Thế Giới Tiên Hiệp

Dịch giả: aluco

Lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng, ai có thể làm tổn thương dù chỉ một tia thì Đan Đỉnh Tông tặng ngay cho ngươi một vạn cực phẩm Linh Thạch, hơn nữa đem cọng lông vũ này tặng không cho ngươi.

Chuyện tốt như vậy cũng có sao?

Một đám người hai mặt nhìn nhau, bắt đầu toan tính.

"Xem ra cái này đúng là lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng a."

"Đúng vậy, bằng không mà nói thì sao Đan Đỉnh Tông dám mạnh miệng như vậy, một vạn cực phẩm Linh Thạch không phải một tông môn nào cũng có thể xuất ra một cách tùy tiện."

"Nếu không chúng ta có thể đi thử một chút, nếu thật sự có thể làm tổn hao một chút, vậy thì phát tài rồi."

“Ngươi quả thật ngu như heo, chưa nói cái này có phải là lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng hay không, nếu thật sự là đúng thì ngươi động thủ căn bản không làm tổn hại gì được nó nhưng quan trọng là ngươi có thể đã đắc tội với Đan Đỉnh Tông, không sợ ngày sau bị bọn họ trả thù? Nếu như ngươi có thể làm tổn hao cọng lông vũ này lại còn lấy đi một vạn cực phẩm Linh Thạch, cái này quả đúng là không nể tình, sau này chỉ sợ Đan Đỉnh Tông cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Theo như lời ngươi nói vừa rồi, quả thật không thể động thủ?”


“Ngươi nhìn xung quanh xem, có ai dám động thủ không?”

“Quả đúng là không có, xem ra không phải ai cũng ngu dốt, đa tạ huynh đài nhắc nhở." Người nọ lập tức toát mồ hôi lạnh đầm đìa, nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa đắc tội với Đan Đỉnh Tông, thân thể không khỏi run lên vài lần.

Hơn trăm người vọt tới đứng hàng đầu nhưng chẳng qua chỉ là mở to hai mắt mà nhìn cọng lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng, nhưng cũng không có người nào ra tay.

Hai người Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền cũng như thế, con mắt híp lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, thanh âm của Diệp Vân vang lên.

"Chư vị, các ngươi có muốn thử qua hay không? Nếu như không thử thì xin nhường đường một chút."

Nhường một chút? Ngươi muốn thử?

Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào mặt Diệp Vân, rốt cuộc cũng có một thằng đầu óc không bình thường chịu ra tay, nếu thế thì không còn gì tốt hơn. Chẳng qua, thoạt nhìn tu vi của hắn chỉ là Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, thực lực như vậy có thể kiểm tra được thật giả hay sao?

Bất quá chuyện đó cũng không sao, có lẽ thật sự kiểm tra được một chút cũng tốt.


Diệp Vân đi tới trước, đám người như nước rẽ ra hai bên nhường cho hắn một con đường.

Diệp Vân đi đến trước cọng lông của Thượng Cổ Thiên Phượng, nhìn Nhạc Vân Phàm đang đứng mỉm cười cạnh đó, nở nụ cười.

"Diệp huynh đệ, ngươi cứ việc thử một lần, nếu có tổn hại, Đan Đỉnh Tông ta nhất định thực hiện hứa hẹn." Nhạc Vân Phàm có cảm tình rất lớn đối với Diệp Vân, nếu như tu sĩ tham gia đấu giá hội ai cũng giống như Diệp Vân thật là tốt biết bao? Ít nhất sẽ có thu nhập thêm gấp mấy lần.

Diệp Vân sờ lên mũi, cười nói: "Ai nói ta muốn thử hay sao? Với thân phận địa vị của Nhạc các chủ, nhân phẩm tu vi như thế sao có thể lừa gạt chúng ta? Ta tới đây để đấu giá đấy. Ta ra một trăm cực phẩm Linh Thạch!"

Một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch!

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ai cũng cho rằng Diệp Vân tới đây là để kiểm hàng, không ai nghĩ tới hắn thuận tay vỗ mông ngựa Nhạc Vân Phàm một cái, sau đó trực tiếp kêu giá một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch.

Hắn thật sự tin tưởng cọng lông này chính là lông của Thiên Phượng? Thượng Cổ Thiên Phượng không có khả năng tồn tại, mỗi một cọng lông vũ đều ẩn chứa lực lượng to lớn trong đó. Làm sao có thể lưu lạc trên thế gian, hơn nữa chẳng những bị Đan Đỉnh Tông lấy được rồi còn xuất hiện trên đấu giá hội này?

Phải biết rằng nếu quả thực là lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng thì làm sao có thể rơi vào trong tay của Đan Đỉnh Tông? Làm sao có thể lấy nó ra đấu giá? Nói cho cùng nếu quả thật Đan Đỉnh Tông có được cọng lông của Thượng Cổ Thiên Phượng này, lại lấy ra để đấu giá thì những người có mặt tại đấu giá hội hôm nay chắc chắn không phải là đám người này, chắc hẳn phải là vương thất của Vương Triều Đại Tần, Phiêu Miểu Tông, Thần Tú Cung và các thế lực nhất lưu đều xuất hiện, làm sao mà chỉ thấy có hai gã đệ tử Kim Đan Cảnh của Thần Tú Cung đây?

Đương nhiên, một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch trên đấu giá hội căn bản không đáng giá được nhắc tới, đối với một vài tu sĩ mà nói, cùng một quả Linh Thạch cũng không chênh lệch quá lớn.


