Lôi Đình Mạn Thiên!
Lúc này, Diệp Vân chỉ thấy trong mắt mình là lôi điện đầy trời, chiếm cứ toàn bộ thiên địa.
Lập tức, sấm sét tập trung lại rồi hóa thành một tia sét, bắn thẳng về phía trước. Chỉ trong nháy mắt, nó đã như đã vượt qua cả trăm ngàn dặm, giống như là dịch chuyển tức thời, rồi biến mất cuối chân trời.
Cảnh tượng lại tiếp tục biến đổi, lôi đình lại xuất hiện một lần nữa, sau đó lại tụ lại, hóa thành một tia sét, rồi biến mất cách đó cả trăm ngàn dặm.
Cảnh tượng như vậy cứ tiếp tục lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần, không ngừng diễn ra trong đầu của Diệp Vân.
Diệp Vân lẳng lặng đứng nhìn, dường như hết thảy mọi thứ xung quanh hắn đều biến mất, trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại lôi điện biến thành tia sét mà thôi.
HƯU…U…U!
Ruốt cuộc, tia sét kia cuối cùng biến mất, mọi thứ đều trở lại bình thường, mà Diệp Vân lúc này cũng chậm rãi mở mắt ra.
“Huyễn Diệt Lôi Quang, thân hóa lôi đình. Nếu thật sự có thể tu luyện đến trình độ này thì quả thật là đáng sợ.” Mặc dù Diệp Vân có được Tiên Ma Chi Tâm, lại được ma luyện trong Hoa Vận bí tàng, rồi gặp được Kiếm Đạo Lão Tổ, cũng dần dần quen với thế giới tu chân.
Thế nhưng, Huyễn Diệt Lôi Quang này vẫn khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ. Thử nghĩ mà xem, chỉ cần ngươi muốn là có thể vượt qua trăm ngàn dặm chỉ trong chốc lát, vậy thì làm gì còn có đối thủ nào có thể động được vào ngươi?
Tâm tình Diệp Vân lúc này có chút kích động. Hắn lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại. Lúc này, giống như đang có vô số lôi đình đang xuất hiện trước mắt hắn, sấm sét cũng hiện ra rồi biến mất.
Nhưng mà, Diệp Vân lúc này cũng không thể lập tức tu luyện. Tại vì lúc trước khi chọn Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, tuy biết rằng môn pháp quyết này có điểm khiếm khuyết ở phần cuối, còn những phần khác đều đầy đủ. Thế nhưng khi Diệp Vân hắn bắt đầu muốn tu hành thì lại không thấy có bất kỳ phương pháp tu luyện nào cả, chỉ có Mạn Thiên Lôi ĐÌnh, Huyễn Diệt Lôi Quang.
Hiểu rồi!
Huyễn Diệt Lôi Quang Độn căn bản không hề có công pháp tu hành từng bậc mà là phải dùng thần niệm tìm hiểu, tu thành thần thông. Đối với tu luyện giả mà nói thì điều quan trọng nhất vẫn là lĩnh ngộ. Nếu có thể thấu triệt được chân lý của thần thông thì liền có thể tu luyện một lần là thành công.
Bằng không mà nói thì, cho dù thực lực ngươi có mạnh như thế nào, thiên phú cao ra sao, dù cho tài nguyên tu luyện có đầy đủ đến đâu thì cuối cùng vẫn không thể thành công được.
Diệp Vân lẳng lặng ngồi xếp bằng. Lông mày của hắn bỗng nhiên khẽ nhíu lại, lập tức hai tay trước người chậm rãi chuyenr động. Chỉ thấy, giữa ngón tay của hắn xuất hiện một tia sét màu tím, phát ra tiếng sấm ầm ầm.
Cùng lúc đó thì đống linh thạch thượng phẩm trước người hắn giống như có một loại lực lượng thần bí nào đó khống chế, chậm rãi lơ lửng trên không trung.
Đùng!
Mấy tiếng nổ vang lên. Đống linh thạch thượng phẩm bỗng nhiên nổ tung ra, hóa thành linh khí đầy trời, tràn ngập cả không trung.
