Ấn tượng mà Đỗ Kiếm Ngâm lưu lại trong lòng Diệp Vân rất sâu nặng, tên tiểu gia hỏa này trong lòng chỉ có kiếm đạo, hầu như bỏ qua hết thảy mọi việc, chỉ cần cảm thấy đối phương không hợp với kiếm đạo trong lòng của hắn liền muốn ra tay hủy diệt, không cần nói đến đạo lý. Người như vậy quả thật rất hiếm thấy, bởi vậy ngay thời điểm Đỗ Thuần Thiên nhắc đến Đỗ Kiếm Ngâm thì hình ảnh sống động của tên thiếu niên kia lập tức xuất hiện trong đầu Diệp Vân.
Đỗ Thuần Thiên mĩm cười nói tiếp:” Kiếm Ngâm chính là thiên tài kiệt xuất nhất của Đỗ gia ta trong nghìn năm qua, đối với kiếm đạo có lý giải trác tuyệt, người như thế trước đây và sau này cũng không có ai được như hắn. Việc thịnh hội như thế này làm sao có thể vắng mặt hắn được.”
Thất trưởng lão nghe thấy những lời nói như thế bất chợt nhếch miệng cười khẩy. Thiên tài đệ tử trẻ tuổi mà thôi, nhà ai không có vài ba người, có cần phải “chém gió” như thế không?
Diệp Vân tuy rằng sắc mặt bình thường nhưng kỳ thật trong lòng có chút ngưng trọng. Đối với sự lĩnh ngộ kiếm đạo của Đỗ Kiếm Ngâm hắn thực sự đã lĩnh giáo qua, lúc ấy tuy rằng có thể thắng hắn một chiêu, kỳ thật là dựa vào sự khinh địch của đối phương và lực lượng áp chế của bản thân hắn. Nhưng mà Diệp Vân có thể cảm nhận được trường kiếm trắng loãn như ngọc trong tay Đỗ Kiếm Ngâm dường như là du long xuất hải, có được linh tính.
Sau khi đánh bại Đỗ Kiếm Ngâm, Diệp Vân cũng từng nghĩ tới đem thanh kiếm trắng noãn như sương mờ này làm của riêng nhưng mà hắn phát hiện ra mình căn bản không có cách nào câu thông được với nó, không cảm giác được dù chỉ nửa phần linh ý.
Đỗ Thuần Thiên là người cầm đầu của thế lực lớn thứ hai tại Tấn quốc, mặc dù hắn cũng có “chém gió” đôi chút nhưng tuyệt đối không phải là khoe khoang khoác lác. Nếu như hắn tôn sùng Đỗ Kiếm Ngâm thì chắc hẳn tên gia hỏa này cũng đã đạt đến tu vi làm cho Đỗ gia cực kỳ hài lòng.
“Kiếm Ngâm, ngươi đến đây cùng luận bàn với thiên tài đệ tử của Thiên Kiếm Tông, thế giới này rốt cuộc giành cho những người trẻ tuổi như các ngươi đấy.” Đỗ Thuần Thiên vẫy tay về phía sau, chỉ thấy từ trong hàng ngũ của những đệ tử Đỗ gia bước ra một người, một thân áo bào trắng, trường kiếm trong tay, lộ vẻ phong thần tuấn lãng.
“Diệp Vân sao? Ta đã gặp qua hắn, hắn chẳng phải là thiên tài gì cả, chẳng qua chỉ có chút lĩnh ngộ về kiếm đạo.” Thiếu niên bước lên phía trước, khẽ cau mày nhìn về phía Diệp Vân sau đó lạnh nhạt nói.
“A, đúng rồi, các ngươi trong mộ lớn đã từng gặp qua. Vậy thì tốt rồi, hai phái chúng ta các đệ tử thiên tài đã tụ tập đầy đủ, chờ giải quyết xong sự tình nơi đây các ngươi sẽ cùng nhau luận bàn một phen.” Đỗ Thuần Thiên chậm rãi cười nói.
“Không cần luận bàn, hắn không phải là đối thủ của ta, trừ phi ta không xuất ra kiếm. Bất quá ta Nhân Kiếm Hợp Nhất, có kiếm hay không có kiếm cũng vậy thôi.” Đỗ Kiếm Ngâm vẫy vẫy tay, trên mặt không có vẻ khinh thường càng không có vẻ mong đợi, dường như Diệp Vân trong lòng hắn hoàn toàn không có phân lượng, căn bản không có tư cách trở thành đối thủ.
“Kiếm Ngâm, ngươi có chút ngang ngược kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng dưới gầm trời này anh hùng vô số, thế hệ kinh tài tuyệt diễm nhiều như cá diếc sang sông, ngươi tuy rằng thực lực cường đại, đối với kiếm đạo có sự lĩnh ngộ siêu phàm nhưng cũng chưa đủ để kiêu ngạo, không được tự mãn.” Đỗ Thuần Thiên sắc mặt trầm xuống, thoạt nhìn có chút tức giận. Kỳ thật ai cũng đều có thể nhìn ra được hai đầu lông mày của hắn hiện lên vẻ thỏa mãn.
“Gia chủ nói thế sai rồi. Tu luyện chi đạo, thực lực quyết định tất cả, mạnh mẽ chính là mạnh mẽ, thua bởi vì yếu, không phải bởi vì ta coi trọng hắn thì hắn trở nên mạnh mẽ, ta khinh thường hắn thì hắn trở nên yếu ớt.” Đỗ Kiếm Ngâm lạnh nhạt nói.
"Lời này của ngươi ngược lại là có chút đạo lý, mơ hồ lộ ra đại đạo chân lý, xem ra ngày sau tu vi thật sự là không thể hạn lượng." Đỗ Thuần Thiên hơi có vẻ đắc ý, vừa cười vừa nói.
Diệp Vân nghe những lời này vào tai, mặc dù lơ đễnh nhưng hắn thực sự không cho phép người bên ngoài tại địa bàn của hắn phát ngôn bừa bãi.
“Nhân Kiếm Hợp Nhất, ta xem ra là Tiên Nhân Hợp Nhất thì đúng hơn.”
“Ngươi nói thế là có ý gì?” Đỗ Kiếm Ngâm khẽ giật mình nhìn sang Diệp Vân.
“Phải, đúng là có ý tứ, tiện nhân tiện nhân, chính là cầm lấy bảo kiếm vui đùa vô sĩ hạ lưu.” Diệp Vân cười hặc hặc nói.
Trong khoảnh khắc, trong Thiên Thần Điện tràn ngập tiếng cười,
Đỗ Kiếm Ngâm giờ phút này mới hiểu ra, nguyên lai Diệp Vân đang cười nhạo hắn chính là tiện nhân, lập tức sắc mặt âm trầm xuống, trở nên cực kỳ khó coi.
“Ngươi vũ nhục ta thì không sao, không quan trọng, nhưng mà ngươi vũ nhục kiếm của ta, như vậy ngươi chỉ có chết.” Đỗ Kiếm Ngâm bước về phía trước một bước, sau lưng trường kiếm HƯU…U…U…U xuất ra khỏi vỏ, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
“Chỉ thế thôi sao, chỉ là một thanh kiếm?” Diệp Vân không sợ hãi chút nào, với tu vi hiện giờ của hắn làm sao có thể e ngại Đỗ Kiếm Ngâm.
“Ngươi chết đi, Thiên Địa rồi có lúc suy yếu nhưng mà kiếm đạo vĩnh viễn tồn tại. Ngươi ngu ngốc không sợ, cũng dám vũ nhục kiếm đạo, vậy thì chết đi.” Đỗ Kiếm Ngâm lạnh lùng quát.
Chỉ thấy trong tay hắn kết kiếm quyết, sau đó ngón tay biến thành kiếm hướng về phía Diệp Vân điểm ra.
Trong khoảnh khắc, chuôi kiếm trắng noãn như ngọc hơi mờ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên chấn động, lập tức hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Diệp Vân.
Công kích này nhìn qua không có nửa phần khí thế, cảm giác không thấy được lực lượng mạnh mẽ, thậm chí một ít đệ tử có tu vi là Luyện Khí Cảnh còn cảm thấy nghi hoặc, công kích như thế đối với bọn hắn còn không đả thương được da lông thì sao có thể hình thành uy hiếp đối với Diệp Vân?
Nhưng mà đối với những người đã đạt đến tu vi Trúc Cơ Cảnh cao thủ sắc mặt liền trở nên vô cùng ngưng trọng, trong con mắt của bọn họ hiện lên sự kinh ngạc, thậm chí một số còn có vẻ khiếp sợ, phần đông đều mang theo một tia kinh sợ cùng với vẻ không thể tin được.
Đúng vậy, một kiếm này của Đỗ Kiếm Ngâm nhìn thoáng qua không có lực lượng, không có khí thế. Nhưng mà, trong đó lại ẩn chứa Kiếm Ý, một cỗ Kiếm Ý như có như không.
Thiên Địa Vạn Vật đều có Linh, cỏ cây sinh trưởng là vì Linh, loài bò sát con sâu cái kiến cũng là Linh. Đao thương kiếm kích, dùng các loại vật chất trong Thiên Địa luyện chế mà ra, chúng cũng không có sinh mạng, không thành sinh linh, mà lại thành linh ý. Mà trong kiếm, tự nhiên ẩn chứa kiếm chi linh ý, cái đó gọi là Kiếm Ý.
Bình thường tiên kỹ công pháp, tu tập về sau cường thân kiện thể, tăng lên thọ nguyên, khiến cho lực lượng tăng nhiều, thậm chí có thể lục địa phi hành
Nhưng mà, những thứ tiên kỹ công pháp này lại chỉ có thể xưng là kỹ, kỹ chính là phần thấp nhất của thuật pháp, ở thời Viễn Cổ căn bản không đáng giá được nhắc tới.Chỉ có tìm hiểu linh ý mới có thể tính là chân chính bước vào con đường tu luyện, có thể giáp giới Thiên Đạo, va chạm vào một tia Thiên Địa chân ý.
Rất hiển nhiên, một kiếm này của Đỗ Kiếm Ngâm có ẩn chứa một thứ mà cơ hồ khiến tất cả tu luyện giả đều điên cuồng đó là linh ý, chính là thứ hắn đã giác ngộ được khi tìm hiểu Kiếm Ý.
Một đám Kiếm Ý này tuy rằng vẫn chưa định hình chẳng qua chỉ là mảy may. Nhưng mà, ý chính là ý, bất luận kỹ pháp thế nào đều không thể đánh đồng với nó. Chỉ cần tìm hiểu đến ý chi chân lý thì kỹ pháp đã mất đi tác dụng. Bởi vì đến lúc đó cỏ cây cũng thành kiếm, núi đá làm kiếm, giọt nước làm kiếm, thậm chí Thiên Địa cũng thành kiếm.
Tu vi đã đạt đến trình độ này thì còn cần gì kỹ pháp?
Diệp Vân cảnh giới tuy rằng chỉ mới là Luyện Khí Cảnh nhưng với nhãn lực của hắn và kinh nghiệm giao thủ rất nhiều lần cùng đệ tử Trúc Cơ Cảnh đã cảm nhận được điểm bất đồng của một kiếm này.
Một kiếm xuất ra này so với kiếm xuất ra trong mộ lớn đã ẩn chứa một cỗ chân ý khó có thể nói ra bằng lới.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
“Kiếm Ý, chắc hẳn đây chính là Kliếm Ý.”
Trong mắt Diệp Vân không có chút nào kinh sợ mà ngược lại có điểm hưng phấn cùng mong đợi.
“Tới tốt lắm! Hãy để ta thử xem uy lực của kiếm này.”
Ngón tay của Diệp Vân cũng điểm ra thành kiếm, chỉ thấy tử sắc quang hoa trên không trung chợt lóe lên, lập tức một mảnh ánh sáng màu tím phóng xuất ra, phảng phất như nước gợn sóng rung động tầng tầng lớp lớp.
“Diệt Thế Thần Lôi!”
Hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền xuất ra công kích mạnh nhất. Đây không phải là thức thứ ba của Lôi Vân Điện Quang Kiếm do hậu bối đệ tử của Thiên Kiếm Tông căn cứ vào chân ý của tiền nhân vẽ ra, mà là thức thứ ba chân chính.
Trong một chớp mắt, trong Thiên Thần Điện liền xuất hiện một mảnh kiếp vân kèm theo sấm sét vang dội. Tiếng nổ oanh long long rung động cả bầu trời.
Kiếm quang màu trắng bắn đi, tử sắc điện quang trên trời giáng xuống nhập vào Tử Ảnh Kiếm, chân khí trong cơ thể Diệp Vân cùng với lôi linh khí dung hợp cùng một chỗ nghênh đón kiếm quang màu trắng.
Oanh!
Hai kiếm va chạm với nhau, hào quang sáng chói cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc bao trùm cả Thiên Thần Điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...