Thế Giới Tiên Hiệp

"Một đạo uy áp mà thôi, còn không đả thương được ta!"

Thanh âm của Diệp Vân bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn giữa không trung.

Tất cả mọi người khẽ giật mình, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin. Một đạo uy áp của Kim Đan Cảnh cường giả, hầu như có thể chém giết tất cả Trúc Cơ Cảnh tu sĩ, chẳng lẽ còn không đả thương được Diệp Vân?

Nhưng mà, Diệp Vân vẫn cứ đứng đấy, một đạo tinh quang lập lòe trong mắt, hắn bỗng nhiên đi về phía trước một bước, mỉm cười với Thất trưởng lão.

Trong mắt của Thất trưởng lão cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, tu vi của Kim trưởng lão hắn đã tận mắt nhìn thấy, chính là Kim Đan Cảnh nhị trọng, tu vi của Mai Nghiễn Sinh tuy rằng cũng là Kim Đan Cảnh nhưng sự chênh lệch của cả hai không thể tính bằng lẽ thường. Nếu như Kim trưởng lão muốn giết Mai Nghiễn Sinh, chỉ sợ cũng chỉ là một chiêu nửa thức công phu mà thôi.

“Ta thật sự có thể.” Diệp Vân mỉm cười, nói ra một lần nữa.

Thất trưởng lão tuy rằng có chút nghi hoặc, bất quá là chứng kiến Diệp Vân đích thực lông tóc không tổn hao gì, lúc nói chuyện cũng là trật tự rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ không việc gì.

Khuôn mặt Kim trưởng lão đầy vẻ kiếp sợ, vừa rồi Thất trưởng lão thu hồi thần hồn, uy áp của hắn lập tức ngưng tụ thành luồng, giống như một mũi tên nhọn bắn trúng mi tâm của Diệp Vân, xuyên thẳng mà vào. Theo như hắn suy đoán, Diệp Vân cho dù không chết thì Linh Hồn chi hỏa cũng sẽ bị dập tắt, sẽ biến thành một tên điên không có ý thức tự chủ.

Nhưng mà, Diệp Vân chẳng những không chết, cũng không biến thành tên điên, hắn vẫn mạnh khỏe đứng tại đó, trong ánh mắt mang theo một tia trào phúng.

“Làm sao có thể?” Kim trưởng lão thấp giọng quát hỏi.


“Không có gì không thể.” Diệp Vân nhàn nhạt nói ra.

Tất cả xôn xao, mọi người đều ngây người ra vì sợ hãi, quả thực không có từ ngữ nào để mà hình dung được tâm tình của mọi người trong giờ phút này.

Tên gia hỏa Diệp Vân này đến cùng cầm giữ bao nhiêu bảo vật? Thực lực chân chính của hắn đến cùng như thế nào? Trong mắt mọi người, hắn trở nên cực kỳ bí ẩn.

Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình hai mặt nhìn nhau, căn bản cũng không thể tin được tất cả những gì vừa phát sinh trước mắt, không khỏi cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.

Khuôn mặt của Đỗ Thuần Thiên cũng tràn đầy kinh hãi, tuy rằng uy áp ở bên ngoài bản thân hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được lực phá hoại cường đại đến thế nào ẩn trong uy áp, mặc dù là hắn cũng quả quyết là tiếp không được, coi như là dùng các loại bí pháp thần thông, bảo vật Pháp Khí tiếp được uy áp này, cũng tuyệt đối không thể nào còn có thể bình thường như Diệp Vân, nhìn qua chẳng bị tổn thương chút nào, dường như căn bản là không bị ảnh hưởng.

Tô Hạo từ Tài Quyết Đài nhảy xuống, đứng bên cạnh Diệp Vân, trong mắt hiện lên vẻ ân cần.

Thẩm Mặc cũng thoát ra khỏi sự ngăn trở của Yến Trường Xuân, chạy đến bên cạnh Diệp Vân, kéo ống tay áo của hắn.

Tô Linh cùng Tô Ngâm Tuyết đã sớm chạy đến, trên mặt đầy nước mắt.

“Ta không sao, thật sự không có việc gì.” Diệp Vân nhìn mọi người, khẽ cười một tiếng.

