Diệp Vân không biết rốt cuộc giữa Bạch Hiền và Tiêu Hàn có chuyện gì xảy ra. Nói thật hắn cũng chẳng quan tâm hai người đó có chung nhóm với nhau hay không.
Lúc đó, hắn không rời đi, mà xoay người đi đến chỗ giám định, thăm dò toàn bộ quy tắc hoạt động của chợ mua bán, đồng thời mau chóng quen thuộc với mọi thứ xung quanh.
Đúng như lời Bạch Hiền và Tiêu Hàn. Quy tắc chợ mua bán của Thiên Kiếm Tông là không được lừa gạt, một khi tra ra, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Không những bị thu hồi tài sản phi pháp đó mà còn bị phạt tiền rất nặng, thậm chí có thể bị trục xuất khỏi chợ, vĩnh viễn không được đi vào.
Đối với đám người làm ăn lâu dài như Bạch Hiền, xử phạt như vậy thật không thể chấp nhận.
Năm vạn hai ngàn điểm cống hiến, Diệp Vân lúc đầu có sẵn một trăm điểm, tổng là năm vạn ba ngàn điểm cống hiến, nhìn trong đệ tử nội môn của Vô Ảnh Phong, cũng coi như là một khoản của cải khổng lồ.
Thông thường, một đệ tử bình thường, dù gia nhập tất cả các tổ chức, điểm cống hiến một năm cỡ năm trăm điểm, mà Diệp Vân thu vào khi bán một gốc Huyết Diễm Tinh Quang, bằng gấp trăm lần thu nhập một năm của họ.
Diệp Vân dạo quanh một vòng chợ cũng không nhìn thấy thứ gì tốt. Bây giờ tầm mắt hắn cao rồi, thiên tài địa bảo trong Lôi Âm Hóa Long Giới tùy tiện lấy ra một thứ cũng có thể khiến cho chợ mua bán tranh đoạt điên đảo, những vật bình thường này tất nhiên không để vào mắt.
Diệp Vân lững thững đi trên đường, tiếng gào liên tiếp hai bên khiến hắn có cảm giác trở lại thế tục.
Bỗng nhiên, mấy đệ tử đi lại phía trước tỏ vẻ gấp gáp, chạy rất vội. Một số chạy không kịp thì trốn sang hai bên, dường như xuất hiện chuyện gì làm họ kinh sợ.
- Đi mau đi mau!
Một gã đệ tử áo xám đi ngang qua hắn, giục.
Diệp Vân không hiểu ý nên hỏi lại:
- Phía trước sao thế?
Đệ tử kia nhìn thoáng qua Diệp Vân, bỏ lại một câu rồi lập tức rời đi.
- Ác bá chợ mua bán tới rồi, chạy mau!
Ác bá?
Diệp Vân sửng sốt. Hắn vừa mới tìm hiểu, quy tắc một phiên giao dịch ở chợ xem ra rất chính quy. Toàn bộ chợ mua bán đều do đội Chấp Pháp tại điện Tông Luật vận hành, dù giá cả mua bán có chênh lệch nhưng cơ bản không có lừa đảo.
Nhưng mà, ác bá này là chuyện gì đang xảy ra? Là ăn cướp hay ăn trộm? Hay còn gì khác?
Dù sao được gọi là ác bá ở chợ mua bán thì dĩ nhiên là thể loại mua thấp bán cao, thậm chí trộm cướp, chứ còn ác bá kiểu nào nữa đây?
Diệp Vân không né tránh, hắn dứt khoát đứng giữa đường, trái lại muốn nhìn tên ác bá này đến cùng có thể ác đến mức nào.
Cuối cùng trước mắt không còn đệ tử nào quáng quàng chạy trốn hay điên cuồng chen lấn nữa, chỉ thấy một đám người diễu võ dương oai đang đi tới, ánh mắt soi khắp bốn phía. Thỉnh thoảng, trong tay rút một cây roi, đánh từ sập đến nát những quầy hàng chưa kịp dời đi ở bên cạnh.
- Chúng ta đã cho bọn hắn mặt mũi, thời gian dài trước khi ta đến đã báo cho bọn ngu này trốn cho xa. Ai dám cản đường ta rõ ràng là không sợ chết.
- Đúng vậy, cản đường chúng ta thực ra cũng có thể bỏ qua, quan trọng là cái mặt nghèo kiết xác kia lại để chúng ta nhìn thấy, thật dơ ánh mắt của chúng ta.
- Thật ra chúng ta trảo hoa có chút không đúng. anh em chúng ta luôn nhiệt tình giúp đỡ, đối xử hòa nhã với mọi người, trong toàn chợ, ai chẳng nói cách ăn ở tốt đẹp của anh em chúng ta.
Đội ngũ có hơn mười người, hai người dẫn đầu đang bước nhanh tới.
Liếc một cái đã nhận ra được hai người này, hai cái đầu trọc, một mập một gầy. Gã mập khoảng hai ba trăm cân, thân chỉ cao bốn năm thước, so với đệ tử bình thường đều muốn thấp hơn cả cái đầu. Mà gã còn lại giống như gậy trúc, vừa gầy vừa cao, cân năng tuyệt đối không vượt quá trăm cân.
- Anh mập, xem kìa, phía trước có thằng không biết sống chết chặn đường chúng ta.
Vẻ mặt "Gậy Trúc'' đầy kinh ngạc.
- Hử!
"Bí Đao" híp mắt nhìn sang.
- Tên này lớn lên xấu như thế, còn dám chặn đường, không bằng cứ đánh hắn đánh quách đi.
- Anh mập, lời này của ngươi sai rồi. Không phải người huynh đệ đây muốn phản bác ngươi, thế nhưng chúng ta luôn hết lòng giúp đỡ mọi người, sao có thể mở miệng là chém chém giết giết, đến nỗi không màng sống chết?
- Ờ phải! Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Cho dù muốn hắn chết thì cũng phải âm thầm ra tay. Sao có thể trắng trợn như thế, há để người khác mượn cớ, đợi thời điểm hai ta thành tiên, hạ giới lưu truyền tin đồn chúng ta khi dễ người khác... Vậy là không tốt rồi.
- Rất khá. Từ nhỏ ông già đã nói đầu óc ngươi dùng tốt hơn ta, đúng là rất khá.
- Hai ta một văn một võ, nhìn khắp Thiên Kiếm Tông chỉ sợ Mộ Dung Vô Tình và Thần Thiên Vân mới có thể so đôi chút.
- Ôi, hai ta cũng không muốn kiêu căng, nổi tiếng như vậy. Chả qua hai ta đã như đom đóm trong đêm tối đen kịt, lấp lánh sáng ngời, không muốn thấy cũng không được.
- Sai nữa rồi, anh mập à. Nếu chỉ là đom đóm thì hai ta sao lại rầu như thế này? Đôi ta bây giờ là hai ngôi sao sáng chói duy nhất trên bầu trời đêm, rất chói mắt đó. Hài... thật sự hết cách.
- Được rồi, được rồi! Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, ai bảo đôi ta quá kiệt xuất chi?!
- Ài... chính là thế! Ơ, thằng kia sao vẫn cản đường chúng ta, còn chưa chịu tránh sang bên?
- Cái gì? Thằng nggóc này thật muốn chết sao? Vốn định âm thầm tiễn hắn đi xa, bây giờ chỉ còn cách giết hắn tại đây thôi.
Bí Đao và Gậy Trúc vừa đi vừa nổ, mãi tới lúc cách Diệp Vân chừng ba trượng mới đứng lại.
Diệp Vân nhìn hai người, không nhịn được mà tỏ vẻ giễu cợt.
- Anh mập, nó đang cười kìa.
- Cười gì? Thấy anh em ta đến nên cao hứng sao? Chắc là thế rồi!
- Nhưng em thấy nụ cười nó giống như có chút châm biếm.
- Châm biếm cái gì? Châm biếm tu vi hắn quá thấp? Hay có lẽ, loại tu vi Luyện Khí Cảnh tầng hai như hắn thật khó nhìn thấy cao thủ như hai ta. Này, người anh em, nhìn ngươi biết bản thân vô năng mà tự giễu cợt mình như vậy, mau tránh ra, ta sẽ không giết ngươi ở đây. Khi nào rảnh sẽ âm thầm giết ngươi.
- Anh mập nói vậy, liệu hắn có trốn đi không cho chúng ta giết hay không?
- Gầy, ông già luôn nói ngươi thông mình, sao lần này lại hồ đồ thế? Hổ gầy Rồng mập ta muốn giết người, ai có thể trốn được chứ?
- Không sai, em lại quên mất điểm này.
Diệp Vân nghe cuộc đối thoại của hai kẻ đần độn như trò hề, híp mắt đi đến hai bước.
- Hai người các ngươi nhường đường nhanh nào, chó ngoan không cản đường.
Hai anh em hổ gầy rồng mập ngơ ngác nhìn nhau, chỉ nghe thằng mập nói:
- Gầy à, hắn nói gì thế? Muốn chúng ta nhường đường ư? Nhưng hắn còn nói chó ngoan không cản đường, ở đâu có chó vậy?
- Anh mập, hình như hắn đang chửi chúng ta đó, nói chúng ta là con chó.
Thằng Gầy gãi đầu, cọ đến bóng loáng, vẻ mặt đau khổ nói.
Thằng mập sững sờ, mặt mũi tràn đầy tức giận.
- Này, này thằng nhóc! Anh mập đây đã tha cho mày không phơi thây trên đường rồi, vậy mà còn không biết phải trái, lại dám mắng người.
Diệp Vân cười nói:
- Anh mập, ta đâu có mắng người, là ta đang mắng con chó. Ta nói chó ngoan không cản đường, đừng nói là anh mập đằng ấy tự thấy mình giống chó nha?
Thằng mập sửng sốt, cười nói:
- Tất nhiên là không phải!
Diệp Vân nói :
- Được rồi, các ngươi mau tránh ra, nếu không chính là chó dữ, chó ngoan đều không cản đường đấy.
Thằng mập liên tục gật đầu, nói:
- Đúng, đúng! Gầy à, chúng ta mau tránh ra, bằng không chính là chó dữ đó.
Mặt thằng Gầy đầy đau khổ, nói:
- Anh mập, hắn vẫn còn mắng chúng ta là chó. Hơn nữa, hắn muốn chúng ta nhường đường nữa. Chúng ta đi ra ngoài lúc nào phải nhường đường vậy?
Thằng mập vỗ đầu cái bộp, nhìn Diệp Vân cả giận nói:
- Nếu không phải anh em ta trí tuệ cao, thì thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa. Thằng nhóc thật to gan dám lừa dối anh mập nhà mày, mau quỳ xuống, để ta trước một roi sau một roi đánh chết mày.
Diệp Vân cười lớn, không thể ngờ tại chợ mua bán có thể gặp được hai tên hiếm thấy như vậy. Chủ yếu hai tên không bình thường này có thể trở thành ác bá trong chợ mua bán, hoành hành ngang ngược, thật không thể tin được.
Diệp Vân bỗng vung tay, học theo cách nói của đối phương:
- Được lắm, hai kẻ đần độn các ngươi cũng xem như là thú vị, hôm nay ta sẽ không so đo với các người, mau tránh ra, nếu không ta đánh chết các ngươi.
- Gầy à, hắn nói muốn đánh chết chúng ta kìa, làm sao bây giờ?
- Chúng ta đánh chết hắn ở đây trước là được.
Thằng Gầy phẫn nộ nói, cây roi trong tay quất vào không trung kêu vùn vụt.
- Này, chờ một lát!
Diệp Vân bỗng quát lên bắt hai kẻ kia dừng lại.
- Sao thế? Sợ rồi à? Đã muộn rồi, mày dám nói với anh mập như vậy, không có lối thoát đâu.
Thằng mập gầm lên.
Diệp Vân cười nói:
- Không phải, là ta muốn nói, cây roi của các ngươi nhìn không tệ, trước nên thu lại, không nên đánh hư, nếu không chút nữa ta cũng không muốn nó.
- Ý hắn là gì? Dường như anh nghe không hiểu.
- Hắn nói muốn chúng ta thu roi vào, để chúng ta giữ giúp một lát, không nên dùng hư, nếu hư hắn sẽ không muốn nó nữa.
- A a a, thằng nhóc này khinh người quá đáng rồi. Gầy à, chúng ta cùng xông lên, giết chết hắn đi.
- Được, nên sớm làm vậy!
Chỉ thấy hai bóng người một mập một gầy cấp tốc lao thẳng vào hắn. Trong khoảnh khắc bão nổi, cả con đường lại bị bao phủ bởi lớp sương mù xám xịt không cách nào nhìn rõ ràng được.
Diệp Vân chau mày, hai tên đần độn này thoạt nhìn rất ngu nhưng tu vi của bọn họ tuyệt đối không kém. Lần này xung đột có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa một luồng sức mạnh khổng lồ, thậm chí có chút cuồng nộ.
Thực lực của hai anh em mập gầy này có lẽ cũng đạt tới đỉnh Luyện Khí Cảnh, nếu kém thì cũng không thể trở thành ác bá ở chợ mua bán được.
Lúc trước Diệp Vân cũng đã quan sát qua, trong chợ mua bán, không thấy tu vi trên đỉnh Luyện Khí cảnh. Đệ tử bình thường đạt tới đỉnh Luyện Khí Cảnh vốn ít ỏi, bởi vậy có thể hiểu tại sao hai người này lại trở thành bá chủ một phương.
Nhưng mà điều Diệp Vân không thể hiểu, hai người này ngu ngốc, kiêu ngạo, hoành hành ở chợ như thế lại không bị đội Chấp Pháp bắt giữ, cũng có chút bất ngờ, chắc chắn sau lưng có bối cảnh rất lớn.
Diệp Vân mỉm cười khi thấy hai người một mập một gầy đang xông vào.
Hai tay trước người hắn mở ra, hai luồng ánh sáng màu tím nhạt chợt hiện, rồi nhẹ nhàng bay vọt tới trước.
Hai luồng ánh sáng cực kỳ dịu dàng chạm vào người anh em mập gầy, sau đó tất cả mọi thứ dường như ngừng lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...