Diệp Vân kinh ngạc phát hiện, theo sự lan tỏa của linh khí thì cả gian mật thất này tựa hồ có một chút biến hóa. Dưới tác động của linh khí thì hắn mơ hồ cảm giác được, trong từng phần của gian mật thất này tự dưng phun ra một loại khí vụ mà hắn chưa từng thấy bao giờ, sau đó dung hợp cùng với linh khí của đống linh thạch kia biến thành, tạo thành một loại năng lượng vô cùng đặc biệt.
Luồng năng lượng kỳ dị này lập tức trào lên cuồn cuộn rồi chui thẳng vào trong cơ thể của Diệp Vân.
Diệp Vân thấy vậy thì hắn liền phong bế giác quan thứ sáu, khép chặt cả lỗ chân lông lại, muốn ngăn cản luồng năng lượng kỳ lạ này chui vào trong cơ thể mình. Nhưng mà, khi hắn không tự giác hít một hơi thì lại phát hiện ra thần trí của mình vô cùng mĩnh mẫn sáng suốt, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua.
Diệp Vân cảm thấy tựa hồ như trong căn mật thất này có ẩn chứa một loại pháp tắc của thiên địa nào đó, chỉ cần khẽ tác động là có thể nắm bắt được.
Diệp Vân theo bản năng mà vươn tay ra thì lại chứng kiến, trước mắt mình hiện lên một đạo quang mang. Lập tức, Huyễn Diệt Lôi Quang kia lại xuất hiện một lần nữa.
Lôi Quang Thiểm Diệu, Huyễn Diệt bất định.
Tia sét này rõ ràng đã chậm chạp đi rất nhiều, tất cả mọi thứ đều hiện ra trước mắt của Diệp Vân, chậm rãi biến hóa.
Lúc này, Diệp Vân cuối cùng đã thấu hiểu được phương pháp tu luyện của Huyễn Diệt Lôi Quang Động, mỗi bước, mỗi điểm đều vô cùng rõ ràng.
“Thì ra là như vậy!”
Diệp Vân vui mừng quá đỗi. Huyễn Diệt Lôi Quang Độn cứ như vậy được hắn tìm hiểu thành công. Mà loại thần thông này, chỉ cần tìm hiểu, thấu triệt thì những bước tu luyện tiếp theo lại vô cùng đơn giản, chỉ cần vận dùng lôi linh khí, tu luyện vài lần là có thể khống chế được.
Lôi linh khí trong người hắn bắt đầu chuyển động, lưu chuyển dọc theo kinh mạch của hắn.
Chỉ hai lần như vậy thì Diệp Vân hắn liền đứng dậy, khuôn mặt mang theo vẻ vui mừng. Xung quanh thân hắn là những tia sét lóng lánh, điện xà phát ra tiếng nổ ầm ầm. Hăn bướ ra một bước thì toàn bộ thân người giống như điện quang bắn ra, vượt qua khoảng cách mười trượng với tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Diệp Vân không hề dừng lại, lôi đình trên thân người phát ra càng lúc càng sáng, mà hắn ở trong mật thất không ngừng di động. Nếu như có người khác ở đây thì sẽ thấy gian mật thất số bốn này không mang theo vẻ mờ mịt như bình thường mà bị điện quang chiếu sáng rực rỡ.
Diệp Vân lúc này, quanh thân là lôi điện sáng chói, không ngừng chuyển động trong mật thất, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, sau đó thì dần trở nên ỏn định.
Một lúc sau, lôi quang thu lại, điện xà tiêu tán. Chỉ thấy thân ảnh Diệp Vân xuất hiện một lần nữa, khóe miệng hiện ra một nụ cười rạng rỡ.
“Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này, cuối cũng cũng được ta tu thành.”
Diệp Vân lúc này vô cùng hưng phấn. Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này quả nhiên là không giống bình thường, khi thi triển ra thì tốc độ tăng lên phải gấp mười lần. Hiện tại, nếu đối mặt với đệ tử Luyện Khí Cảnh đỉnh phong thì bọn hắn muốn chạm vào người Diệp Vân cũng vô cùng khó khăn.
Sau khi tu luyện thành Huyễn Diệt Lôi Quang Độn thì khi đối mặt với đám người Dương Hóa Long thì lòng tin của hắn cũng tăng lên cả mười lần.
“Chỉ cần tu thành tầng một thì ta cũng không cần cố kỵ gì nữa, trực tiếp giết đến Quân Tử Đường là được.” Diệp Vân mỉm cười, tiến về phía cửa của mật thất, giơ bàn chân lên muốn đạp vào cánh cửa.
