Thế Giới Tiên Hiệp

Ta không đồng ý!

Giọng nói của Tô Hạo âm vang, tựa như sấm rền.

Tất cả mọi người gần như không thể tin được câu trả lời mình vừa nghe thấy, Tô Hạo vừa nói cái gì? Ta không đồng ý sao?

Im lặng, im lặng như tờ, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, rất nhiều người biết hôm nay có nhiều chuyện thay đổi.

Ai cũng không nghĩ tới Tô Hạo lại kiên quyết từ chối như thế, hắn có gan lớn như vậy là do đâu?

- Vô Ảnh Phong Chủ, hãy vì đại cục của Nhân tộc mà suy nghĩ.

Hồng Thân vương chậm rãi nói, thanh âm tràn đầy lãnh ý lạnh như băng.

- Nếu nói đại cục và căn cơ của Nhân tộc chỉ vì một tiểu cô nương mà bị ảnh hưởng thì còn gọi cái gì là đại cục, cái gì là căn cơ, không phải buồn cười quá ư?

Tô Hạo vừa cười vừa nói.

- Hôm nay ta cùng Uân Thân vương mang ý chỉ của Hoàng huynh đến đây, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?

Hồng Thân vương lạnh lùng nói.

Tô Hạo cười lớn, trong tiếng cười ẩn chứa một tia khinh thường và trào phúng:

- Lúc nào triều đình có thể can thiệp chuyện của Thiên Kiếm Tông ta? Hồng Thân vương không phải đang nói đùa chứ?

- Tô huynh, có mấy lời không thể nói ra, chí ít những lời tiếp theo phải cẩn thận một chút.

Uân Thân vương có quen biết với Tô Hạo biến sắc, lạnh lùng quát.

Tô Hạo bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Thực lực triều đình Tấn quốc, chắc mọi người cũng biết, nếu muốn can thiệp vào chuyện riêng của Thiên Kiếm Tông thì quả là chuyện tức cười. Nếu các ngươi đến Đỗ gia nói những lời này, chỉ sợ hiện tại đã không còn có thể đứng đó mà nói chuyện. Đỗ gia chủ, ngài nói có đúng không?


Rốt cuộc sắc mặt Đoạn Uân Sa cũng hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh như băng, ánh mắt lão như đao, lóe ra một tia sát ý mãnh liệt.

- Đã thế, xem ra không thể đàm phán hay làm gì khác được rồi, Nhị Hoàng huynh, chúng ta động thủ đi.

Hồng Thân vương Đoạn Hồng Trình khoác tay, quay đầu nhìn Thiên Kiếm Tông Chủ Yến Trường Xuân:

- Trường Xuân chân nhân, ngài đưa ra quyết định đi.

Yến Trường Xuân chau mày, nói thật, đối với lão, việc trong cơ thể Tô Linh có hay không có huyết mạch Yêu tộc cũng không quan trọng lắm. Lão tin tưởng, với tu vi của Tô Linh, dù huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể có thức tỉnh thì việc đánh chết hoặc chế ngự nàng đều là chuyện rất dễ dàng, hoàn toàn không tốn bao nhiêu khí lực.

Nếu lão không phải ở vị trí Thiên Kiếm Tông Chủ thì cũng sẽ không can dự vào việc này, cũng không có khả năng để ý tới mọi chuyện. Nhưng với thân phận hiện giờ, lão không thể không xử lý. Dù sao mấy ngàn năm qua huyết mạch Yêu tộc đều là điều cấm kỵ của Nhân tộc. Kỳ thật, chuyện này cũng có xuất hiện mấy lần, tuy rằng đều bị khống chế ngay từ đầu nhưng mỗi lần như vậy đều gây nên sóng gió, vô số người phải chết.