Chỉ có Diệp Vân biết rõ, một đạo uy áp ngưng tụ thành mũi tên nhọn này của Kim trưởng lão cường đại đến thế nào. Khi đạo uy áp trong nháy mắt chui vào mi tâm của hắn, hắn chỉ cảm thấy một lực lượng hủy diệt không thể nào ngăn cản bay thẳng vào trong óc, ngay lập tức có thể dập tắt ngọn lửa linh hồn, thân tử linh tiêu.


Một khắc này, hắn mới chính thức cảm nhận được Kim Đan Cảnh nhị trọng là đáng sợ đến cỡ nào, nếu như lời nói của Kim Đan Cảnh nhất trọng còn có thể ngăn cản được, như vậy uy áp này của Kim trưởng lão, cho là hắn cảnh giới có đạt đến Trúc Cơ Cảnh chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản được, đây không phải là vần đề Linh Hồn có cường đại hay không cường đại, mà là sự khác biệt đối với lĩnh ngộ Thiên Đạo pháp tắc.

Uy áp của Mai Nghiễn Sinh, chính là uy thế của thần hồn chi lực ngưng tụ, mà cỗ uy áp này của Kim trưởng lão lại dung hợp một tia Thiên Đạo pháp tắc, đã vượt qua cảnh giới tồn tại.

Ngay tại lúc trong lòng Diệp Vân tràn đầy hoảng sợ, thời điểm cho rằng hắn chắc chắn phải chết, đột nhiên sâu trong mi tâm một đoàn Hắc Bạch quang ảnh bỗng nhiên xuất hiện, cực kỳ đơn giản khẽ hấp, ngay lập tức đem uy áp như mũi tên nhọn của Kim trưởng lão thôn phệ, tất cả hoảng sợ cùng tuyệt vọng, còn có khí tức cường đại kia trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, dường như chưa từng xuất hiện.

Tiên Ma Chi Tâm xuất hiện.

Uy áp của Kim trưởng lão rõ ràng đã bị Tiên Ma Chi Tâm thôn phệ, căn bản không có một chút khí tức chấn động, giống như thường nhân hít một hơi không khí, liền biến mất sạch sẽ.

Diệp Vân vui mừng quá đỗi, hắn không thể nghĩ tới Tiên Ma Chi Tâm lại chủ động đứng ra bảo hộ hắn. Bất quá nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, nếu như hắn bị thương tổn, tu vi trì trệ không tiến hoặc là mất đi tính mạng, Tiên Ma Chi Tâm không có chỗ tốt gì, tối thiểu lại phải đi tìm kiếm một thân thể mới phù hợp mới có thể bồi dưỡng nó.

Nếu như Tiên Ma Chi Tâm có công hiệu như thế, như vậy trong mắt Diệp Vân tu sĩ Kim Đan Cảnh sẽ không còn gì đáng sợ cả.

Kim Đan Cảnh mạnh nhất chính là thần hồn lực lượng cường hãn, bọn hắn tu luyện chân khí nếu so với Trúc Cơ Cảnh cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng mà đối với Không Gian Pháp Tắc, đối với Thiên Đạo chi lý lại lĩnh ngộ mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, nhiều khi chỉ cần phóng xuất ra thần hồn chi lực, ngay lập tức có thể làm cho đối thủ có tu vi thấp hơn bọn chúng thực lực bị áp chế, không thể triển khai.

Cao thủ tranh chấp, thất bại chỉ trong gang tấc, nếu như thực lực của ngươi bị áp chế một thành hai thành, như vậy kết cục chỉ có một, chính là thân tử linh tiêu.


Nếu như Kim Đan Cảnh nhị trọng Kim trưởng lão, thần hồn của hắn đối với Diệp Vân không có bất kỳ lực sát thương, như vậy dù cho chân khí tu vi có mạnh mẽ hơn Diệp Vân, cũng không phải là không có cách nào chống lại.

“Kim Đan Cảnh thần hồn công kích, xem ra cũng chỉ có vậy thôi.” Diệp Vân giọng nói nhàn nhạt, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Kim trưởng lão sững sờ tại chỗ, ngay cả việc Tô Hạo từ Tài Quyết Đài nhảy xuống cũng không thèm để ý, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Vân, sau nửa ngày mới thở ra một hơi xả giận.

“Ta thật sự đã xem thường ngươi, chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí Cảnh, rõ ràng lại có thể ngăn cản thần hồn công kích của ta, thật là không thể tin được.”

“Thế giới này rộng lớn vô cùng, sự tình huyền ảo kỳ diệu tầng tầng lớp lớp, ngươi chẳng qua chỉ là Kim Đan Cảnh mà thôi, chẳng lẽ còn tưởng rằng là cao thủ phá đan sinh anh, hay là tu vi đến tuyệt đỉnh Thần Tiên hạ phàm? Cũng không phải, đừng có tự nâng cao bản thân.” Diệp Vân nhàn nhạt nói ra.

Đồng tử hai mắt Kim trưởng lão co rụt lại, nói:” Không thể tưởng được ngươi còn biết phá đan sinh anh, còn biết Thần Tiên hạ phàm. Ngươi rốt cuộc là ai? Tuyệt đối không phải là một tên thiếu niên xuất thân từ thị trấn nhỏ. Ta đã biết, chắc hẳn ngươi cùng với tên tiểu gia hỏa Thẩm Mặc kia giống nhau, cũng là đến từ Đại Tần đế quốc, ngươi đến cùng có thân phận gì?”

Hí!

Một thanh âm hít vào khí lạnh.

Nếu như trước đây mọi người còn không rõ tu vi của Diệp Vân, lai lịch của hắn, bây giờ nghe Kim trưởng lão nói như thế, trong lòng lập tức có đáp án.

Đúng vậy, chỉ có thiếu niên có thế lực lớn đến từ đại tông môn của Đại Tần đế quốc, trên người mới có nhiều chỗ không thể tưởng tượng nổi. Bằng không mà nói, một thiếu niên xuất thân từ thị trấn nhỏ của Tấn Quốc, dù cho có được thiên phú tuyệt thế, làm sao có thể tu luyện đến trình độ này?

Tu luyện dựa vào thiên phú, nhưng trọng yếu hơn là tài nguyên, không có công pháp thích hợp, không có Linh Thạch phẩm chất thuần khiết, không có sư phó nghiêm khắc, làm sao chỉ có bao nhiêu đó tuổi lại có thể tu luyện đến trình độ này? Tu luyện đến trình độ có thể đơn giản ngăn cản thần hồn công kích của Kim Đan Cảnh nhị trọng cường giả?


Trừ phi, trên người hắn có bảo vật có thể ngăn cản. Nhưng mà, phóng mắt nhìn khắp Tấn Quốc, có người nào có được loại bảo vật này đây? Bảo vật có thể ngăn cản được Kim Đan Cảnh thần hồn công kích, cũng chỉ có Đại Tần đế quốc mới có thể có được.

Chẵng lẽ Diệp Vân thật sự là đến từ Đại Tần đế quốc?

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên mặt Diệp Vân, chờ mong đáp án này của hắn, nếu như thật sự là hắn đến từ một siêu cấp thế lực của Đại Tần đế quốc, như vậy hôm nay ai cũng không dám giết hắn, nếu như hắn đơn giản chỉ cần bảo vệ Tô Linh, chỉ sợ là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Đại Tần đế quốc? Ta đúng là rất muốn đi từ lâu, chắc chắn không bao lâu nữa ta sẽ đến đó, Tấn Quốc đúng là vẫn còn quá nhỏ.” Diệp Vân lắc đâu, trong mắt tinh mang chợt lóe lên.

“Thật không phải đến từ Đại Tần đế quốc?” Kim trưởng lão lạnh giọng hỏi lại.

“Không phải!” Diệp Vân lắc đầu, hắn cũng không ý thức được nếu như chính mình nói là đến từ đại tông môn của Đại Tần đế quốc, có thể đám người Kim trưởng lão sợ ném chuột vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Nếu như không phải, vậy thì ngươi chuẩn bị chết đi!”

Kim trưởng lão bỗng nhiên phẫn nộ quát một tiếng, toàn bộ thân người giống như một con chim đại bàng phóng vút lên không, trên không trung hóa thành một đạo tàn ảnh, chỉ thấy một điểm hào quang nhanh chóng bắn ra, bắn về phía lồng ngực Diệp Vân.

Thất trưởng lão đã sớm đề phòng, lập tức ra tay, trước người không biết từ lúc nào xuất hiện một cái gương, vầng sáng bắn ra, quang diễm cực nóng lập tức bao phủ cả người hắn.

Quét sạch hỏa diễm bao phủ bên ngoài, công kích của Kim trưởng lão đã cách lồng ngực Diệp Vân chưa đầy ba tấc.

Kim Đan Cảnh cường giả, ngang nhiên ra tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui