Thế hệ tiền nhân của Thiên Kiếm Tông có để lại một bảo tàng trong lảnh thổ Đại Tần đế quốc. Bảo tàng này không giống như Hoa Vận Bí Tàng mà trong nó có chứa những tài nguyên trân quí nhất, công pháp, đan dược có thể so với chưởng giáo của tám đại tông môn lưu lại từ vương giả Thiên Kiếp Cảnh.
Diệp Vân không thể tưởng được lão tổ kiếm đạo vẩn còn giấu một bí mật động trời của Thiên Kiếm Tông như vậy. Nếu như đây là thật thì thực sự quá đáng sợ. Giả như bây giờ Thiên Kiếm Tông có thể mở được bảo tàng, thu về tất cả bảo vật, công pháp ở trong đó thì chắc chắn không đến vài thập niên sẽ lần nữa vùng lên, cho dù nhìn khắp cả Đại Tần đế quốc cũng là một tông môn cao cấp.
"Lão tổ, lời này của ngươi là sự thật?"
"Ta biết ngay ngươi sẽ không tin. Trong gần nghìn năm qua bất cứ điển tịch nào của Thiên Kiếm Tông cũng không ghi chép về việc này. Tuy nhiên chỉ cần tu vi của ngươi đạt tới Trúc Cơ Cảnh vậy thì có thể cùng ta tới Đại Tần đế quốc tìm kiếm bảo tàng." Lão tổ kiếm đạo chậm rãi nói ra.
"Chẳng lẽ lão tổ biết nơi cất giấu bảo tàng? Hay là có bí mật khác?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi. Nếu như tu vi của hắn nhanh chóng đạt tới Trúc Cơ Cảnh thì có thể sớm đi tìm bảo tàng rồi. Bảo tàng do vương giả Thiên Kiếp Cảnh để lại có thể trợ giúp cho tu vi của hắn tăng tới cảng giới khó tưởng tượng, rất có ích cho sau này.
"Đúng vậy, bảo tàng của Thiên Kiếm Tông được giấu ở nơi cực kỳ bí mật, hơn nữa trong đó cơ quan trùng trùng. Nếu như không có biện pháp tiến vào và cách né tránh các cơ quan được bố trí ở bên trong thì cho dù là người có tu vi Thiên Kiếp Cảnh cũng dễ dàng bị thương." Lão tổ kiếm đạo nói với vẻ đắc ý.
Diệp Vân cười: "Quả nhiên lão tổ người biết được phương pháp tiến vào. Vậy thì tốt rồi, chờ tu vi của ta đạt tới Trúc Cơ Cảnh, chúng ta sẽ đi đô thành của Đại Tần đế quốc."
Giọng nói của lão tổ kiếm đạo bỗng trở nên trịnh trọng lên: "Ta xem cảnh giới của ngươi mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhị trọng nhưng thực lực đã ngang ngửa với Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, cho dù là Trúc Cơ Cảnh nhất trọng cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi. Tuy không phải do ngươi may mắn được thiên đạo chiếu cố nhưng cũng là số mệnh tốt, thiên tài tuyệt diễm. Chỉ cần ngươi đột phá đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong thì chúng ta sẽ đi Đại Tần đế quốc."
"Vì sao?" Diệp Vân hỏi theo bản năng.
"Đại Tần đế quốc cao thủ nhiều như mây nhưng nói chung, mỗi một gã tu vi đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh thì trong nước vẫn có chút địa vị, sẽ không dễ dàng khiến cho người khác chú ý. Còn tu vi Luyện Khí Cảnh thì chỗ nào cũng có, căn bản không khiến người coi trọng. Điều này cũng là cơ hội để chúng ta mở bảo tàng đồng thời tìm kiếm thần hồn thứ hai của ta." Lão tổ kiếm đạo chậm rãi nói ra.
Diệp Vân khẽ gật đầu, sự tình đúng là như thế. Có vẻ lão tổ kiếm đạo đã tính toán mọi việc có thể xảy ra từ lâu một cách tương đối chắc chắn. Điều duy nhất hắn cần làm hiện tại là nhanh chóng đột phá tu vi đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.
Thế nhưng tăng tu vi đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, nói thì dễ hơn làm. Diệp Vân tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp cần thân thể và chân khí đồng tiến, chỉ cần hơi chênh lệch một chút giữa hai yếu tố thì không thể nào tấn cấp. Điều kiện bắt buộc ở đây là hai thứ phải cân bằng mới có thể tấn chức được.
Từ khi tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, mỗi một lần tấn thăng đều cực kỳ khó khăn đối với Diệp Vân. Nếu chậm trùng kích Luyện Khí Cảnh thì không thể thành công mà khi tới được Luyện Khí Cảnh nhất trọng chân khí trong cơ thể đã sớm tràn đầy, không cách nào tăng thêm nửa phần. Lĩnh ngộ cảnh giới hoàn thành nhưng trùng kích Luyện Khí Cảnh nhị trọng vẫn khó khăn y như cũ. Nếu không phải hắn nhận được chỉ điểm khiến cho thân thể và chân khí cân bằng sau đó mượn nhờ áp lực mạnh mẽ của Hỏa Long Quật thì hắn đã không đột phá thành công.
Hiện tại, cho dù có đầy đủ tài nguyên và lực ép lớn mạnh nhưng nếu muốn một đường trùng kích đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong chỉ sợ không có thời gian mười năm thì rất khó khăn để hoàn thành.
Về phần có thể Trúc Cơ thành công hay không, có trời mới biết được. Trúc Cơ Cảnh và Luyện Khí Cảnh hoàn toàn khác nhau. Yêu cầu về lĩnh ngộ cảnh giới của Luyện Khí Cảnh cực thấp. Chỉ cần chân khí trong cơ thể tu luyện tới một trình độ nhất định thì có thể tấn chức nhưng Trúc Cơ Cảnh lại không như vậy. Từ khi bắt đầu Trúc Cơ, chân khí đã trở thành thứ yếu, lĩnh ngộ đối với thiên đạo mới là mấu chốt. Mỗi lần tấn thăng một cấp bậc, yêu cầu phải lĩnh ngộ về cảnh giới thật đầy đủ.
"Tốt rồi, ta nghỉ ngơi trước. Thần hồn cố gắng chống đỡ qua vô số năm đã cực kỳ suy yếu, cần bồi dưỡng. Về sau trừ phi ngươi gặp phải tình huống khẩn cấp, hoặc khó khăn trong việc tu luyện mà không thể tiếp tục được thì hãy tới tìm còn lại không nên đến làm phiền ta. Đương nhiên, nếu như tu vi của ngươi đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong thì chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào." Trong giọng nói của lão tổ kiếm đạo mang theo một tia mệt mỏi. Thần hồn của lão bị thiêu đốt mấy ngàn năm trong Hỏa Long Quật đã ngày một suy yếu, chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ đến tận bây giờ. Hiện tại tiến vào Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, buông lỏng toàn bộ cơ thể, sự mệt mỏi mới chậm rãi thoát ra.
Diệp Vân gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trăng sáng sao thưa, đêm dài vắng người.
Diệp Vân lẳng lẽ xếp bằng ở giữa sân, tâm hoàn toàn yên tĩnh. Bốn phía xung quanh hắn đến âm thanh của con kiến cũng không có, im lặng đến tột cùng. Nhưng bên ngoài lại không như vậy. Đây là do cấm chế mà Diệp Vân bày ra bao phủ toàn bộ viện của hắn, tách biệt với không gian bên ngoài, một tiếng động nhỏ cũng không thể truyền vào được. Người ở ngoài không thấy mọi việc ở bên trong nhưng ở trong lại có thể nhìn rõ bên ngoài tinh không.
Ánh sáng màu tím xuất hiện ở chính giữa lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng rung động, uốn lượn như sóng nước, tầng tầng nhộn nhạo, trong giây lát đã bao phủ Diệp Vân trong đó.
Nếu có người đi vào sẽ thấy ở vị trí trung tâm của từng lớp rung động, Diệp Vân khoanh chân mà ngồi, vẻ mặt lạnh nhạt không biểu hiện gì. Dường như hắn đã hòa làm một thể với mảnh không gian này.
Bỗng nhiên, hai mắt Diệp Vân chậm rãi mở ra, một tía sáng lóe lên từ đó, ngay sau đó Tử Ảnh Kiếm trong tay từ từ lộ ra ngoài.
Sau một khắc, Tử Ảnh Kiếm không ngừng run rẩy, hào quang từ nó tỏa ra mãnh liệt, lôi minh vang lên, băng sương hiện ra.
Trong một kiếm này dường như đã ẩn chứa tất cả chiêu thức tấn công của Diệp Vân: hai chiêu Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Băng Phong Thiên Lý, còn có một chút kiếm pháp trụ cột… đều được dung hợp ở trong này.
Tuy nhiên, mọi thứ còn chưa kết thúc ở đây. Theo nhịp rung lên của Tử Ảnh Kiếm, một đám kiếp vân thình lình xuất hiện, điện mang lập tức đánh lên chính giữa thân kiếm.
Diệp Vân vậy mà muốn để chiêu thứ ba của Lôi Vân Điện Quang Kiếm Diệt Thế Thần Lôi cũng dung nhập vào.
Nhưng mà, một chiêu này Diệp Vân chỉ miễn cưỡng nắm giữ, không hoàn toàn hiểu được đạo lí ở trong đó thì sao có thể dễ dàng dung nhập vào một kiếm trời sinh đây.
Phải biết rằng, để dung nhập chiêu pháp mới vào một kiếm trời sinh này thì mỗi thức đều phải tu luyện tới cực hạn, quán thông hoàn toàn. Khi ý nghĩ vừa hiện thì tay cũng lập tức động, căn bản không cần mất thời gian chuẩn bị.
Hai chiêu trước của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Diệp Vân tất nhiên tu luyện thuộc làu, khắc trong tâm trí. Nhưng mà chiêu thứ ba, cho đến bây giờ không phải lần nào hắn cũng thi triển thành công thì sao có thể dung nhập vào chính giữa một kiếm trời sinh này.
Dù là như vậy nhưng trên mặt Diệp Vân vẫn không xuất hiện một tia thất vọng hoặc là biểu hiện khác, vẫn như cũ là vẻ lạnh nhạt hờ hững.
Tay phải Diệp Vân nhẹ nhàng đưa lên phía trước một lượt, sóng ánh sáng ban đầu đang không ngừng rung động trên Tử Ảnh Kiếm bỗng được thu vào, không động thêm một chút nào.
Tử sắc trường kiếm một đường đâm về phía trước, nhìn qua có vẻ chậm chạp nhưng kì thực lại cực nhanh. Bên trong một kiếm này ẩn chứa một tia ngạo khí thiên hạ, đại khai đại hợp, dũng cảm tiến tới, khí thế tuyệt không quay đầu lại.
Đây chính là chỗ thần diệu của một kiếm trời sinh. Ngoại trừ lấy chiêu thức tấn công dung nhập vào bên trong làm cho uy lực của kiếm chiêu tăng mạnh thì mỗi người tu luyện nó với trạng thái ý thức khác nhau sẽ khiến cho một kiếm này xuất hiện biến đổi.
Bởi vì tầm nhìn của Diệp Vân đã khác xưa, mục tiêu tăng lên đâu chỉ nghìn lần. Cực hạn của hắn không chỉ dừng lại ở Thiên Kiếm Tông nữa mà là nhìn về phía Kiểu Nguyệt vương triều xa xôi, thậm chí là tám đại tông môn.
Bởi vậy, một kiếm này tự nhiên có một cỗ ngạo khí thiên hạ, khí thế dũng cảm không lùi, là kiếm ý lúc ban sơ. Nếu như có thể hoàn toàn khống chế thì đây chính là kiếm ý của riêng hắn, cuối cùng kiếm ý thành đạo là kiếm đạo của bản thân.
