rõ, Diệp Vân thật sự ngưng tụ thành Băng Linh giả đan.
Thư An Thạch nhìn Diệp Vân, tiểu sư đệ trước mắt này quả thực là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, trong trăm ngàn năm qua chưa bao giờ nghe ai nói có người có thiên phú thế này.
Diệp Vân người mang lôi linh khí, băng linh khí, còn tìm hiểu được một tia Kiếm Ý, hơn nữa muốn trùng kích Kim Đan cảnh vốn cần có trình độ lý giải nhất định đối với không gian. Hắn lại tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, nếu muốn trùng kích Kim Đan cảnh quả là cực kỳ khó khăn, hơn nữa hắn tu luyện ra ba đạo dị chủng linh khí, mỗi một đạo đều cần ngưng tụ thành giả đan sau đó mới có thể cùng chân khí biến thành chân cương dung hợp, cuối cùng kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, mới xem như tu luyện ra Kim Đan.
Lúc đầu Thư An Thạch cảm thấy lĩnh ngộ của Diệp Vân đối với lôi linh khí là sâu sắc nhất, cũng ở bên trong Lạc Lôi Cốc lấy được kỳ ngộ, hấp thu Lôi Mộc cùng hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, quả giả đan thứ nhất ngưng tụ thành hẳn phải là Lôi Linh giả đan. Ai lại nghĩ đến tên gia hỏa Diệp Vân này ở bên trong căn phòng Bắc Hải huyền băng tu hành ngắn ngủi hơn mười ngày, rõ ràng một lần hành động ngưng luyện ra Băng Linh giả đan, cái này đã không cách nào dùng ngôn ngữ cùng kinh nghiệm để hình dung, đây quả thực là yêu nghiệt đã đến cực hạn.
Thư An Thạch suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của hắn mấy ngàn năm qua chưa có ai có thể làm được việc ngưng luyện ra Băng Linh giả đan nhanh chóng như thế. Đến giờ phút này hắn mới coi như chính thức thấy được sự yêu nghiệt của Diệp Vân.
Thư An Thạch nhìn Diệp Vân, không khỏi trong lòng cảm khái, lại có chút ít hưng phấn cùng vui sướng. Lúc trước Thiên Vận Tử nhắc đến Diệp Vân cùng hắn, muốn hắn đốc thúc Diệp Vân tu hành, mau chóng tu thành Kim Đan, hắn còn tưởng rằng sư tôn Thiên Vận Tử chẳng qua là thuận miệng nói ra để đốc thúc hai người mà thôi.
Hiện tại xem ra Thiên Vận Tử có lẽ đã sớm nhìn ra Diệp Vân bất phàm, cái tên yêu nghiệt này thiên phú cùng ngộ tính đã đến cực hạn, cho nên mới phải nhắc nhở giống như thế này.
Thư An Thạch hắn nhớ rõ, Thiên Vận Tử nói đợi sau khi Diệp Vân bước lên Kim Đan đại đạo, lập tức bắt tay vào việc tiến vào cái chỗ kia. Xem ra tiếp theo chỉ cần phá lệ mở ra Uẩn Linh Đàm, Diệp Vân sẽ có cơ hội thật lớn một lần hành động thành công trùng kích Kim Đan cảnh, đến lúc đó lập tức có thể tiến vào chỗ Thánh Địa mà Thiên Vận Tử nhớ mong mấy chục năm qua.
"Hảo hảo hảo, sư tôn lão nhân gia người quả nhiên không có nhìn lầm tiểu sư đệ, không thể tưởng được tốc độ tu hành của ngươi lại có thể nhanh chóng như thế, lĩnh ngộ đối với băng linh khí đã đến tình trạng khó có thể tin, nếu không phải ngu huynh đã tu luyện vài năm, chỉ sợ băng linh khí còn không được tinh khiết như ngươi vậy." Vẻ mặt Thư An Thạch vui tươi, sự vui sướng cùng tình cảm đã bộc lộ trong lời nói, phát ra từ nội tâm.