Bỗng nhiên, hắn giống như nhớ ra được điều gì đó. Khi hắn tu luyện Huyễn Diệt Lôi Quang Độn thì những khối linh thạch thượng phẩm kia nổ tung hóa thành linh khí, trong gian mật thất số bốn này, dung hợp với linh khí trong này mà tạo thành một loại năng lượng vô cùng kỳ dị, có lẽ chính là một loại linh khí dị chủng nào đó.
Nhưng mà, đạo linh khí dị chủng này lại vô cùng hữu hiệu, có thể khiến cho thần trí của Diệp Vân vô cùng sáng suốt, thấu hiểu được toàn bộ quá trình của Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, tất cả đều đập vào mắt hắn vô cùng rõ ràng, kể cả việc khống chế.
“Trong gian mật thất số bốn này nhất định là có bí mật nào đó, không biết là cái gì. Nếu có thể tìm hiểu thì đúng là quá tốt.” Diệp Vân hắn quyết định không lập tức rời khỏi, hắn đi đến một góc của mật thất, nhẹ nhàng lục lọi trên thạch bích.
Nhưng mà, sau nửa canh giờ thì hắn quyết định buông tha. Với nhãn lực của hắn hiện tại mà không cách nào tìm được một kẽ hở hay là một lỗ nhỏ nào. Toàn bộ thạch bích tựa hồ như được làm bằng từ một phiến đá lớn, ngoại trừ cửa ra thì tất cả những chỗ khác đều không có bất cứ khe hở nào.
Diệp Vân biết chắc chắn điều này không thể là như vây được. Bởi vì, thạch bích này cũng không phải là loại đá bình thường, mà cũng không phải là bất cứ loại tinh thạch nào mà hắn đã thấy hay là được nghe qua. Bất cứ một liaij tinh thạch nào, cho dù là những loại tài liệu mà hắn chưa từng biết đến, mà dùng một khối lớn như vậy để làm mật thất của Tàng Võ Các thì không khỏi quá xa xỉ đi. Mà tấm thạch bích này chẳng những không có bất cứ khé hở nào, hơn nữa lại cứng rắn đến mức khó có thể tin nổi. Với tu vi hiện tại của Diệp Vân mà hắn muốn cạo ra một ít bụi phấn trên đó cũng khó có thể làm được, bởi vậy có thể thấy rõ tấm thạch bích này cửng rắn đến cỡ nào.
Với độ cứng như vậy, rồi lại dẻo dai, không có bất cứ khe hở nào, loại tinh thạch như vậy đúng là hiếm thấy, không phải tông môn bình thường có thể sở hữu.
“Những căn mật thất này không biết là có công hiệu như thế nào? Nếu như không có đám sương mù kia phun ra, rồi dung hợp với linh khí trong tinh thạch mà nói thì có lẽ ta cũng không thể nào nhìn được toàn bộ quá trình của Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, lại càng không nói đến việc có thể tu luyện rồi.” Diệp Vân vuốt lên cánh cửa, ánh mắt hơi nhíu lại: “Nếu như những căn mật thất khác cũng có những công hiệu thần kỳ như vậy thì giá trị của chúng đúng là không thể đo đếm được rồi. Xem ra ta cũng phải tìm cơ hội để xem hết qua mới được.”
Răng rắc!
Diệp Vân mở cửa căn mật thất số bốn, bước ra ngoài. Vừa bước ra ngoài thì cánh cửa đá phía sau liền ầm ầm đóng lại. Diệp Vân quay đầu nhìn lại thì thấy những chữ viết trên đỉnh cánh cửa tựa hồ như có sinh mạng, nhìn về phía hắn, ánh sáng chớp lên mấy lần liên tục rồi cuối cùng trở nên ảm đạm dần.
Diệp Vân đi về phía tên đệ tử thanh niên đang ngồi sau chiếc bành, đặt khối ngọc giản lên mặt bàn.
“Sư huynh, ta xin trả lại ngọc giản.”
“Ngọc giản? Ngọc giản nào?” Tên đệ tử thanh nhiên vẫn cứ vùi đầu đọc sách, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Diệp Vân thấy vậy thì trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Người này rõ ràng đọc sách quá nhiều nên đầu óc cũng không dùng được nữa rồi, thậm chí ngay cả việc Diệp Vân đến trả ngọc giản cũng không nhớ ra.