- Trường Xuân chân nhân, chẳng lẽ ngài đã quên lần huyết mạch Yêu tộc xuất hiện hai nghìn ba trăm năm trước? Tuy rằng chúng ta không có duyên tham dự nhưng suốt hai nghìn năm qua, sử sách vẫn còn ghi chép, bài học xương máu này chẳng lẽ còn chưa đủ?

Hồng Thân Vương chậm rãi nói.

- Trường Xuân huynh, chỉ là một đệ tử có tu vi Luyện Khí Cảnh mà thôi, huynh vì cái gì mà còn do dự?

Đỗ Thuần Thiên cầm chén rượu trong tay xoay hai cái, sau đó đưa lên uống cạn.

Ánh mắt Yến Trường Xuân lạnh nhạt quét qua chỗ y, trong lòng thầm mắng: ‘Ngươi nói thì thấy rất nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng dù sao việc này cũng không phát sinh ở Đỗ gia, bằng không giờ này ngươi tuyệt đối cũng không tỏ ra thái độ như thế’.

- Trường Xuân huynh suy nghĩ nhiều rồi, nếu Đỗ gia ta xuất hiện huyết mạch Yêu tộc thì ta sẽ không đắn đo mà giết ngay tại chỗ, tuyệt đối không có lấy nửa điểm do dự.

Đỗ Thuần Thiên đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Yến Trường Xuân, cười nói.

- Đỗ gia chủ thật là thiết huyết(*) vô tình, không biết ta nên nói ngài lòng dạ độc ác hay là quân pháp bất vị thân(**)?

Tô Hạo đứng chắp tay, cười lạnh một tiếng.

(*) Thiết huyết: lòng dạ sắt đá.


(**) Quân pháp bất vị thân: vì nước không để ý đến tình thân.

- Thiết huyết vô tình là thật, lòng dạ độc ác cũng không giả, quân pháp bất vị thân lại càng không cần nói đến, chỉ là một đệ tử không nên giữ mà thôi.

Đỗ Thuần Thiên cười cười, y hờ hững không thèm để ý trả lời.

Tô Hạo không khỏi ngừng lại, Đỗ Thuần Thiên trả lời như thế khiến hắn cũng không thể nói gì hơn.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Thiên Kiếm Tông Chủ Yến Trường Xuân để xem lão đưa ra quyết định thế nào.

- Vô Ảnh Phong Chủ, việc này không chỉ quan hệ đến cha con ngươi mà là chuyện của cả Thiên Kiếm Tông, toàn bộ Tấn quốc, thậm chí là cả Nhân tộc.

Hồng Thân Vương lắc đầu, thở dài, thanh âm thành khẩn nói.

Yến Trường Xuân nghe được câu này, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lão lóe lên một tia kiên quyết nhìn vào Tô Linh.

- Vô Ảnh Phong Chủ, Linh nhi chưa chắc mang huyết mạch Yêu tộc trong người, viên đan này, cứ uống đi.

Tô Hạo ngửa mặt lên trời cười dài, âm thanh vang vọng khắp nơi, thật lâu mới dừng lại, mắt hắn đảo qua tất cả mọi người, cao giọng nói:

- Căn cơ Nhân tộc có quan hệ gì đến ta? Nghiệp lớn của Tấn quốc liên quan gì đến ta? Truyền thừa của Thiên Kiếm Tông, có quan hệ gì với ta? Ta, Tô Hạo đường đường là nam nhi, nếu đến vợ yếu con trẻ mà cũng không bảo vệ được thì còn nói cái gì là nam nhi.

Boong!

Một tiếng nhỏ vang lên, chỉ thấy trong tay Tô Hạo xuất hiện một thanh trường kiếm xanh trắng, trường kiếm trong tay khẽ run lên, phát ra tiếng kiếm ngân vang thanh thúy.

"Hôm nay, nếu các vị nhất quyết phải xử lý con gái ta, như vậy thì phải bước qua xác của Tô Hạo ta đã."

Hắn cầm kiếm ngang ngực, ánh mắt như điện, chậm rãi đảo qua mọi người, không sợ hãi chút nào, càng không có nửa phần hoảng sợ.


"Phụ thân!"

Tô Linh khẽ giật mình, sau đó ômthật chặt lấy cánh tay Tô Hạo, đến cả nước mắt cũng không kiềm được nữa, giống hạt châu rơi xuống từ đôi má.

Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh, tất cả mọi người đều không có âm thanh nào.

Cũng không ai nghĩ tới, rằng Tô Hạo lại lựa chọn dứt khoát đối mặt như thế, làm cho tất cả mọi người sững sờ ở tại chỗ.

"Vô Ảnh Phong Chủ, ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì không?" Âm thanh Thi Trưởng lão vang lên, trong tiếng nói tràn đầy sự tức giận.

"Đúng vậy, Tô Hạo huynh ngươi cũng đã biết nếu lựa chọn như vậy, sẽ phải đối mặt với những hậu quả gì không?" Đoạn Uân Sa thở sâu, trong tiếng nói tràn đầy ngưng trọng.

"Đúng vậy đấy, Tô Phong chủ ngươi cũng hơi kích động quá rồi, việc này có lẽ nên bàn bạc kỹ hơn, dù sao cũng là một mạng người, không thể không xem trọng được." Âm thanh của Ân Mỗ Mỗ lồng lộng, rung động quanh quẩn ở trên Thiên Thần Điện.

Tô Hạo cũng không có động tĩnh, chẳng qua là cầm kiếm ngang ngực, trong ánh mắt không có nửa phần lui bước, cũng không có ý nghĩ là sẽ nhượng bộ.

Yến Trường Xuân thở sâu, đi lên trước hai bước, ánh mắt nhìn vào Tô Hạo, chậm rãi nói: "Ngươi đã quyết định?"

Tô Hạo không có trả lời, chẳng qua là trùng trùng điệp điệp gật đầu.

Sau khi biết quyết địng của Tô Hạo, thì toàn bộ khí thế trên người Yến Trường Xuân lập tức suy yếu đi, hắn dường như trở nên vô cùng chán nản, lắc đầu, đi trở về chỗ ngồi phía trên của hắn, nhẹ nhàng thở dài.

Thi Trưởng lão đột nhiên vọt ra, ánh mắt như đao, lạnh giọng quát: "Người đâu, mau đem Tô Linh bắt lại, cho sử dụng Yêu Chi Mạt Lộ, kiểm tra huyết mạch của Tô Linh."

Vừa mới nói xong, hắn từ không trung bay lên rồi hạ xuống trước người Tô Hạo, trong tay thình lình xuất hiện một thanh chiến đao màu bạc, quán chú chân khí vào thanh đao, hào quang bắn ra bốn phía.

Chỉ thấy bốn gã đệ tử thanh y từ hai bên nhanh chóng lao tới, chụp vào Tô Linh.

Tô Hạo phẫn nộ quát một tiếng: "Muốn chết!"

Chỉ thấy hắn vung nhẹ tay trái lên, bốn đạo quang ảnh từ trong tay áo bắn ra, bắn về phía bốn gã đệ tử thanh y.

Bốn gã đệ tử thanh y đâu phải là đối thủ của Tô Hạo, vừa mới tiếp xúc với bốn đạo quang ảnh, toàn bộ bốn người bị bay ra bên ngoài, máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra, không kịp kêu la thảm thiết thì rơi xuống đất, lập tức ngất xỉu.

"Thật to gan, lại dám công nhiên kháng mệnh, ra tay tàn sát đồng môn, nếu đã như vậy giữ ngươi lại cũng không được, cùng nhau bắt lại cho ta."


Thi Trưởng lão hét lớn một tiếng, liền thấy ngoài cửa mười tên đệ tử bạch y nhảy vào, người đi đầu lại là Tuyệt Kiếm Phong Chủ Âu Dương Vấn Thiên, mà đứng sóng vai bên cạnh hắn, lại là Đại sư huynh Thiên Thần Phong, Thần Thiên Vân.