Tử Ảnh Kiếm hơi rút về, sau đó lại chậm rãi đưa ra.
Nhìn như bình thường không có gì lạ nhưng mà mỗi một kiếm ở đây đều hoàn toàn khác xưa. Nếu như lão tổ kiếm đạo hoặc Thất trưởng lão mà nhìn thấy thì chắn chắn mặt mũi sẽ tràn đầy khiếp sợ. Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được thiên phú trên kiếm đạo của Diệp Vân lại cao như thế. Bởi vì mỗi một kiếm đều có tiến bộ, uy lực theo thời gian không ngắn lại có thể tăng dần dần một cách mạnh mẻ.
Mà quan trọng nhất là, kiếm ý thuộc về riêng Diệp Vân đã nhanh chóng thành hình. Cho dù không thể trong thời gian ngắn hình thành kiếm đạo nhung uy lực rõ ràng đã hơn kiếm ý lúc ban sơ, khiến cho thực lực của Diệp Vân lần nữa đột nhiên tăng mạnh.
Bóng trăng ngã về tây, chậm rãi rơi xuống. Ở phương đông bầu trời mới bắt đầu lộ ra những tia sáng trắng ngà rồi sau đó dần dần đỏ ửng lên. Mặt trời ngượng ngùng trốn sau đám mây chớp hiện, những tia sáng đầu tiên lộ ra nhẹ nhàng bao phủ lên nhân gian, áng bình minh từ hừng đông mà tới tuyệt đẹp.
Diệp Vân thở ra thật dài, bình tâm, thu kiếm đứng dậy. Một đêm luyện kiếm cũng không để lại cho hắn chút mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần vô cùng tốt, cảm giác hưng phấn không nói được thành lời.
Diệp Vân có thể cảm nhận được biến hóa của thân thể. Kiếm ý đã sơ bộ thành hình khiến không chỉ kiếm pháp tăng lên mà cảnh giới cũng thêm một chút. Chân khí trong cơ thể ngày càng ngưng thực, thân thể dường như cũng bởi vì kiếm ý mà trở nên khác hơn so với trước.
Tương truyền nếu tu luyện kiếm pháp tới cực hạn thì vạn vật trong trời đất này, không gì không thể thành kiếm. Bởi vậy, thân thể cũng là kiếm. Thân hóa kiếm đây chính là công pháp kiếm ý cao nhất.
Về phần kiếm đạo, mặc dù được thường xuyên nhắc đến nhưng ai cũng hiểu đây chỉ là lời nói, là mộng tưởng cao nhất mà thôi. Kiếm đạo chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, căn bản chưa có người nào được tận mắt nhìn thấy.
"Hiện tại chiêu thức công kích của ta đã đủ, chỉ cần có Thối Tiên Tâm Pháp thì yêu cầu đối với công pháp mới tạm thời không quá bức thiết. Việc cần làm bây giờ là tăng thêm lực phòng ngự và thân pháp. Đương nhiên đây cũng là thời điểm để nghiên cứu thuật luyện đan. Những thiên tài địa bảo trong Lôi Âm Hóa Long Giới kia, nếu không đem luyện thành đan thì thật sự quá lãng phí." Diệp Vân ra khỏi tiểu viện, híp hai mắt, nhìn về phía Vô Ảnh Phong ở xa đang giấu trong màn sương.
Bây giờ hắn đã có một trăm điểm cống hiến, nhìn qua thì dường như không ít, nhưng nếu muốn đi Tàng Vũ Các chọn lựa một môn Tiên kỹ nhập phẩm mới thì còn xa mới đủ.
Về phần đi đổi đan dược có phẩm chất tuyệt hảo hay bảo vật hiếm có thì với một trăm điểm này cơ bản là người si nói mộng, chuyện không thể nào.
"Nghe nói điểm cống hiến ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài mà đạt được thì còn có thể chuyển nhượng. Không bằng ta đi tìm hai người chuyển nhượng một ít?" Diệp Vân híp mắt, bỗng nhiên khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười khoái chí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...