Thế Giới Tiên Hiệp

Lời của Kiếm đạo lão tổ nói ra khiến Diệp Vân đối với tiền đồ của bản thân và mục tiêu tu hành của chính mình càng thêm rõ ràng. Hắn giờ phút này, mục đích duy nhất chính là mau chóng tăng cường tu vi. Hắn tin tưởng, bằng vào Tiên Ma Chi Tâm cùng sự trợ giúp của Kiếm đạo lão tổ, chỉ cần hắn đột phá cảnh giới đến Trúc Cơ Cảnh thì đưa mắt nhìn khắp Thiên Kiếm Tông, người có khả năng chống lại hắn có lẽ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cái này chính là tự tin, tự tin tuyệt đối.

Muốn tăng nhanh tu vi, ngoài việc phải có được lượng lớn tài nguyên tu luyện, vũ kỹ và công pháp cũng cực kỳ trọng yếu. Diệp Vân tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp đã có tiểu thành, chân khí mạnh mẽ dồi dào. Không những vậy, thân thể hắn lại càng có điểm đột phá, luyện thành Kim Cương chi thể, thân như Kim Cương, đánh không lung lay. Đối mặt với công kích từ Luyện Khí Cảnh tứ trọng trở xuống, hắn căn bản không cần ngăn cản, chỉ cần lực phản chấn cũng đủ đem đối thủ đang sống sờ sờ lập tức đánh chết.

Đối với tu vi hiện tại của Diệp Vân, nếu như hắn muốn có thể chính thức đối kháng Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ cao thủ, Kim Cương thân thể thực sự không đủ để đối địch. Hắn phải luyện thành Đại Ma chi thể, thân như Viễn Cổ Thần Ma, đối mặt Thiên Kiếp vẫn ngạo nghễ bất động.

Chỉ có điều muốn luyện thành Đại Ma chi thể khó khăn vô cùng. Dựa theo ghi chép trong Tôi Tiên Tâm Pháp cùng với sự phỏng đoán của Diệp Vân, nếu không sai biệt lắm thì phải chờ thời điểm tu vi của hắn đạt tới Luyện Khí Cảnh lục trọng thậm chí thất trọng, mới có hi vọng luyện thành.

Bất quá một khi luyện thành Đại Ma chi thể, cộng với việc khi đó Diệp Vân tăng thêm cảnh giới tu vi, cho dù đối mặt công kích của Trúc Cơ Cảnh tam trọng, tứ trọng, thậm chí là ngũ trọng cũng không cần chút lo lắng nào. Dù cho là đánh lén muốn làm hắn bị thương, tu vi cũng phải đạt tới Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng.

Đối với Diệp Vân mà nói, Đại Ma chi thể tuy rằng xa xôi, nhưng giờ phút này lại là khoảng cách có hi vọng thực hiện nhất, cũng là mục tiêu mà hắn khát vọng nhất.

Trước mắt, tài nguyên tu luyện tạm thời không thiếu. Ở bên trong Hoa Vận mộ, Diệp Vân đã thu được bảo tàng không nhỏ. Nếu tính không lầm thì cũng đủ cho hắn tu luyện tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.

Cái Diệp Vân cần lúc này chính là vũ kỹ, hắn có thể dung hợp công kích của Lôi Vân Điện Quang Kiếm và Thiên Sinh Nhất Kiếm cùng một chỗ, phối hợp hoàn mỹ giữa thân pháp và phòng ngự chi thuật.

Những vũ kỹ dạng này cũng không phải đơn giản có được, cần dùng độ cống hiến để tiến vào Tàng Vũ Các. Nếu như Diệp Vân là một nội môn đệ tử bình thường, muốn tiến vào Tàng Vũ Các chọn lựa vũ kỹ thích hợp cần phải trình báo, rồi đợi phía trên phê duyệt. Đặc biệt, muốn tuyển chọn thất phẩm vũ kỹ trở lên càng cực kỳ khó khăn.

Bất quá thân phận Diệp Vân hiện giờ chính là ký danh đệ tử Phong chủ Vô Ảnh Phong – Tô Hạo. Tuy rằng ký danh đệ tử chưa hẳn có thể trở thành đệ tử chính thức, nếu như đổi lại là ở cái khác ngọn núi khác, có lẽ Diệp Vân so với nội môn đệ tử bình thường cũng chỉ cao hơn nửa bậc. Nhưng mà tại Vô Ảnh Phong, thân phận lại không thấp. Bởi vì mười mấy năm qua, Tô Hạo hầu như chưa bao giờ thu đệ tử, ngay cả Thập Đại đệ tử cũng chưa thu đủ, ký danh đệ tử càng không cần nói. Bởi vậy, thân phận Diệp Vân tự nhiên không tầm thường.