Diệp Vân ôm quyền hành lễ, nói: "Nếu không phải Đại sư huynh đưa băng phòng Bắc Hải huyền băng cho ta mượn tu luyện, chỉ sợ cũng không có khả năng nhanh chóng ngưng luyện ra Băng Linh giả đan như thế. Hơn nữa, hàn ý bên trong phòng Bắc Hải huyền băng bị ta tiêu hao không ít, mong rằng Đại sư huynh thứ lỗi."
Thư An Thạch vẫy vẫy tay, nói: "Ngươi có thể ngưng luyện ra Băng Linh giả đan nhanh chóng như thế, hàn ý tiêu hao một ít cũng là bình thường, vi huynh há sẽ để ý. Bất quá sư huynh cũng muốn nhìn xem, ngươi đến cùng tiêu hao mất bao nhiêu hàn ý mới có thể nhanh chóng ngưng kết ra Băng Linh giả đan như thế."
Nói xong, Thư An Thạch lướt qua Diệp Vân đi về hướng căn phòng Bắc Hải huyền băng.
Ngay khi Thư An Thạch mở cánh cửa ra, bước vào đó thì sắc mặt khẽ biến, "chết đứng " ngay tại chỗ.
Hàn ý bên trong căn phòng Bắc Hải huyền băng đâu chỉ là tiêu hao một ít, mà là tiêu hao hơn phân nửa. Toàn bộ hàn ý bên trong căn phòng huyền băng tựa hồ bị quét sạch một phen, so với lúc trước còn không đến một phần mười nồng độ, nếu để cho Diệp Vân tu luyện thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ cả căn phòng nhỏ huyền băng phải nứt vỡ, hóa thành một đống băng vụn chồng chất không còn cái gì gọi là băng linh khí.
"Lại có thể tiêu hao lớn đến như thế." Thư An Thạch cảm thụ được sự biến hóa bên trong căn phòng băng, khóe miệng co giật vài cái, trong lòng đang rỉ máu.
Diệp Vân đứng ở một bên, cũng không nói gì.
Tăng Huyền ngược lại là cười cười, nói: "Thư sư huynh ngươi cũng không cần để trong lòng, trình độ yêu nghiệt của tên gia hỏa này ngươi chưa thấy qua. Ngươi có biết hắn tu luyện ra Lôi linh khí mất bao nhiêu thời gian không?"
Thư An Thạch khẽ giật mình, vô thức nói: "Chắc là phải mất mấy năm chứ gì."
Tăng Huyền cười ha ha, nói: "Không, chỉ mất mấy tháng công phu mà thôi. Ngày đó ta cùng với Diệp sư đệ tại đấu giá hội của Đan Đỉnh Lâu quen biết nhau, khi đó hắn cũng chưa tu luyện ra Lôi linh khí, mà là ở trên đấu giá hội cùng Kim Kiếm Môn Vân Thiên Hành cạnh tranh một kiện bảo vật, cuối cùng Vân Thiên Hành cho Diệp sư đệ một quả Lôi linh thạch coi như đền bù tổn thất, mà đúng là quả Lôi linh thạch này làm cho hắn tìm hiểu ra Lôi linh khí. Tiếp theo là do Chư Cát Xung dẫn tiến bái nhập làm môn hạ của Thiên Vận Tử sư thúc, chuyện kế tiếp chắc ngươi cũng đã biết rồi."
Sắc mặt của Thư An Thạch không còn kinh ngạc nữa mà trở nên nghiêm nghị, hắn quả thật không ngờ Lôi linh khí của Diệp Vân cũng mới vừa tu luyện xong, nhưng mà trong Lạc Lôi Cốc rõ ràng có thể lấy được hai quả Lôi Mộc cùng một quả hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, hơn nữa đều hấp thu chúng, khiến cho Lôi linh khí tu luyện thành công, chỉ thiếu một ít là có thể ngưng luyện ra Lôi Linh giả đan.
Nghe được những lời này của Tăng Huyền, Thư An Thạch không khỏi cười khổ lắc đầu, tên tiểu sư đệ này quả thực tạo cho hắn quá nhiều kinh ngạc, ra ngoài ý định.
Ánh mắt Thư An Thạch rơi vào trên người Diệp Vân, thở sâu một hơi.
"Tiểu sư đệ, sư tôn quả nhiên không có nhìn lầm ngươi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...