Chẳng qua cái gọi là cọng lông của Thiên Phượng trước mắt hầu như không thể nào là thật sự, trong đó hầu như không thấy chút Linh Khí nào tuôn ra, cũng không phải là một kiện Pháp Bảo, đừng nói là một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, ngay cả mười miếng cũng không đáng.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn Diệp Vân giống như nhìn kẻ đần.

"Diệp công tử quả nhiên biết hàng, vì mọi người mở ra một khởi đầu tốt đẹp, giá khởi điểm một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch ngược lại là vượt quá dự liệu của ta, có chút hơi thấp đây." Nhạc Vân Phàm cũng không nghĩ tới Diệp Vân tới đây là để ra giá, sau khi sửng sốt một chút lập tức vui mừng quá đỗi, giọng nói sang sảng.

Mấy trăm người xì xào bàn tán, cùng nhau nghị luận, nhưng điều không ngờ nhất chính là không có người nào ra giá tiếp theo, giống như cho rằng cọng lông được gọi là của Thượng Cổ Thiên Phượng này chính là “hàng dỏm”, tuyệt đối không thể nào là đồ thật.

"Diệp công tử ra giá một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, còn có ai ra giá cao hơn hắn không?" Nhạc Vân Phàm lớn tiếng hô quát, nụ cười trên mặt chậm rãi tắt dần theo tiếng quát tháo.

Không ai để ý tới hắn, cho dù chỉ một quả cực phẩm Linh Thạch cũng không ai chịu bỏ ra.

Nhạc Vân Phàm đã biến sắc, hắn thật không ngờ lại không có ai cạnh tranh, cũng hoàn toàn không ngờ Diệp Vân lại ra giá thấp như thế. Nguyên bản hắn nghĩ cọng lông vũ này hoặc là không ai kêu giá hoặc nếu có ra giá nhất định phải một nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch trở lên, nếu như thế cho dù khấu trừ đi phí tổn cũng còn một chút lợi nhuận.

Thế nhưng sau khi Diệp Vân ra giá một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch hầu như tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn kẻ đần, lại không có người nào tham gia cạnh tranh.

"Diệp công tử ra giá một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng mà chỉ có một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, phải biết rằng đây chính là lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng a, tối thiểu cũng đáng giá một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch." Nhạc Vân Phàm lớn tiếng hô hào, lập tức lưỡi lại phun ra đầy hoa sen, càng không ngừng lừa dối mọi người.

Nhưng mà, vẫn như trước không ai ra giá.


“Ta muốn nói với Nhạc các chủ một lời, thời gian từ lúc ta ra giá đến giờ đã được nửa nén hương, còn không tuyên bố ta lấy được cọng lông của Thượng Cổ Thiên Phượng này? Phải biết rằng ta thập phần tin tưởng đối với ngươi, vô cùng có hảo cảm, ngươi thân là Trưởng lão của Đan Đỉnh Tông, sẽ không lật lọng chứ.” Diệp Vân cười híp mắt nhìn hắn, ánh mắt lại rơi vào cọng lông vũ.

Nhạc Vân Phàm khóe miệng co giật hai cái, cười xấu hổ hai tiếng, nói: "Tất nhiên là không rồi, nếu như không ai cạnh tranh cùng Diệp công tử, ta đây lập tức tuyên bố, cọng lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng đã thuộc về Diệp công tử rồi."

Một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, mua đuợc một cọng lông vũ không chắc là của Thượng Cổ Thiên Phượng.

Lúc Diệp Vân nhận cọng lông vũ, bốn phía vang lên tiếng cười chế nhạo. Trong mắt mọi người cọng lông vũ này rẻ mạt, một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch này tương đương với việc tặng không cho Đan Đỉnh Tông rồi.

Nhạc Vân Phàm đứng ở trên đài đấu giá, sắc mặt xanh mét, kỳ thật Đan Đỉnh Tông cũng không cách nào xác định cọng lông vũ này thật sự đến từ nơi nào, đã từng thí nghiệm qua rất nhiều lần, nhưng thật sự không cách nào làm tổn thương nó mảy may, thế nhưng trong đó lại không có bất kỳ Linh khí dao động, lông vũ này lại cực kỳ mềm mại, cũng không cách nào để mà luyện chế Pháp bảo, bởi vậy nhìn thấy lông vũ thoáng có chút màu đỏ sậm, nên liên hệ nó với Thiên Phượng, nói là lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng, muốn bán ra với một giá cao.

Nhưng mà ai có thể nghĩ được hơn ba trăm người trên đấu giá hội lại chỉ có Diệp Vân ra giá một lần, chỉ ra giá có một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, sau đó lại không ai cạnh tranh, xem ra những người tham gia đấu giá không ai dễ bị gạt, đều là những kẻ tinh quái.

"Diệp huynh đệ, ta xem ngươi lần này có khi nhìn lầm rồi." Chư Cát Xung cười hì hì nhìn cọng lông vũ Diệp Vân đang cầm trong tay nói ra.

"Phải, trong cọng lông vũ này không có bất kỳ Linh khí dao động, cũng không phát ra kình lực, làm sao có thể là lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng đây." Tăng Huyền gật gật đầu, cũng đồng ý với điều đó.

Diệp Vân chẳng qua là cười tủm tỉm nhìn hai người, cũng không nói lời nào. Nếu như Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền có thể nghe được những lời nói trong lòng Diệp Vân mà nói, sẽ nghe được một câu nói như vậy.

"Lão tổ, cọng lông vũ của Thiên Phượng, đã lấy được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui