Dịch giả: aluco
Hai quả Lôi Mộc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, lóe ra lôi quang nhàn nhạt.
"Lôi Mộc này của ngươi hào quang có chút kỳ lạ, giống như đã mất đi quá nhiều Linh khí." Chung Hóa Lê ánh mắt sắc bén, lông mày chau lên.
Nhạc Hoài Xương nhìn nhìn Lôi Mộc trong bàn tay Diệp Vân, gật đầu nói: "Đúng là như thế, lôi linh khí ẩn chứa trong hai quả Lôi Mộc này đã cực kỳ mỏng manh, nếu muốn khôi phục một lần nữa thì phải cần thời gian thật lâu."
Diệp Vân cười nói: "Khảo hạch của sư tôn chỉ nói là Lôi Mộc, lại không hề nói là Lôi Mộc phải có linh khí dồi dào, chẳng lẽ hai quả trong tay của ta không phải là Lôi Mộc?"
Diệp Vân nói kỳ thật không sai, khảo hạch của Thiên Vận Tử chỉ nói là tìm được Lôi Mộc, nhưng không hề nói trong Lôi Mộc phải có lôi linh khí dồi dào hay không. Diệp Vân lấy được hai quả Lôi Mộc, tuy rằng hầu như hấp thu hết lôi linh khí bên trong nhưng tóm lại nó vẫn là Lôi Mộc.
"Ngươi... Không thể tính như thế, Lôi Mộc không có lôi linh khí còn có thể gọi là Lôi Mộc sao?" Chung Hóa Lê nhìn Diệp Vân, bực bội nói ra một câu.
Diệp Vân nhìn hắn một cái, không trả lời, cũng không thèm trả lời.
"Sư thúc, sư tôn lão nhân gia người đang làm gì đó?" Ánh mắt Diệp Vân đảo qua Thiên Vận Tử, thấy hắn vẫn khoanh chân mà ngồi như trước, cũng không hề mở mắt ra.
Nhạc Hoài Xương liếc nhìn Thiên Vận Tử, sau đó ngoảnh đầu lại trên mặt hiện lên nụ cười ác ý: "Đúng rồi, hai tên gia hỏa các ngươi đều lấy được Lôi Mộc, dựa theo đạo lý mà nói đều có tư cách thành đệ tử chính thức của sư huynh. Bất quá, sư huynh hắn chỉ lấy một người, hai người các ngươi đến cùng ai rời khỏi?"
Chung Hóa Lê vẻ mặt kích động, nói: "Ta tin tưởng sư tôn lão nhân gia người nhất định sẽ lựa chọn ta, bởi vì Lôi Mộc của ta mới thật sự là Lôi Mộc. Hai quả kia của Diệp Vân nói không chừng là một người đệ tử hấp thu hết lôi linh khí sau đó ném đi đấy."
Diệp Vân nhìn hắn với vẻ mặt đầy khinh thường, nói: "Ngươi ném hai cái đi cho ta xem một chút, Lôi Mộc này cho dù không có lôi linh khí cũng là cực kỳ trân quý, ngươi cho rằng là rau cải trắng tùy tiện muốn ném là ném? Ngây thơ, ngu ngốc, đầu của ngươi bị lừa đá hay sao!"
Chung Hóa Lê vừa muốn mở miệng, nghe được Diệp Vân nói như thế, không khỏi dừng một chút, sau đó ánh mắt chuyển hướng đến bóng lưng Thiên Vận Tử, thi lễ một cái.
"Kính xin sư tôn định đoạt."
"Định đoạt cái gì a, hai tên xú tiểu tử các ngươi còn không có để ta vào mắt? Nếu muốn trở thành đệ tử của sư huynh, trước phải qua được cửa quan của ta đây." Nhạc Hoài Xương nhìn thấy hai người rõ ràng bỏ qua sự có mặt của hắn, không khỏi phẫn nộ: "Ta nói rồi, lấy được Lôi Mộc chỉ tính là hợp cách bước đầu, phải tiến thêm một bước chính là tìm được Băng Linh Tiên Thảo, nếu như các ngươi ai có thể đưa ra Băng Linh Tiên Thảo, như vậy chính là đệ tử chính thức của sư huynh."
Băng Linh Tiên Thảo?
Chung Hóa Lê khẽ giật mình, lập tức chau mày, thoạt nhìn có chút khó coi.