Đã có cái thân phận này, Diệp Vân muốn tiến vào Tàng Vũ Các hiển nhiên đơn giản đi rất nhiều. Trừ khi hắn muốn chọn Ngũ phẩm vũ kỹ, công pháp trở lên mới cần báo cáo xét duyệt. Đối với lục phẩm vũ kỹ, công pháp trở xuống, nói thật Thiên Kiếm Tông cũng không quá coi trọng.

Chẳng qua lại có một vấn đề, Diệp Vân vừa mới trở thành nội môn đệ tử, độ cống hiến chưa đủ. Vì vậy, trong lòng Diệp Vân liền có ý định, nếu như độ cống hiến có thể đoạt được từ trong tay người bên cạnh, như vậy không cần nhất định phải đi hoàn thành nhiệm vụ mới thu được.

"Quân Tử Đường, Long Đường, Thiên Cơ Tổ, ba cái mục tiêu này có lẽ rất có tiền a, không bằng lập tức bắt tay vào làm từ trên người bọn họ." Diệp Vân đi ra tiểu viện, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

Với tính cách của Diệp Vân, nếu như đối phương không chủ động trêu chọc đến hắn, muốn hắn chủ động ra tay, trong lòng hắn lại có chút băn khoăn. Đặc biệt là Thiên Cơ Tổ, hắn cũng chỉ nghe Tôn Chính Miểu nói qua, Thiên Cơ Tổ có lẽ sẽ tìm hắn gây phiền toái. Chẳng lẽ bảo hắn đến tận cửa Thiên Cơ Tổ mà chém giết, đem phiền toái bóp chết từ trong trứng?

Cái này không phải tác phong của hắn, cũng không phù hợp tính cách của hắn.

Long Đường, cái tên gọi là Phó đường chủ Long Ngâm Sinh tuy rằng kiêu ngạo, lời lẽ cũng có chút bất thiện, nhưng mà dù sao giữa hai người vẫn không chính thức phát sinh xung đột. Hơn nữa, Long Đường cũng chỉ nghĩ là mời chào hắn, ít nhất cho tới bây giờ còn không chủ động trêu chọc hắn.

Chỉ có Quân Tử Đường, từ lúc ở Thiên Chúc Phong đã nghe nói qua cái tên này, từng nghe Chung Ưng – Chân Hoa tiếng tâm quật khởi, hai người dù không phải là đệ tử Quân Tử Đường, cũng cùng Quân Tử Đường có một chút quan hệ, cái gọi là mối thù truyền kiếp đã sớm kết thành. Mà ngay mới vừa rồi, Quân Tử Đường nhị đường chủ Minh Tư Dật cùng Diệp Vân giao thủ tàn nhẫn. Nếu như tu vi Diệp Vân chưa đủ, chỉ sợ hiện tại hắn đã hoàn toàn bị phế bỏ tu vi, thậm chí mạng vong hồn tán.

Cái này chính là đại thù, cho dù Diệp Vân có chủ động bỏ qua, chắc hẳn Minh Tư Dật chỗ Quân Tử Đường cũng sẽ không thể nào buông xuôi chuyện này.

"Vừa mới tới Vô Ảnh Phong đã giết Quân Tử Đường, có thể bị cao tầng Vô Ảnh Phong điều tra hay không?" Diệp Vân híp mắt, nở nụ cười.

Chợt, trong mắt của hắn tinh mang hiện lên, thời gian dần qua ngưng tụ thành sát ý, nếu ân oán giữa hắn và Quân Tử Đường đã gieo xuống. Như vậy, sớm hay muộn đều phải giải quyết. Với tính tình Minh Tư Dật hôm đó, chắc hẳn Dương Hóa Long cũng không phải hạng tốt lành gì, cho dù biểu hiện ra là người khiêm tốn, thì cũng chỉ là một tên ngụy quân tử.

Diệp Vân muốn nghỉ ngơi một chút, hắn đi ra sân nhỏ. Quân Tử Đường thanh danh thật lớn, tu vi Dương Hóa Long nghe nói mấy năm trước đã đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, hiện tại cũng không biết đã tiến vào Trúc Cơ Cảnh hay chưa? Tuy rằng Diệp Vân quyết định tìm Quân Tử Đường mượn độ cống hiến, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm việc lỗ mãng.


