Người thanh niên đang thi đấu rơi khỏi võ đài cũng không khiến cho ai chú ý. Đối với Diệp Vân mà nói, tuy rằng thu hoạch không lớn, nhưng thà có còn hơn không. Với những ngày thi đấu sau tại tông môn, hắn càng thêm mong chờ. Nếu trong thi đấu ở tông môn, hắn có thể đoạt được thứ hạng đầu tiên, ban thưởng mà hắn đạt được sẽ còn phong phú đến mức nào.
Quang trọng là, nếu giành được thứ hạng đầu, địa vị hắn ở Thiên Kiếm Tông lại tăng lên rất nhiều. Như thế những bí mật trên người hắn càng thêm an toàn.
Con đường tu tiên chính là như thế! Thiên phú ngươi càng cao, thực lực xuất sắc, mặc kệ đối thủ của ngươi là đồng môn đi chăng nữa, càng tôn trọng ngươi. Trong mắt đại bộ phận đệ tử, thực lực vẫn là trên hết.
"Diệp Vân, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Tô Linh kéo cánh tay Diệp Vân, nhỏ giọng hỏi.
Diệp Vân mỉm cười, nhẹ gật đầu. Tô Hạo muốn cho hắn một sự ngạc nhiên, đến cùng là gì đây? Diệp Vân ngược lại trong lòng rất chờ mong.
Dưới ánh mắt ghen tị của một đám đệ tử hâm mộ trẻ tuổi, Diệp Vân và Tô Linh đã ra khỏi quảng trường Thí Luyện Điện, đi về phía tiểu viện sau núi.
"Không đúng rồi! Phụ thân không ở sau núi, ngươi chạy ra đó làm chi?"
Ngay lúc Diệp Vân rẽ vào khúc quanh đi ra sau núi, Tô Linh chợt kéo hắn lại.
"Thế chỗ đó ở đâu?" Diệp Vân ngạc nhiên, vô thức hỏi
"Đồ ngốc! Tất nhiên là ở Vô Ảnh Thần Điện rồi. Mà Vô Ảnh Thần Điện cũng không có ở đây! Chính là ở ngọn núi bên cạnh!" Tô Linh lướt mặt một vòng xung quanh
"Ngọn núi bên cạnh sao?" Diệp Vân khẽ giật mình.Tòa núi bên cạnh cao ước chừng nghìn mét. Ngày thường, đệ tử bình thường không được đến đó vì đó lã chỗ tu luyện của đệ tử tinh anh. Các đệ tử tinh anh của Vô Ảnh Phong đều ở tại đây, dốc lòng tu luyện, không cần chịu trách nhiệm các việc vặt vãnh.
"Có phải ngươi đang rất ngạc nhiên và mong chờ đúng không?" Tô Linh gật đầu, vừa cười vừa nói.
Trong lòng Diệp Vân chấn động. Nếu thật là ở ngọn núi bên cạnh, hắn đích thực đang rất mãnh liệt chờ mong. Phải biết rằng thực lực chân chính của Vô Ảnh Phong đều ở trong ngọn núi bên cạnh đó, mấy trăm năm qua, không ai biết tại đó có bao nhiêu đệ tử tinh anh, thực lực của bọn hắn đã đột phá đên Trúc Cơ Cảnh hay chưa? Thực lực so với Tô Hạo còn có thể mạnh hơn đến mức nào nữa?
Được Tô Linh dẫn đường, hai người đi xuyên qua lớp sương mù che giấu Vô Ảnh Phong. Khoảng nửa canh giờ sau, đã thấy thân ảnh hai người xuất hiện ở chân ngọn núi bên cạnh
"Đứng lại! Ngươi từ đâu tới?" Một giọng trầm trầm truyền đến, như tiếng sấm truyền đến tai, ù ù rung động.
"Trần sư huynh, ta là Linh nhu. Cha đã cho phép ta dẫn Diệp Vân đến đây". Tô Linh hướng lên trời trả lời.
Lập tức, trong không khí truyền đến một cơn chấn động. Ngay sau đó, một gã nam tử áo trắng chừng hai bảy hai tám tuôi vô thanh vô sắc xuất hiện. Tướng mạo hắn bình thường, gương mắt chữ quốc, chắc chắn trong đám đông hắn không hề nổi bật. Nhưng đôi mắt hắn lóe ra một tia hàn ý, lạnh lẽo như băng. Ánh mắt hắn tựa như ngưng tụ thành thật, gây được cả sát thương trong từng ánh nhìn.
"À, ra là Linh nhi. Ta đã nhận được ý chỉ của sư tôn, đặc biệt đứng đợi ở đây". Hàn ý trong mắt Trần sư huynh tiêu tán, nhẹ gật đầu khi thấy hai người.
Tai Diệp Vân nghe được, nam tử áo trắng này đối với Tô Hạo cũng một miệng gọi sư tôn, tất nhiên là một trong mười đại đệ tử, bèn tiến lên hai bước, ôm quyền hành lễ.
"Diệp Vân bái kiến sư huynh!"
Trần sư huynh xua tay, mở lời:"Tiểu sư đệ, chúng ta hôm nay mới gặp gỡ lần đầu. Ta đứng thứ sáu, ngươi có thể gọi ta là Lục sư huynh. Đúng rồi. ta tên Trần Vinh Hoa, ngươi cũng có thể gọi Trần sư huynh."
Diệp Vân mỉm cười, trà lời:"Ngày thường được nghe sư tôn có cửu đại đệ tử, mà không có cơ hội gặp các vị sư huynh. Hôm nay được gặp Lục sư huynh, tiểu đệ vui vẻ không thôi"
"Được rồi, huynh đệ trong nhà không cần nhiều lời, các ngươi đi theo ta!" Trần Vinh Hoa cười cười, vẫy tay với Tô Linh.
Tô Linh cười tủm tỉm đi tới. Rồi quay về phía Diệp Vân làm mặt quỷ, nắm lấy tay Trần Vinh Hoa.
Trần Vinh Hoa híp mắt lại. Bỗng nhiên vọt lên trước, tốc độ cực nhanh, thân hình hóa thành một tàn ảnh nhàn nhạt, mặc kệ Diệp Vân có cùng đi với mình không.
Diệp Vân không biết ý đồ của hắn nên dốc toàn lực thi triển.
Chân khí trong người Diệp Vân trào lên. Bản thân hắn có được phượng vũ, tốc độ tăng nhẹ, so với Luyện Khí Cảnh đệ tử bình thường đã nhanh hơn không ỉt. Nhưng đối với Trần Vinh Hoa, tốc độ như thế căn bản chưa đủ nhanh, một lát sau đã cách xa hơn mười trượng.
Diệp Vân nhíu mày, vội thúc giục lôi linh khí, lập tức thi triển Huyễn Diệt Lôi Quang Độn. Tuy chưa tu luyện thành công , cũng không thể hóa thân thành lôi đình, nhưng chỉ cần tốc độ tăng lên thôi đã thấy hiệu quả rõ ràng rồi.
Về sau, Huyễn Diệt Lôi Quang Độn càng thi triểm , tốc độ càng tăng lên nhiều lần. Trong nháy mắt đã đuổi sát Trần Vinh Hoa, cách sau lưng hắn chưa đầy năm trượng.
Trần Vinh Hoa không quay đầu lại, nhưng cũng biết tốc độ Diệp Vân bỗng nhiên tăng vọt, trên mặt không khỏi lộ ra kinh ngạc. Tốc độ dưới chân thay đổi, nhanh hơn trước, tựa như tàn ảnh, một luồng khí xoáy nhàn nhạt.
Diệp Vân không chút do dự, toàn bộ lôi linh khí đổ vào Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, tộc độ tăng lên tới cực độ, bám sát sau lưng Trần Vinh Hoa.
Trần Vinh Hoa phát hiện mình đã tăng tốc lên đến tám phần mà từ đầu đến giờ không cách nào bỏ xa được Diệp Vân. Thậm chí có dấu hiệu Diệp Vân càng ngày càng gần mình, nỗi khiếp sợ trong lòng đã không thể dùng lời nào mà hình dung được.
Đây là cảnh giới của kẻ mới Luyện Khí Cảnh nhị trọng thôi sao! Chưa cần nói tới chân khí của hắn hùng hồn tới mức nào, có thể chiến đấu vượt cấp, chỉ cần tốc độ này cũng đủ khiến đệ tử Luyện Khí Cảnh phải thấy xấu hổ. Dù đệ tử vừa mới thăng cấp lênTrúc Cơ Cảnh cũng không đạt được tốc độ này.
Trần Vinh Hoa muốn tăng tốc thêm một chút, nhưng nghĩ lại vẫn là thấy nên thôi đi. Tu vi hắn đã là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, thân pháp cần thúc giục tới tám phần lực lượng, tốc độ mới tương xứng với Diệp Vân, nếu lại thêm một ít nữa không khỏi quá mất mặt đi.
Thân hình hắn bỗng chậm lại, tốc độ giảm đi mấy lần.
Diệp Vân phản ứng cực nhanh, lập tực đứng bên cạnh hắn, cách nửa bước về phía sau.
"Không trách lão Ngũ mỗi ngày đều khen ngươi, sư tôn nhắc tới tiểu đệ cũng cực kỳ vừa lòng. Về phần tốc độ cũng đủ ngươi khinh thường tất cả đệ tử Luyện Khí Cảnh". Trần Vinh Hoa cảm thán nói.
Diệp Vân khiêm tốn trả lời:"Lục sư huynh cũng không xuất toàn lực, nếu tiếp tục thêm nửa nén hương nữa, lôi linh khí của sư đệ cũng cạn kiệt."
Trần Vinh Hoa cười:"Huynh đệ trong nhà cũng không cần phải nói dối. Lôi linh khí của tiểu tử ngươi cực kỳ hùng hồn, trong thời gian ngắn như vậy sao mà tiêu hao hết được. Đã có lượng lôi linh khí mạnh mẽ như thế, chỉ cần tiểu sư đệ ngươi tu luyện cảnh giới, rất nhanh chúng ta sẽ tu luyện được Thập Sát Trận"
Diệp Vân hiếu kỳ hỏi:"Thập Sát Trận này, uy lực mạnh mẽ đến mức nào mà được sư tôn cùng sư huynh coi trọng đến thế?"
Trần Vinh Hoa nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trả lời:"Thập Sát Trận này là trận pháp tuyệt thế đã lưu truyền mấy trăm năm ở Vô Ảnh Phong. Nếu tu luyện thành công, về sau trận pháp khi được triển khai, ngay cả sư tôn cũng khó có thể ngăn cản. Trừ phi tu vi đạt tới Kim Đan Cảnh, nếu không thì dù là cao thủ Trúc Cao Cảnh cũng khó mà ngăn cản uy lực của nó."
Diệp Vân hít một hơi, tuy đã đoán được uy lực Thập Sát Trận tuyệt đại thế nào, nhưng cũng không nhờ lại mạnh mẽ đến mức này. Đủ để coi thường mọi cao thủ Trúc Cơ Cảnh, chỉ có Đại tu sĩ Kim Đan Cảnh mới có thể chống lại. Trách không được Tô Hạo thu nhận đồ đệ nghiêm khắc như thế. Một khi luyện thành trận này, nhìn toàn bộ Thiên Kiếm Tông, muốn chống lại Vô Ảnh Phong cũng chẳng có ai.
"Thập Sát Trận này yêu cầu những gì? Đệ nghe sư tôn nói, vì người đệ có lôi linh khí, chân khí tràn trề nên mới có tư cách trúng cử." Diệp Vân nhỏ giọng hỏi.
Lúc đầu vốn không nên hỏi cái này, vì hắn không biết Trần Vinh Hoa có trả lời hay không. Dù sao hắn cũng chỉ là đệ tử ký danh, còn chưa giao thiệp với mười Đại đệ tử hạch tâm bí mật.
Trần Vinh Hoa nhìn hắn, cười nói:"Cũng không có gì không thể nói! Thập Sát Trận nhất định cần có ba người có ba loại linh khí khác nhau. Trong đó Đại sư huynh có kim linh khí, Thất sư đệ có thổ linh khí. Mà quan trọng nhất lôi linh khí thì không có một ai. Cũng không ai ngờ được trong thời gian này tiểu đệ lại xuất hiện. Sư tôn nhiều lần đã quan sát đệ, cảm thấy đệ có thể trở thành người cuối cùng trong Thập Sát Trận, bèn thu đệ làm đệ tử."
"Ba loại linh khí khác nhau sao?" Diệp Vân nhíu mày, trong mắt tràn đầy mong chờ. Trên người hắn có lôi linh khí, thủy linh khí, hỏa linh khí, duy chỉ không có thổ và kim linh khí. Không thể ngờ được hai trong mười Đại đệ tử lại có được, nhất định phải hảo hảo trao đổi, xem có thể hấp thu và luyện hóa Ngũ hành linh khí không.
"Đúng vậy, kể từ đó, chỉ chờ cảnh giới tiểu sư đệ tăng lên, huynh đệ chúng ta sẽ mau chóng tu luyện Thập Sát Trận. Đến khi đó, Vô Ảnh Phong chính là thực lực mạnh nhất ở Thiên Kiếm Tông, sư tôn nhất định sẽ ngồi lên được vị trí tông chủ". Mắt Trần Vinh Hoa lóe lên vẻ hưng phấn không thể kiềm chế được.
Diệp Vân gật đầu. Tô Hạo có thể nhậm chức môn chủ kế tiếp hay không, ngược lại hắn không có lấy nửa điểm hứng thú. Mục tiêu tu luyện của hắn vô cùng cao, sớm đột phá Thiên Kiếm Tông, đột phá Tấn quốc, thấy được Đại Tần quốc, thấy được Giảo Nguyệt vương triều, thấy được Đại lục tông môn mạnh nhất trong tám đại tông môn.
"Hai người nói nhảm đủ chưa, còn không mau đi, đợi lát nữa phụ thân trách phạt thì cũng đừng liên lụy đến ta". Tô Linh thấy hai người càng nói càng hăng, tốc độ ngày càng chậm, không khỏi bĩu môi quở trách.
"Ha ha, sư muội không cần gấp gáp, một canh giờ nữa sư tôn mới trở về. Chúng ta cứ thoải mái vừa đi vừa nói". Trần Vinh Hoa ngẩng đầu, vỗ đầu Tô Linh, tràn đầy cưng chiều.
Diệp Vân cười hỏi:"Không biết mấy vị sư huynh khác có ở đây không?"
Trần Vinh Hoa trả lời:"Trừ Đại sư huynh và Nhị sư huynh đang ở bên ngoài, mọi người khác đều tụ tập lại đây rồi. Lát nữa ta sẽ dẫn đệ gặp từng người. Đều là người nhà, không cần quá mức câu nệ đâu."
Tô Linh tiếp lời:"Đúng thế! Tuy mặt Đại sư huynh cả ngày đều cứng nhắc, thoạt nhìn khá nghiêm túc, nóng nảy nhưng thật ra rất tốt. Ta với Cửu sư tỷ vẫn là hảo tỷ muội. Chỉ có Tam sư huynh là người nóng nảy cực kỳ, ngươi không nên chọc hắn"
Diệp Vân ngạc nhiên, tò mò hỏi:"Mười đại đệ tử còn có sư tỷ sao?"
"Ai còn chừa chỗ cho ngươi chứ? Nếu không phải phụ thân không cho phép. thực lực của ta cũng đủ để vào danh sách thập đại đệ tử!" Tô Linh bĩu môi, hừ hai tiếng.
Trần Vinh Hoa cười to, gõ đầu nàng một cái:"Nha đầu này, không nói đến muội lười biếng tu luyện, cả ngày đều gặp rắc rối. Thực lực muội bây giờ, còn dám bảo có thể tiến vào nhóm thập đại đệ tử? Ta nghe sư tôn nói, nếu muội trong ba năm không thể tăng đến Trúc Cơ Cảnh, sẽ đem giam muội lại, không cho phép đi ra ngoài."
"Hừ, ông ấy dám, ta méc nương". Tô Linh híp mắt trả lời.
"Nói cho nương ngươi cũng vô dụng!"
Bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến một thanh âm hùng hậu, mang theo cưng chiều cùng hờn dỗi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...