Diệp Vân hít sâu một hơi, linh khí nơi đây so với Thu Thập Cốc trước kia của hắn phải nồng đậm hơn mấy lần, hơn nữa không bị đan quang tại Luyện Tâm điện ảnh hưởng nên mỗi lần hô hấp đều giống như có thanh linh tẩy luyện thân thể vậy.
“Tu vi của ta đã đến Luyện Thể tứ trọng Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, nếu có thể đột phá đến Luyện Thể ngũ trọng thì đợt tỷ thí sắp tới này có thể lọt vào tám thứ hạng đầu rồi.”
Hắn cũng không hề lãng phí thời gian đi vào trong nhà, nhìn thoáng qua trang trí trong phòng một chút, sau đó liền ngồi xuống một chiếc bồ đoàn.
Tay phải hắn khẽ rung một chút, tất cả linh thạch đều rơi vào lòng bàn tay, bỏ qua một ít linh thạch hạ phẩm thì bây giờ trong tay hắn có hơn sáu mươi viên linh thạch trung phẩm và bảy khối linh thạch thượng phẩm nữa.
Với số linh thạch như vậy thì việc tu luyện sau này hắn vô cùng tin tưởng.
“Nếu có tụ linh trận thì tốt, có thể tăng mạnh tốc độ thu nạp linh khí trong linh thạch.”
“Có số linh thạch này thì đúng như là đi vào một tòa bảo sơn, nhưng mà lại phải chậm rãi đào vậy.”
“Nhưng mà suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì hơn nửa năm sau này cũng không phải vì linh thạch mà phát sầu.”
Hắn trước đây đã từng đọc qua trong một cuốn cổ tịch không biết tên của một cao nhân nghiên cứu trận pháp, có thể dùng linh thạch để bố trí tụ linh trận, khiến cho linh khí bên trong linh thạch thoát ra ngoài nhanh hơn , hơn nữa nếu có thể chiết xuất nữa thì lại càng dễ hấp thu.
Nhưng mà đại tu sĩ có thể bố trí ra tụ linh trận, mặc dù là Thiên Kiếm Phong có lẽ cũng không có mấy người, chứ đừng nói đến Thiên Chúc Phong này.
Diệp Vân mỗi tay nắm một viên linh thạch trung phẩm, bình ổn tinh thần, gạt bỏ toàn bộ tạp niệm, chậm rãi vận chuyển tâm pháp trụ cột của Thiên Kiếm Tông.
Lập tức trong bàn tay hắn liền cảm thấy một luồng linh khí tinh thuần chậm rãi chui vào trong cơ thể, qua bàn tay chạy dọc kinh mạch, đi đến trước ngực.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên, sau đó là một thanh âm không mang chút cảm tình nào truyền vào chỗ của hắn: “Tất cả đệ tử mới nghe lệnh, giữa trưa ba ngày sau tập trung tại quảng trường Diễn Võ điện.
Âm thanh không chút cảm tình đó vang vọng ba lượt, sau đó biến mất.
Diệp Vân mới bắt đầu tu luyện thì lập tức bị thanh âm này cắt ngang, không khỏi nhíu mày.
“Đến cùng là có chuyện gì, rõ ràng đã nói là mười ngày sau, đệ tử mới sẽ tỷ thí tại điện thờ, sao bây giờ lại muốn tập trung sớm như vậy?”
Kể cả lần thí luyện này diễn ra sớm như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút gì đó khác thường.
Thời gian ba ngày thì căn bản không thể trùng kích tu vi Luyện Thể ngũ trọng, nhưng mà Diệp Vân cũng không có vì vậy mà cảm thấy uể oải và nóng vội, ba năm làm đệ tử tạp dịch đã khiến cho hắn hiểu được, sốt ruột cũng cũng không làm được gì, càng nóng vội thì càng ảnh hưởng đến tâm tình, ngược lại lại ảnh hưởng đến tu vi.
Hơn mười hô hấp về sau thì hắn liền bình ổn tinh thần, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Sau khi được quang ảnh đen trắng cải tạo, tốc độ thu nạp linh khí của hắn đã cao hơn gấp mấy lần so với đệ tử tạp dịch bình thường, nhưng mà linh thạch trung phẩm đối với tu vi lúc này của hắn, bên trong bao hàm linh khí hết sức kinh người, trọn vẹn nửa ngày thì hai viên linh thạch trong tay hắn cũng chỉ ảm đạm đi một chút mà thôi.
Tốc độ như vậy cũng không khiến cho Diệp Vân ngoài ý mướn, lúc trước hắn tu luyện thì tầm thời gian năm ngày là có thể hấp thu năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, nếu tính như vậy thì cũng chỉ tương đương với nửa số linh khí trong linh thạch trung phẩm mà thôi.
Mà Thẩm Mặc trong một lát thời gian mà có thể hấp thu xong linh khí trong một viên linh khí trung phẩm, cho nên đó mới là yêu nghiệt.
Diệp Vân cũng không có nóng vội tu hành, linh khí trong linh thạch chậm rãi lưu chuyển trong người, sau đó liền chuyển hóa thành linh lực, bị hắn hấp thu luyện hóa.
Bỗng nhiên huyệt Thiên Trung trên ngực hắn bỗng nhiên một vòng quang ảnh nhàn nhạt lập lòe, lập tức quang ảnh liền ngưng tụ thành một đoàn, xoắn lại với nhau một cách hài hòa, không hề hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc, linh khí của viên linh thạch trung phẩm đã tiến vào trong cơ thể hắn, giống như là cơn hồng thủy bị chắn đã tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng vọt đến quang ảnh đen trắng.
Trong nháy mắt, linh khí trong cơ thể hắn liền bị hấp thu sạch sẽ, không còn sót lại nửa điểm.
Diệp Vân quá kinh hãi căn bản không kịp khống chế, sau đó liền cảm thấy linh khí trong linh thạch thoát ra nhanh gấp mấy lần, vốn lúc đầu nhỏ như sợ tơ tinh tế thì lúc này lại giống như con sông lớn cuồn cuộn, theo kinh mạch hắn chạy thẳng đến quang ảnh đen trắng.
Quang ảnh đen trắng tụ lại thành một đoàn, phảng phất như một cái động không đáy, điên cuồng hấp thu linh khí, chỉ trong một lát công phu mà hai viên linh thạch trung phẩm trong tay hắn đã biến thành bụi phấn.
Diệp Vân vô cùng kinh hãi, hắn căn bản cũng không phản ứng kịp, mà công pháp trụ cột cũng không cần hắn thúc giục, vậy mà linh khí trong viên linh thạch trung phẩm lại đổ vào cuồn cuộn.
Từ bàn tay đến trái tim, toàn bộ lỗ chân lông trên thân thể lúc này dũng mãnh hấp thu, giờ khắc này, tốc độ hấp thu của hắn thì ngay cả Thẩm Mặc cũng không thể so sánh được.
Quang ảnh đen trắng vậy mà lại tự hành hấp thu linh khí trong linh thạch trung phẩm trên người hắn, hơn nữa tốc độ hấp thu cũng không có dấu hiệu dừng lại chút nào!
Một viên lại tiếp một viên linh thạch trung phẩm không ngừng biến thành tro, thời gian không đến nửa canh giờ, toàn bộ hơn sáu mươi viên linh thạch trung phẩm đã biến thành tro bụi, linh khí trong đó toàn bộ hấp thu sạch sẽ, không còn sót lại một chút nào.
Quang ảnh đen trắng tựa hồ như cũng đã ăn no rồi, bắt đầu chậm rãi chui vào huyệt Thiên Trung, chuẩn bị tiêu tán đi.
“Đây rốt cuộc…”
Diệp Vân khiếp sợ, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác vô cùng không cam lòng.
Đây là hơn sáu mươi viên linh thạch trung phẩm, là bậc tài phú cỡ nào, cũng đủ cho hắn có thể tu hành được nửa năm, vậy mà thoáng cái liền tiêu tán, mà hơn nữa là hắn căn bản chưa hấp thu được bao nhiêu linh khí.
Nhưng đúng lúc này thì bên trong vầng sáng hai màu đen trắng đột nhiên bắn ra một đạo linh khí.
Tinh thuần, hùng hồn, sạch sẽ, đơn giản.
Trong đầu Diệp Vân trong nháy mắt này liền hiện ra tám chữ này, đây là trực giác trong nháy mắt của hắn.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được, thậm chí căn bản cũng không nghĩ được trong thiên địa lại có loại linh khí như vậy.
Tinh thuần, rõ ràng hắn có thể cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong đó thuần khiết như thế nào.
Hùng hồn, nó nói lên đạo linh khí này ẩn chứa năng lượng quả thực khó có thể tưởng tượng được.
Sạch sẽ, nói chính là đạo linh khí này không hề có một chút tạp chất nào.
Đơn giản, chính là DIệp Vân có thể cảm nhận được, đạo linh lực này không hề bị cảnh giới hạn chế mà có thể tùy ý hấp thu.
Diệp Vân ngơ ngác, thân thể hắn cơ hồ giống như là theo bản năng muốn tiếp nhận luồng linh khí này. Cả người hắn lúc này, trước đạo linh khí này thì giống như là một con quái thú tham lam, hắn căn bản không kịp phản ứng thì tâm pháp trụ cột đã tự động vận hành.
Cho dù là tu hành giả cảnh giới cao hơn, tại thời điểm hấp thu linh khí luyện hóa thì cũng cần phải có thời gian nhất định, hơn nữa luyện hóa cũng xuất hiện việc bị hao tổn, linh khí trong thân thể thoát ra ngoài một phần.
Nhưng mà luồng linh khí này lại giống như đã được cô đọng, giống như linh lực trong cơ thể của Diệp Vân vậy, trực tiếp tràn vào các nơi trên thân thể của hắn, hoàn mỹ dung hợp với linh lực của hắn, một tia cũng không thoát ra ngoài, thậm chí còn không tốn chút thời gian nào.
“Sao lại có thể như vậy?”
Diệp Vân vô cùng rung động, thân thể chết lặng.
Hắn cảm giác được trong đầu mình bỗng nhiên rõ ràng, minh bạch hơn rất nhiều.
Hắn có một loại ảo giác là nếu như đối mặt với uy áp của đệ tử Luyện Khí cảnh thì nói không chừng không cần quang ảnh đen trắng trợ giúp, hắn cũng có thể ngăn cản được một chút.
Cho dù là cảnh giới của hắn hiện tại, có thể năng cản được uy áp của Luyện Khí cảnh, cái này nói ra thì quả thực quá khó tin.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, vậy mà lại có thể cảm nhận được hai con kiến bò trên vách tường đá của tiểu viện, con phía trước còn đang kéo theo một cái lá cây. Phía bên trái của hắn, tiếng nước róc rách cũng không đủ để quấy nhiễu thính giác của hắn, phía trên hòn giả sơn có một chú chim nhỏ đang từ trên trời lao xuống, âm thanh hiện ra trong tai hắn.
Trong trời đất, hắn có thể cảm nhận được một chút linh khí trào lên, theo hô hấp của hắn mà chui vào trong cơ thể.
Dưới Nội Tức cảnh thì thiên địa linh khí hầu như không thể nào luyện hóa trực tiếp được, nhưng mà tại thời điểm này, thiên địa linh khí tiến vào cơ thể, không có sự trợ giúp của quang ảnh đen trắng thì Diệp Vân vẫn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí đang vận chuyển trong cơ thể mình, vận chuyển một lần thì bị hấp thu một phần, tuy rằng hiệu quả cũng không quá tốt, nhưng so với lúc trước hầu như không hấp thu được thì đúng là một sự khác biệt cực lớn.
Đột nhiên Diệp Vân phát hiện mình không cần dùng miệng mũi để hô hấp, cơ thể tựa như đang há miệng vậy, có thể thông qua từng lỗ chân lông mà câu thông với thiên địa.
Sau một khắc, từng tia thiên địa linh khí thông qua lỗ chân lông mà chui vào cơ thể hắn, dưới sự vận chuyển của công pháp trụ cột, bồi dưỡng thân thể, mở rộng kinh mạch.
Oanh!
Hắn chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn mình có một tiếng nổ mạnh, lập tức quang ảnh đen trắng kia lại hiện ra hấp thu sạch sẽ số linh lực mới hấp thu, mà thiên địa linh khí tại bốn phương tám hướng giống như là tìm được chủ nhân, từ lỗ chân lông trên cơ thể hắn tràn đến.
Lấy thân thể hắn làm trung tâm, lấy phạm vi trăm trượng xung quanh, tiếng chim hót, côn trùng kêu, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng rung động của hoa cỏ, hắn đều cảm nhận được hết.
Một cảm giác khó có thể hình dung xuất hiện, không cách nào nói rõ lại cảm thụ một cách rõ ràng.
Nội Tức Cảnh, đây chính là Luyện Thể Cảnh ngũ trọng, Nội Tức Cảnh.
Diệp Vân cuồng hỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...