Băng Linh Tiên Thảo chính là kỳ thảo có thể sinh trưởng trong Lôi Đình ngàn năm, bảo vật rất khó tìm thấy trong thiên địa. Đừng nói là trong Lạc Lôi Cốc có sự tồn tại của nó hay không, cho dù là có muốn tìm được cũng cực kỳ khó khăn, bởi vì loại bảo vật này tất nhiên sinh trưởng tại nơi Lôi Đình dầy đặc nhất, cường thịnh nhất, chỉ dựa vào Tị Lôi Phù là tuyệt đối không cách nào đi vào một khu vực như vậy, chỉ có thần thông đặc thù cùng bảo vật mới có thể làm được.
Ví dụ như, cao thủ tu luyện ra lôi linh khí hoặc là có được Pháp bảo ngăn cách Lôi Đình.
Chung Hóa Lê tuy rằng đến từ một đại gia tộc, trong tay có vô số Linh Khí, nhưng mà nếu như hắn có được bảo vật có thể ngăn cách Lôi Đình, thì lúc tiến vào hạch tâm chi địa cũng không phải chật vật như vậy, hao phí rất nhiều Linh Khí mới miễn cưỡng tiến vào bảo tàng chi địa.
"Băng Linh Tiên Thảo trân quý bực nào, cũng không nhất định mỗi lần Lạc Lôi Cốc mở ra chắc chắn sẽ xuất hiện, ta cũng không tin Lạc Lôi Cốc mở ra lần này sẽ có Băng Linh Tiên Thảo xuất hiện." Chung Hóa Lê chau mày, thấp giọng nói ra.
"Tiểu tử ngươi nói cái gì? Ngươi hoài nghi ta lừa các ngươi, trong Lạc Lôi Cốc lần này không có Băng Linh Tiên Thảo tồn tại?" Nhạc Hoài Xương lỗ tai thính cực kỳ, lập tức tức giận quát.
"Không có không có, đệ tử chẳng qua là suy đoán lung tung." Chung Hóa Lê lúc này mới biết rõ một câu nói của mình đã làm cho Nhạc Hoài Xương bất mãn, vội vàng lắc đầu khoát tay.
"Tại sao lại không có? Ngươi đúng là suy đoán lung tung, "ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm", ngươi làm thế nào biết trong Lạc Lôi Cốc không có Băng Linh Tiên Thảo tồn tại đây?" Thanh âm của Diệp Vân vang lên bên tai Chung Hóa Lê không đúng lúc chút nào.
Chỉ nhìn thấy Diệp Vân chậm rãi đi tới, đi đến bên cạnh Chung Hóa Lê, nói: "Chung sư huynh, ngươi không có thủ đoạn đạt được Băng Linh Tiên Thảo cũng không có nghĩa là những người khác cũng không chiếm được a."
Chung Hóa Lê khẽ giật mình, trên mặt lộ vẻ hết sức khinh thường nói: "Có bản lĩnh ngươi lấy ra cho ta xem một chút? Hai quả Lôi Mộc này của ngươi cũng không biết từ chỗ nào mà có được, rõ ràng còn nói là lấy được Băng Linh Tiên Thảo. Chẳng lẽ ngươi mới vừa nói những người khác chính là bản thân ngươi hay sao?"
Diệp Vân sờ lên cái mũi, cười nói: "Ái chà, chúc mừng ngươi đã trả lời chính xác, đúng là ta đang nói về bản thân ta đấy."
Chung Hóa Lê lập tức "đứng hình" tại chỗ, hắn cho dù thế nào cũng không thể tưởng được Diệp Vân sẽ có Băng Linh Tiên Thảo, đây tuyệt đối là không có khả năng.
Chung Hóa Lê ngây ngẩn cả người, Nhạc Hoài Xương cũng khẽ giật mình, lập tức trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hỉ cùng không thể tin được.
"Tên tiểu tử Diệp Vân ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói đã lấy được Băng Linh Tiên Thảo? Nếu như ngươi thật sự có lập tức lấy ra, ngươi chính là đệ tử chính thức cuối cùng của sư huynh ta, cũng chính là tên đệ tử cuối cùng."
"Đúng vậy, Diệp Vân ngươi có bản lĩnh lập tức lấy ra cho ta xem một chút, như vậy ta có thua cũng là tâm phục khẩu phục, bằng không mà nói, ta đây lập tức cùng ngươi quyết một trận tử chiến." Giọng nói Chung Hóa Lê đầy âm lãnh, mang theo sát ý.
Diệp Vân cũng không nói lời nào, chẳng qua là nhìn xem bóng lưng của Thiên Vận Tử.
Thiên Vận Tử tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân bắn tới, chậm rãi ngồi dậy, hơi hơi xoay người lại.
"Lôi linh khí trong hai quả Lôi Mộc đã bị ngươi hấp thu, không thể tưởng được điều đó có thể làm cho tu vi của ngươi đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, thật là có chút ý tứ. Như vậy đi, nếu như ngươi có thể lấy ra Băng Linh Tiên Thảo, ngươi chính là người đệ tử cuối cùng của ta." Thiên Vận Tử chậm rãi nói ra.
Chung Hóa Lê lập tức khẩn trương, hắn cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy như thế trong lòng cũng đã minh bạch, Diệp Vân có lẽ đã lấy được Băng Linh Tiên Thảo rồi.
"Sư tôn, hai quả Lôi Mộc kia..."
Chung Hóa Lê vừa muốn nói Lôi Mộc của Diệp Vân không rõ lai lịch, nhưng lại nghĩ đến Thiên Vận Tử vừa mới nói qua, lôi linh khí trong hai quả Lôi Mộc này đã bị Diệp Vân hấp thu, hơn nữa làm cho cảnh giới của hắn trực tiếp tăng lên tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong.
"Giọng nói... chưa ra bỗng tắt nửa chừng", Chung Hóa Lê cực kỳ không cam lòng, chỉ biết đứng một chỗ mà nhìn Diệp Vân với vẻ mong chờ. Hắn không cam lòng nhìn Diệp Vân trở thành người đệ tử cuối cùng của Thiên Vận Tử, hắn đang mong đợi Diệp Vân khoác lác, kỳ thật cũng không có được Băng Linh Tiên Thảo.
Diệp Vân dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, xoay đầu lại nhìn về phía hắn mỉm cười.
Sau đó, lập tức nhìn thấy trong tay Diệp Vân một đạo ánh sáng màu lam hiện lên, lập tức hàn băng chi ý từ trên người hắn nhanh chóng lan ra, trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi tầm hơn mười trượng.
Một cây màu lam hoa nhỏ ở trong tay Diệp Vân hơi hơi chập chờn, tản mát ra hàn quang lạnh như băng, khiến người cảm thấy lạnh lẽo cốt tủy.
Nếu không phải Băng Linh Tiên Thảo, vậy còn có thể là cái gì đây?
Nhạc Hoài Xương nhìn Băng Linh Tiên Thảo, không khỏi trong mắt đều là cuồng hỉ, hắn bước một bước đi lên, đi đến trước người Diệp Vân, giọng nói rõ ràng đã có chút run rẩy.
"Băng Linh Tiên Thảo, thật đúng là Băng Linh Tiên Thảo, không thể tưởng được Diệp Vân tiểu tử ngươi thậm chí có cơ duyên cùng vận khí như thế này, thật sự có thể có được Băng Linh Tiên Thảo."
Nhạc Hoài Xương rõ ràng không quan tâm đến điều gì nữa, một tay đoạt lấy Băng Linh Tiên Thảo từ bàn tay Diệp Vân, sau đó ngẩng đầu lên, trên gương mặt lại có hai hàng lão lệ lưu lại.
"Ngô nhi, ngươi rốt cuộc được cứu rồi."
Nhạc Hoài Xương đột nhiên hóa thành một đạo quang ảnh, nhắm về phía rừng núi xa xa bay vút đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê không khỏi trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Nhạc Hoài Xương luôn luôn cười đùa tí tửng bất cần đời vừa rồi nước mắt tuôn đầy mặt? Hơn nữa sau khi đoạt lấy Băng Linh Tiên Thảo lập tức quay người bỏ đi, hoàn toàn mặc kệ hai người.
"Đúng vậy, quả đúng là Băng Linh Tiên Thảo, nếu đã như vậy Diệp Vân ngươi chính là gã đệ tử cuối cùng của ta."
Thanh âm của Thiên Vận Tử vang lên nhẹ nhàng, bình thường thong dong, không có nửa điểm bá đạo trong đó.
Khảo hạch, cuối cùng kết thúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...