Hắn phải đợi Tô Linh trở về, sau đó cùng Tô Hạo, Thủy Thanh Huyên gặp mặt một lần, hiểu rõ thêm một ít quan hệ và tình huống bên phía Quân Tử Đường. Thuận tiện cũng dò hỏi Tô Hạo một chút về thái độ cao tầng Vô Ảnh Phong, biết mình biết người, mới có thể nắm chắc phần thắng.

Diệp Vân phóng mắt nhìn về bốn phía, vị trí tiểu viện hắn đang đứng tương đối vắng vẻ, bên cạnh chính là sườn đồi với vách đá sâu hun hút lắp loáng trong mây mù. Liếc nhìn lại, trên vách núi sương mù cuồn cuộn, giống như sóng cả biển khơi sôi trào, phập phồng nhấp nhô, trông rất đẹp mắt.

Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng phải ba tháng sau mới có thể trở về. Có Hắc Bạch Nhị lão dạy bảo, ba tháng sau, chắc chắn tu vi bọn hắn tất nhiên sẽ có chỗ đột phá. Hai người này đều là thiên phú dị bẩm, có lẽ ba tháng sau tu vi bọn họ có thể đạt tới Luyện Khí Cảnh hậu kỳ. Dù sao, Luyện Khí Cảnh đối với đệ tử bình thường mà nói, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, công pháp phù hợp và sư phụ chỉ điểm, tốc độ đột phá có thể rất nhanh.

Diệp Vân lặng lẽ tu luyện mấy ngày, chân khí trong cơ thể đã ngưng tụ đến tình trạng khó có thể tin. Lại một lần nữa, hắn không cách nào tăng thêm nửa điểm chân khí, nhưng lần này khác với những lần trước, không nói đến thân thể cùng chân khí cùng lúc đột phá, hiện tại nhục thể của hắn hầu như cũng đã đạt tới điểm cực hạn. Chỉ cần thân thể cùng chân khí có thể đạt được sự cân bằng tương đối, Diệp Vân có thể trùng kích Luyện Khí Cảnh tam trọng.

Dưới tình huống của Diệp Vân suy xét, trùng kích Luyện Khí Cảnh tam trọng – Hóa Hình Cảnh tuyệt đối không đơn giản. Một khi tu vi đến Luyện Khí tam trọng – Hóa Hình Cảnh, chân khí trong cơ thể không hề giống như lúc trước, không còn tùy ý đánh ra chân khí nữa, mà chân khí có thể ngưng tụ thành hình, hoặc là một thanh chiến đao, hoặc là một thanh trường kiếm, hoặc giả là một Thần Long, cũng có thể là cái gì khác, tóm lại là thi triển ra cái gì đó dễ sai khiến, khiến uy lực đại tăng.

Thân thể Diệp Vân làm cho tu vi của hắn cùng đệ tử bình thường so với nhau hoàn toàn bất đồng. Đệ tử bình thường phải rất vất vả để đột phá một cảnh giới, rồi phải củng cố cảnh giới sau đó mới tu luyện tiếp đến cảnh giới đỉnh phong. Tóm lại, quá trình này cần tiêu hao không ít thời gian. Nhưng đối với Diệp Vân, bởi vì nhục thể của hắn vốn vô cùng cường đại, chân khí lại càng dồi dào mạnh mẽ. Đặc biệt, đây chỉ mới là Luyện Khí Cảnh, một khi đột phá cảnh giới, đợi đến lúc cảnh giới được củng cố xong, Tôi Tiên Tâm Pháp tự động vận chuyển, lập tức cảnh giới có thể đạt tới đỉnh phong rất nhanh. Nhưng mấu chốt là sẽ kẹt lại ở bước trùng kích cảnh giới kế tiếp, việc đột phá cảnh giới so với đệ tử bình thường khó khăn hơn gấp trăm ngàn lần.

Một ngày này, Diệp Vân thoải mái ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

Từ sau khi gia nhập Thiên Kiếm Tông, hầu như hắn chưa từng có cuộc sống thư thả như vậy. Lúc này, coi như là hắn triệt để buông lỏng một thời gian, khiến cho áp lực của việc cấp bách tu luyện mang đến dần dần tiêu tán trong giấc mộng.

Diệp Vân rời khỏi căn phòng nhỏ, tùy ý hành tẩu. Đến lúc chạng vạng tối hắn mới đi đến phía sau Vô Ảnh Phong, xuất hiện trước một tiểu lâu của Thủy Thanh Huyên.

"Đệ tử Diệp Vân, đến đây bái kiến sư tôn Huyên Di."


Thanh âm Diệp Vân đẩy ra xa, tiến thẳng vào cái sân nhỏ chổ của Thủy Thanh Huyên.

Chợt nghe âm thanh từ cửa chính của sân “cọt kẹt..t..tttt”, sau một lúc cánh cửa được mở ra. Ngay sau đó, một thân hình thon gầy cùng gương mặt xinh đẹp từ phía sau cửa hiện ra, Tô Linh vẻ mặt tươi cười chạy ra đón Diệp Vân.

"Diệp Vân, ta đã trở về hai ngày rồi, ngươi rõ ràng là chẳng biết tới tìm ta sớm một chút." Tô Linh nhảy bắn tới, đối mặt Diệp Vân, nàng vô thức toát ra bản tính tiểu cô nương.

Diệp Vân cười nói: "Ta không phải tới tìm ngươi, ta đến tìm Huyên Di."

Tô Linh bĩu môi, nói: "Hừ, nếu là tới tìm mẹ ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, mẹ ta không có ở đây, gặp lại."

Nói xong, nàng hừ hai tiếng, cũng không hề quay đi mà đứng đó đôi mắt ngấn lệ, trừng trừng nhìn Diệp Vân.

Diệp Vân cười hai tiếng, thần thái, tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Linh, vượt qua cánh cửa, đi vào tiểu viện. Trong tầm mắt là Thủy Thanh Huyên đang đứng nơi tiểu lâu hai tầng.

Trước cửa tiểu lâu, Thủy Thanh Huyên khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn Diệp Vân.

Diệp Vân buông tay Tô Linh, bước nhanh về phía trước, khom thấp người lên tiếng: "Diệp Vân bái kiến Huyên Di."

"Như thế nào, không gọi sư mẫu sao?" Tô Linh ở bên chợt nổi đóa, đùng đùng đánh lên ót Diệp Vân một phát thật kêu.

Diệp Vân cười khổ nói: "Diệp Vân bái kiến sư mẫu."

Thủy Thanh Huyên cười nhẹ, ôn nhu nói: "Tốt rồi, đứng lên đi. Ta vẫn thích nghe ngươi kêu ta là Huyên Di, hai chữ “sư mẫu” này, có chín tên gia hỏa kêu, cũng không bằng ngươi gọi một tiếng Huyên Di."


Diệp Vân nói: "Ta cũng hiểu gọi “Huyên Di” sẽ thân thiết hơn. Đi tới nơi này, thật giống như về nhà."

Thủy Thanh Huyên nói: "Xem ra miệng lưỡi ngươi cũng không đơn giản. Hôm nay đến đây, không phải là muốn ăn chực a."

Diệp Vân cười ranh mãnh nói: "Đúng! Lúc chạng vạng tối, không đến ăn chực lại tới đây làm chi."

"Mẹ ta nấu cơm là đệ nhất thiên hạ, ngươi thật biết chọn thời cơ." Tô Linh ôm cánh tay Thủy Thanh Huyên cánh tay, vừa cười vừa nói.

"Đó là đương nhiên. Lần trước thưởng thức qua đồ ăn Huyên Di nấu, rồi lại ăn đồ ăn người bên ngoài làm cho, chợt thấy nhạt nhẽo chán phèo, khó có thể nuốt trôi." Diệp Vân gật đầu, ra vẻ nghiêm trang trả lời.

Thủy Thanh Huyên cười nói: "Tốt rồi, ngươi lần này đến đây, thật ra ta đoán được một chút, chắc là vì Quân Tử Đường, đúng không?."

Diệp Vân sững sờ, lập tức trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, khó có thể tin được. Việc này hắn căn bản chưa từng nói qua, thậm chí đến ngay cả nói một mình cũng không có, Thủy Thanh Huyên làm sao có thể biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn?

Chẳng lẽ nói nữ tử tú lệ không có chút tu vi nào trước mắt, ngoại trừ có thể nhìn thấu tu vi bên ngoài, còn có thể xem thấu trong tâm người khác?

Điều đó không có khả năng, trong Thiên Địa tuyệt đối không có loại pháp thuật như vậy. Nếu quả thật có “Đọc Tâm Thuật” tồn tại mà nói, không phải là quá đáng sợ sao.

Nhưng mà, trong Thiên Địa đã huyền bí như thế, thường là chuyện khiến người ta cảm thấy không thể nào có thật, lập tức sẽ phát sinh.

"Có đôi khi, ta có thể xem thấu tâm sự của người khác một chút."

Tiếng nói Thủy Thanh Huyên nhu hòa lại tựa như Cửu Thiên Lạc Lôi, ầm ầm nổ vang, rơi vào tai Diệp Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui