Dịch giả: aluco
Còn lại ba kiện vật đấu giá, tất cả thứ tốt chính thức của kỳ đấu giá này đều nằm trong ba kiện đó, ngươi muốn hết sao? Ngươi muốn hết thì chúng ta còn cái gì?
Trong ánh mắt mọi người nhìn Diệp Vân cũng không thấy có gì phẫn nộ, dường như nhìn xem một kẻ đần độn, ngươi cho rằng tu sĩ ở đây không có người nào có tài lực cường thịnh hay sao? Chẵng lẽ ngươi cho rằng khi bảo vật chính thức xuất hiện thì với mấy nghìn hay một vạn cực phẩm Linh Thạch của ngươi có thể mua được hết sao?
Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền cũng nhìn Diệp Vân với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thật ra, Tăng Huyền đối với Diệp Vân cũng không có quá nhiều hảo cảm, bất quá cũng không có chán ghét gì. Tính nết của hắn và Chư Cát Xung hoàn toàn không giống nhau, nhưng hai người lại có thể hợp tính nhau chẳng qua cả hai đều là người có lòng dạ rộng rãi, tại nơi mà ngươi lừa ta gạt, một lời không hợp là đánh đập tàn nhẫn, tu hành giới toàn những chuyện đánh lén thì cả hai cũng coi như là cực kỳ ít thấy.
Giờ phút này chứng kiến Diệp Vân nói như thế, Tăng Huyền không khỏi nhíu mày. Ba kiện vật đấu giá cuối cùng này tất nhiên trân quý, trân quý đến độ Thần Tú Cung lần này phái bọn hắn đến đây với mục đích là phải mua được một trong số đó, dùng tên tuổi của Thần Tú Cung để cạnh tranh tất nhiên sẽ đơn giản hơn rất nhiều, ít ra phần lớn tu sĩ cũng không dám cùng bọn họ tranh đoạt.
Nhưng mà, nếu theo như lời Diệp Vân đã nói, vậy cũng khó nói. Một tên đệ tử không biết đến từ gia tộc ẩn thế nào, dù cho thế lực sau lưng có cường đại đến đâu thì ở kinh đô cũng vô dụng. Bối cảnh cường đại tại Đại Tần đế quốc ai có thể hơn được hoàng thất đây?
Tuy rằng tại nội thành của kinh đô đều có pháp tắc quy củ, nhưng mà một tên tiểu gia hỏa của một ẩn thế gia tộc như ngươi, nếu quả thật mua cả ba kiện vật đấu giá thì việc ai đó âm thầm đánh lén, cướp đoạt bảo vật của ngươi, đội chấp pháp của kinh đô không nhất định phải điều tra.
"Diệp Vân, chỉ để ý đến việc đấu giá, không cần nhiều lời nói." Tăng Huyền nhìn thấy ngứa mắt nhịn không được, thấp giọng nhắc nhở.
Lông mày Diệp Vân chau lên, cười nói: "Đa tạ Tăng Huyền đại ca, ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Nói không chừng vài món bảo vật này không vừa mắt ta, tất nhiên sẽ không cạnh tranh. Nếu mà vừa ý ta, vậy thì không khỏi cùng mọi người cạnh tranh một phen.
Tăng Huyền than nhỏ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hắn vốn cũng không thích nhiều lời, nếu như Diệp Vân đã nói như thế, như vậy thì mặc kệ hắn đi.
Chư Cát Xung ôm lấy Diệp Vân, cười nói: "Tiểu tử Diệp Vân nhà ngươi quả nhiên chịu chơi, đợi sau khi đấu giá hội chấm dứt chúng ta hảo hảo tâm sự, không lâu sau chính là việc tuyển chọn đệ tử của Thần Tú Cung ta, ngươi nhất định phải tới."
Diệp Vân mỉm cười đáp lễ nhưng trong lòng thì biết rõ Chư Cát Xung muốn giúp hắn, sau khi đấu giá hội chấm dứt không lâu chính là việc tuyển chọn đệ tử của Thần Tú Cung, trong lúc này chỉ cần cùng bọn Chư Cát Xung đi chung với nhau, tự nhiên sẽ không có người nào dám âm thầm ra tay. Đợi sau khi Thần Tú Cung tuyển chọn đệ tử, một khi Diệp Vân đã thành đệ tử của Thần Tú Cung, phóng nhãn toàn bộ Đại Tần đế quốc, có mấy người dám minh tranh ám đoạt đối với hắn đây?
Diệp Vân có thể hiểu được ý tứ trong đó, những người khác tự nhiên cũng giống như vậy, chỉ có thể hừ hai tiếng, không nói thêm gì nữa.
Trên đài đấu giá, mặt mày Nhạc Vân Phàm vô cùng vui vẻ, đấu giá thế này mới đúng là mong đợi của hắn, có loại người như Diệp Vân đến từ gia tộc ẩn thế mang theo số tiền lớn, kỳ đấu giá này thế nào cũng vớ bẩm.
"Vật đấu giá này chắc có vài bằng hữu đã nghe nói đến, không sai, chính là thanh Xích Viêm Kiếm này." Tiếng nói Nhạc Vân Phàm vừa dứt, lập tức đưa tay điểm nhẹ nhàng hai cái, trên không trung hiện ra một vòng hỏa quang, một thanh trường kiếm có hỏa quang quay chung quanh thân thình lình xuất hiện.
Thanh Xích Viêm Kiếm này toàn thân đỏ bừng, hỏa diễm lượn lờ, mơ hồ có một cỗ kiếm ý thiêu đốt cả thiên địa, tựa hồ chỉ hơi động một chút là hỏa long xuất hiện đốt cháy đại địa.
"Quả nhiên là Xích Viêm Kiếm, thanh kiếm này chính là tuyệt phẩm Huyền Khí."
"Đúng vậy, tương truyền thanh Xích Viêm Kiếm này chính là bảo vật tùy thân của Viêm Dương lão tổ ba trăm năm trước, tuy rằng không phải Tiên Binh, nhưng thực sự là tuyệt phẩm Huyền Khí đỉnh phong, nhìn khắp thiên hạ Huyền Khí có thể so sánh cùng nó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay."
"Chẳng qua thanh Xích Viêm Kiếm này tuy rằng trân quý nhưng lại có chút không tốt, cần phải dùng Hỏa linh khí của bản thân để thúc giục, tu sĩ bình thường như chúng ta thì không có cách nào tế luyện."
"Nói nhảm, Xích Viêm Kiếm này phải cần Hỏa linh khí của bản thân thúc giục mới có thể phát huy ra uy lực chính thức, một kiếm chém ra, đốt sông luyện biển."
"Tu vi của hắn thấp, căn bản cũng không hiểu sự cường đại của Xích Viêm Kiếm, không cần nhiều lời cùng hắn."
Ánh mắt Diệp Vân rơi vào trên thân Xích Viêm Kiếm, trong lòng nổi lên sự kinh ngạc. Hỏa linh khí trong Xích Viêm Kiếm bắt đầu khởi động, tựa hồ mỗi một đám hỏa diễm đều đang nhảy nhót, tùy thời đều tán phát ra, thiêu hủy hết thảy.
"Huyền Khí thật cường đại, có chút ý tứ." Lông mày Diệp Vân chau lên, thấp giọng nói ra.
"Thanh Xích Viêm Kiếm này chính là Huyền Khí cường đại nhất dưới Tiên Binh, hơn nữa chỉ cần vượt qua Kim Đan Cảnh Thiên Địa Lôi Kiếp là có thể phát huy ra tất cả uy lực, đối với Kim Đan Cảnh tu sĩ, thậm chí là Nguyên Anh Cảnh lão tổ mà nói, cũng là bảo vật cực kỳ khó thấy." Chư Cát Xung trầm giọng giải thích.
"Đúng vậy, hôm nay Thần Tú Cung ta đến đây, cũng là vì thanh Xích Viêm Kiếm này." Tăng Huyền chậm rãi nói ra, cũng không có hạ giọng, vang vọng trong hội trường.
Âm thanh kinh sợ của mọi người lập tức ngưng bặt, nếu là đồ vật Thần Tú Cung nhìn trúng thì có bao nhiêu người có thể cùng bọn họ tranh đoạt đây?
Trên mặt Nhạc Vân Phàm ngược lại không hề lộ ra nửa điểm hờn giận, trong lòng của hắn rõ ràng tuy rằng Thần Tú Cung tham dự, đại bộ phận tu sĩ không dám cùng bọn Chư Cát Xung tranh chấp, nhưng cũng không phải tất cả tu sĩ đều nể mặt Thần Tú Cung, đặc biệt là ở đấu giá hội cấp cao này.
"Năm nghìn cực phẩm Linh Thạch!"
Quả nhiên, Tăng Huyền vừa dứt lời, đã nghe được thanh âm của một người vang lên, người nọ đầu đội khăn vuông, thân mặc trường sam, thoạt nhìn cũng có vẻ nho nhã, dường như không phải là người tu hành, chính là một công tử đọc sách có phong độ nhẹ nhàng.
"Nếu như Lãnh công tử cũng tham dự, Điền mỗ ta đây đương nhiên cũng không muốn buông tha như vậy. Sáu nghìn cực phẩm Linh Thạch."
Lại vang lên thanh âm của một người khác, nhìn lại là một gã trung niên nam tử tướng mạo bình thường, mặc áo ngắn bằng vải bố, mở phanh ngực lộ ra lông ngực đen nhánh, thoạt nhìn cực kỳ thô kệch.
"Tên trẻ tuổi kia chính là thiếu môn chủ Lãnh Nhất Phong của Lãnh Hoa Môn, ngày thường ưa thích người khác xưng hô hắn Lãnh công tử, tu vi ngược lại là không được tốt lắm, ba năm trước đây đã đạt tới Kim Đan Cảnh nhất trọng, đến nay cũng không có đột phá đến nhị trọng." Chư Cát Xung nhìn thấy nên nói với Diệp Vân: "Tên gia hỏa tướng mạo thô kệch tên là Điền Nghị Thịnh, chính là một gã tán tu, nhưng là tán tu nổi danh trong Đại Tần đế quốc, ngươi xem bộ dáng hắn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, kỳ thật đã hơn tám mươi tuổi, tu vi từ hai mươi năm trước đã đạt tới Kim Đan, hai mươi năm nay hắn du lịch thế gian, gặp được kỳ ngộ, tu vi đã đột phá đến Kim Đan Cảnh ngũ trọng, cực kỳ khó được."
Diệp Vân gật đầu, nói: "Nếu như Tăng Huyền đại ca các ngươi muốn tranh đoạt thanh Xích Viêm Kiếm này, ta đây không ra tay tranh đoạt, các ngươi cứ việc ra giá."
Chư Cát Xung cười nói: "Ngươi có ra giá cũng không sao, dù sao Thần Tú Cung ta muốn đồ vật, tự nhiên sẽ dùng thủ đoạn bình thường để cạnh tranh."
Diệp Vân cười nói: "Các ngươi dùng tên tuổi của Thần Tú Cung, đây là thủ đoạn bình thường?"
Chư Cát Xung hặc hặc cười cười, không nói thêm gì nữa.
"Một vạn cực phẩm Linh Thạch!"
Giọng nói Tăng Huyền lạnh lùng, quanh quẩn trên không trung.
Lãnh Nhất Phong ra giá năm nghìn, Điền Nghị Thịnh ra giá sáu nghìn, Tăng Huyền vậy mà trực tiếp kêu giá đến một vạn cực phẩm Linh Thạch, có thể thấy được Thần Tú Cung đối với thanh Xích Viêm Kiếm này nhất định phải có được.
"Tăng huynh ra giá mãnh liệt như thế, không cần phải gấp gáp như vậy? Bất quá một vạn cực phẩm Linh Thạch mà muốn lấy đi thanh Thần Kiếm này thì không được đâu, ta ra một vạn một nghìn cực phẩm Linh Thạch." Lãnh Nhất Phong mỉm cười, xoạt một phát đem quạt xếp mở ra, phe phẩy nhẹ nhàng.
"Lãnh công tử nói không sai, giá trị của Xích Viêm Kiếm hơn xa cái giá tiền này, ta đây ra một vạn hai ngàn miếng cực phẩm Linh Thạch!" Điền Nghị Thịnh cười to mấy tiếng, ra giá tiếp.
Lông mày Tăng Huyền chau lên, hắn đã lường trước thanh Xích Viêm Kiếm này cũng không phải dễ dàng lấy vào trong tay, chẳng qua khi nhìn thái độ của Lãnh Nhất Phong cùng Điền Nghị Thịnh, cũng không phải dễ dàng mà mua được.
"Một vạn năm nghìn cực phẩm Linh Thạch." Giọng nói Tăng Huyền nhàn nhạt, lại vang lên lần nữa.
Một thanh âm hít vào khí lạnh vang lên. Một vạn năm nghìn cực phẩm Linh Thạch a, trân quý bực nào, thế nhưng trong miệng Tăng Huyền, phảng phất là một vạn năm nghìn miếng thượng phẩm Linh Thạch mà thôi.
"Chư Cát huynh, thanh Xích Viêm Kiếm này thật sự trân quý như vậy sao?" Diệp Vân nhíu mày, hiếu kỳ hỏi.
Chư Cát Xung nhìn hắn một cái, thanh âm ép tới cực thấp: "Tất nhiên đáng giá, thế nhân chỉ biết Xích Viêm Kiếm uy lực tuyệt luân, không chỗ nào địch nổi, lại không biết trong đó có diệu dụng khác, ngươi chờ xem a."
Diệp Vân trong lòng khẽ động, không biết là Chư Cát Xung coi hắn là người một nhà hay vẫn là có ý khác, lại nói ra chuyện Xích Viêm Kiếm có diệu dụng khác.
Trong lúc nhất thời, con mắt Diệp Vân hơi hơi nheo lại, tâm thần lại xuyên qua Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, liên lạc với Kiếm Đạo lão tổ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...