Tên đệ tử thanh niên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân một hồi rồi nói: “A, thì ra là Diệp Vân sư đệ. Ta nhớ là ngươi lấy một khối ngọc giản rồi đi vào mật thất số bốn hay số năm để tu luyện. Thế nào, tu luyện thành công chứ?”
Diệp Vân đẩy ngọc giản về phía tên đệ tử thanh niên, cười nói: “Coi như không tệ, miễn cưỡng có thể tìm hiểu được một chút.”
“A, không tệ. Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này đúng thật là phải dùng thần niệm để sáng tạo ra, chỉ có thể hiểu được nhưng lại không diễn đạt được bằng lời. Lĩnh ngộ đươc là được rồi, không lĩnh ngộ được cũng không thể cưỡng cầu.” Tên đệ tử thanh niên cầm lấy ngọc giản, nhẹ gật đầu.
“Đã như vậy thì ta xin cáo từ.” Diệp Vân cũng không có muốn thân cận với con mọt sách nào chút nào, nên cũng không muốn nói nhiều như lần trước.
Tên đệ tử thanh nhiên nghe vậy thì đứng dậy, nói: “Không vội, ta còn có một câu muốn nói với ngươi.”
Diệp Vân thấy vậy thì có chút bất ngờ, theo bản năng hỏi lại “Câu gì?”
“Nếu như ngươi muốn tu luyện hoàn toàn thành công Huyễn Diệt Lôi Quang Độn thì ngoại trừ việc lấy được phần còn thiếu của bí pháp đã bị mất ra, sau đó dùng Lôi Đinh Tôi Thể, khiến cho thân thể hòa hợp với lôi đình,nếu không thì cho dù ngươi có tu luyện được công pháp hoàn chỉnh cũng không thể khiến cho thân thể hóa thành lôi đình được.” Tên đệ tử thanh niên chậm rãi nói.”
Diệp Vân sững sờ, nhìn hắn rồi nói: “Chẳng lẽ sư huynh ngươi cũng tu luyện Huyễn Diệt Lôi Quang Độn?”
Tên đệ tử thanh nhiên lắc đầu: “Ta không có lôi linh khí thì sao có thể tu luyện loại tiên kỹ này.”
Diệp Vân hiếu kỳ hỏi: “Vậy thì sao sư huynh lại biết được phương pháp dùng lôi đình tôi thể?”
“A! Ta cũng là xem trong sách, không biết có dùng được không, ta liền nói cho ngươi biết một tiếng. Nếu như ngươi cảm thấy không ổn thì coi như là ta chưa từng nói qua điều gì.”
Diệp Vân nguyên bản tâm tình có chút kích động, còn tưởng rằng tên đệ tử này cũng đã tu luyện qua, nào ngờ rằng hắn cũng chỉ là đọc từ trong sách mà thôi, mà còn không biết cả thật giả trong đó nữa.
Diệp Vân gật đầu, chắp tay, nói: “Đa tạ sư huynh chỉ điểm. Diệp Vân ghi nhớ trong lòng. Tại hạ xin cáo từ, ngày sau còn gặp lại.”
Tên đệ tử thanh niên nghe giọng điệu của Diệp Vân như vậy thì biets hắn cũng chỉ là qua loa khách sáo mà thôi, không khỏi có chút thất vọng, vẫy vẫy tay rồi ngồi xuống, sau đó không biết là hắn lấy từ đâu ra một cuốn sách, rồi tiếp tục đọc một cách chăm chú .
Diệp Vân nhìn hắn một cái, khẽ thở dài, sau đó đi ra bên ngoài.
Tâm tình của hắn lúc này khá tốt. Đã có Huyễn Diệt Lôi Quang Độn thì thực lực của hắn tối thiếu cũng phải tăng lên gấp đôi. Hiện tại, cho dù gặp phải Dương Hóa Long thì hắn cũng có lòng tin, cho dù không thể chiến thắng thì với Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, hắn muốn rút đi cũng là chuyện dễ dàng.
“Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, ta thật sự muốn xem ngươi rốt cuộc là mạnh mẽ đến mức nào.”
Diệp Vân nhìn xuống sơn đạo uốn lượn bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...