Âu Dương Vấn Thiên cùng Thần Thiên Vân đều là tu vi Trúc Cơ Cảnh lục trọng, mà tám gã đệ tử áo trắng phía sau bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tu vi toàn bộ đạt đến Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng, xem ra phối hợp lẫn nhau cực kỳ ăn ý, chắc là đã tập luyện với nhau nhuần nhuyễn rồi.

Chẳng qua là trong nháy mắt, mười người này nhanh chóng đem Tô Hạo cùng Tô Linh vây lại xung quanh.

Hồng Thân Vương cùng Uân Thân Vương liếc mắt lẫn nhau, liền thối lui ra khỏi mấy trượng, mà ở bên kia, Đỗ Thuần Thiên vẫn như trước an tọa, chén ngọc sứ men xanh trong tay rót đầy rượu ngon, tinh tế thưởng thức.

"Không thể, không thể a." Ân Mỗ Mỗ vội vàng đi ra, mong muốn khuyên bảo.

"Ân Mỗ Mỗ, ngươi đứng lại đó cho ta, nếu không đừng trách bổn tọa không nể tình." Thi Trưởng lão phẫn nộ quát một tiếng, gào to như sấm.

Ân Mỗ Mỗ cực kỳ lúng túng đứng lại, thân thể hơi hơi run rẩy, nàng cũng là cao thủ một phương, nhất tông chi chủ, lại bị Thi Trưởng lão quát lớn như thế, quả thực là nhục nhã.

Nhưng lại không có cách nào, tu vi không bằng người, thế lực tông môn cũng chênh lệch khá xa. Ân Mỗ Mỗ hung hăng đem quải trượng đầu rồng chống mạnh xuống sàn nhà, quay người đi trở về.

"Tô Hạo, hai cha con ngươi quỳ xuống đền tội, ta có thể tha cho ngươi một mạng." Thi Trưởng lão lạnh lùng nói ra.

Tô Hạo liếc mắt nhìn hắn, cười ha ha: "Thi lão cẩu, những năm gần đây ngươi vẫn luôn chờ ngày hôm nay à, bất quá nói nhảm nhiều thế thì có ích lợi gì? Tô mỗ đã nói rồi, muốn ép buộc tiểu nữ của ta phục dụng đan, thì phải bước qua xác của Tô Hạo ta đã."

Thi trưởng lão nói: "Chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách bổn tọa thủ hạ bất dung tình. Vấn thiên, Thiên Vân, giết cho ta."

Âu Dương Vấn Thiên cùng Thần Thiên Vân sớm đã chờ đợi giờ phút này, nghe được Thi Trưởng lão nói như thế, trong tay hiện lên quang ảnh lập loè, trường kiếm ra khỏi vỏ.

Trong khoảnh khắc, mười thanh trường kiếm chỉ vào cha con Tô Hạo, đem hai người vây vào giữa.

"Sát!"

Thi Trưởng lão giơ tay lên nhẹ vẫy, trong mắt hiện lên một tia vẻ âm tàn.

Trong chốc lát, kiếm quang nhộn nhạo, ánh sáng cuồng bạo như hoa. Mười thanh trường kiếm phát ra vầng sáng cực nóng, trên không trung hội tụ thành một đạo võng kiếm, từ trên đầu cha con Tô Hạo chụp xuống.

Tô Hạo không có nửa điểm sợ sệt, ngược lại trong mắt tinh mang mãnh liệt.

"Hừ, tới tốt lắm, hôm nay liền cho các ngươi mở mang kiến thức một chút tu vi chân chính của ta!"

Trường kiếm xanh trắng trong tay khẽ run lên, chỉ thấy một đạo kiếm quang phóng lên trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui